Tháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố…
Chương 105: Chương 105
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… Lần trước đã làm phẫu thuật nên lần này không thể mổ lại, chỉ có thể bó thạch cao, nhưng anh ta lại dị ứng với thạch cao, thế nên hiện giờ vừa đau vừa ngứa, lại không ai bên cạnh chăm sóc, ngày ngày như sống trong nước sôi lửa bỏng.Liễu Diệp rất tốt với anh ta, nhưng cô ấy cũng cần đi làm kiếm công điểm, không thể lúc nào cũng kè kè bên cạnh chăm sóc được.Từ Mông mong đêm mong ngày, cuối cùng Liệu Diệp cũng tới, vừa thấy cà mèn cơm trong tay cô ấy, mắt anh ta sáng rực lên.Anh ta không có nhiều tiền, tiêu dùng trong giai đoạn này cũng do các thanh niên trí thức quyên góp giúp đỡ, để anh ta có thể vượt qua thời kì khó khăn mà thôi.Mỗi bữa Từ Mông có hai chiếc bánh màn thầu bằng lương thực phụ, vừa khô vừa chan chát, ăn vào rất khó nuốt.Liễu Diệp dịu dàng mỉm cười, mở cà mèn cơm: “Em tiết kiệm từ phần ăn mang tới cho anh đấy, anh mau ăn đi.”Đó là một cà mèn toàn khoai lang, mong chờ vỡ vụn, mặt Từ Mông như cứng lại, ai muốn ăn thứ này chứ? Anh ta muốn ăn cơm cơ.Nhưng Từ Mông cũng đã đói đến hoa mắt rồi, hai chiếc màn thầu làm bằng lương thực phụ cơ bản không đủ no, cho nên vội vàng bốc khoai lang ăn, vừa ăn còn vừa dò hỏi bâng quơ: “Liễu Diệp, nhà em vẫn chưa gửi thư cho em à?”Mỗi tháng Liễu Diệp đều sẽ thu được năm đồng và các loại phiếu định mức, đủ cho cô ấy sống thoải mái.“Còn chưa tới một tháng mà, anh cố nhịn thêm chút nữa.”Từ Mông lúc này trông hết sức lôi thôi, ria mép tua tủa, tóc rối như ổ gà, người bốc mùi chua loét khó chịu, hoàn toàn không còn bộ dạng tài tử phong lưu trước kia.Nhưng, mặc dù đã rơi vào tình thế này, anh ta vẫn rất giỏi dỗ ngọt: “Anh vẫn ổn mà, anh chỉ lo em ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, em làm việc không được nhiều công điểm, phải chịu ấm ức cũng chẳng biết nói với ai, anh đau lòng lắm.”Anh ta nói như thể hết sức chân thành thâm tình, mắt đong đầy thương xót, khiến những người khác trong phòng bệnh đều hâm mộ cực kì.Liễu Diệp đỏ mặt lên, xấu hổ cúi đầu: “Em cũng rất lo cho anh, bác sĩ nói anh phải điều dưỡng thật tốt mới được, ba tháng này không thể làm việc nặng, như thế, anh lấy gì mà ăn đây?”Đây cũng là điều khiến Từ Mông lo nhất, một ngày ba bữa phải giải quyết ra sao? Anh ta không muốn chịu đói.Các thanh niên trí thức đã từng cho anh ta vay tiền, không thể vay thêm được nữa, tình hình trong nhà cũng không được tốt, không thể gửi tiền cho anh ta.Tiền trong túi ngày càng vơi đi, ngay cả bánh màn thầu bằng lương thực phụ cũng sắp không có tiền mua rồi.Từ Mông chợt nảy ra một ý, bèn nhìn Liễu Diệp bằng ánh mắt thâm tình, dịu dàng nói: “Liễu Diệp, trước nay anh vẫn luôn rất thích em, muốn cùng em nắm tay cùng tiến lên, không biết ý em thế nào?”Anh ta nói rất hàm súc, nhưng tất cả mọi người đều hiểu, thời buổi này nói như thế chính là muốn kết hôn đó.Từ Mông cho rằng đây là một phương án cực kì ổn thỏa, bởi vì Liễu Diệp rất yêu anh ta, cô ấy đã biểu lộ rõ thế mà.Đợi kết hôn rồi, anh ta có thể đường đường chính chính sống dựa vào vợ mình. Hơn nữa, nhà họ Liễu gả con gái đi hẳn cũng phải tỏ thành ý một chút, ví dụ như gửi thêm tiền của, như thế, anh ta có thể vượt qua cửa ải khó khăn này rồi.
Lần trước đã làm phẫu thuật nên lần này không thể mổ lại, chỉ có thể bó thạch cao, nhưng anh ta lại dị ứng với thạch cao, thế nên hiện giờ vừa đau vừa ngứa, lại không ai bên cạnh chăm sóc, ngày ngày như sống trong nước sôi lửa bỏng.
Liễu Diệp rất tốt với anh ta, nhưng cô ấy cũng cần đi làm kiếm công điểm, không thể lúc nào cũng kè kè bên cạnh chăm sóc được.
Từ Mông mong đêm mong ngày, cuối cùng Liệu Diệp cũng tới, vừa thấy cà mèn cơm trong tay cô ấy, mắt anh ta sáng rực lên.
Anh ta không có nhiều tiền, tiêu dùng trong giai đoạn này cũng do các thanh niên trí thức quyên góp giúp đỡ, để anh ta có thể vượt qua thời kì khó khăn mà thôi.
Mỗi bữa Từ Mông có hai chiếc bánh màn thầu bằng lương thực phụ, vừa khô vừa chan chát, ăn vào rất khó nuốt.
Liễu Diệp dịu dàng mỉm cười, mở cà mèn cơm: “Em tiết kiệm từ phần ăn mang tới cho anh đấy, anh mau ăn đi.”
Đó là một cà mèn toàn khoai lang, mong chờ vỡ vụn, mặt Từ Mông như cứng lại, ai muốn ăn thứ này chứ? Anh ta muốn ăn cơm cơ.
Nhưng Từ Mông cũng đã đói đến hoa mắt rồi, hai chiếc màn thầu làm bằng lương thực phụ cơ bản không đủ no, cho nên vội vàng bốc khoai lang ăn, vừa ăn còn vừa dò hỏi bâng quơ: “Liễu Diệp, nhà em vẫn chưa gửi thư cho em à?”
Mỗi tháng Liễu Diệp đều sẽ thu được năm đồng và các loại phiếu định mức, đủ cho cô ấy sống thoải mái.
“Còn chưa tới một tháng mà, anh cố nhịn thêm chút nữa.”
Từ Mông lúc này trông hết sức lôi thôi, ria mép tua tủa, tóc rối như ổ gà, người bốc mùi chua loét khó chịu, hoàn toàn không còn bộ dạng tài tử phong lưu trước kia.
Nhưng, mặc dù đã rơi vào tình thế này, anh ta vẫn rất giỏi dỗ ngọt: “Anh vẫn ổn mà, anh chỉ lo em ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, em làm việc không được nhiều công điểm, phải chịu ấm ức cũng chẳng biết nói với ai, anh đau lòng lắm.”
Anh ta nói như thể hết sức chân thành thâm tình, mắt đong đầy thương xót, khiến những người khác trong phòng bệnh đều hâm mộ cực kì.
Liễu Diệp đỏ mặt lên, xấu hổ cúi đầu: “Em cũng rất lo cho anh, bác sĩ nói anh phải điều dưỡng thật tốt mới được, ba tháng này không thể làm việc nặng, như thế, anh lấy gì mà ăn đây?”
Đây cũng là điều khiến Từ Mông lo nhất, một ngày ba bữa phải giải quyết ra sao? Anh ta không muốn chịu đói.
Các thanh niên trí thức đã từng cho anh ta vay tiền, không thể vay thêm được nữa, tình hình trong nhà cũng không được tốt, không thể gửi tiền cho anh ta.
Tiền trong túi ngày càng vơi đi, ngay cả bánh màn thầu bằng lương thực phụ cũng sắp không có tiền mua rồi.
Từ Mông chợt nảy ra một ý, bèn nhìn Liễu Diệp bằng ánh mắt thâm tình, dịu dàng nói: “Liễu Diệp, trước nay anh vẫn luôn rất thích em, muốn cùng em nắm tay cùng tiến lên, không biết ý em thế nào?”
Anh ta nói rất hàm súc, nhưng tất cả mọi người đều hiểu, thời buổi này nói như thế chính là muốn kết hôn đó.
Từ Mông cho rằng đây là một phương án cực kì ổn thỏa, bởi vì Liễu Diệp rất yêu anh ta, cô ấy đã biểu lộ rõ thế mà.
Đợi kết hôn rồi, anh ta có thể đường đường chính chính sống dựa vào vợ mình. Hơn nữa, nhà họ Liễu gả con gái đi hẳn cũng phải tỏ thành ý một chút, ví dụ như gửi thêm tiền của, như thế, anh ta có thể vượt qua cửa ải khó khăn này rồi.
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… Lần trước đã làm phẫu thuật nên lần này không thể mổ lại, chỉ có thể bó thạch cao, nhưng anh ta lại dị ứng với thạch cao, thế nên hiện giờ vừa đau vừa ngứa, lại không ai bên cạnh chăm sóc, ngày ngày như sống trong nước sôi lửa bỏng.Liễu Diệp rất tốt với anh ta, nhưng cô ấy cũng cần đi làm kiếm công điểm, không thể lúc nào cũng kè kè bên cạnh chăm sóc được.Từ Mông mong đêm mong ngày, cuối cùng Liệu Diệp cũng tới, vừa thấy cà mèn cơm trong tay cô ấy, mắt anh ta sáng rực lên.Anh ta không có nhiều tiền, tiêu dùng trong giai đoạn này cũng do các thanh niên trí thức quyên góp giúp đỡ, để anh ta có thể vượt qua thời kì khó khăn mà thôi.Mỗi bữa Từ Mông có hai chiếc bánh màn thầu bằng lương thực phụ, vừa khô vừa chan chát, ăn vào rất khó nuốt.Liễu Diệp dịu dàng mỉm cười, mở cà mèn cơm: “Em tiết kiệm từ phần ăn mang tới cho anh đấy, anh mau ăn đi.”Đó là một cà mèn toàn khoai lang, mong chờ vỡ vụn, mặt Từ Mông như cứng lại, ai muốn ăn thứ này chứ? Anh ta muốn ăn cơm cơ.Nhưng Từ Mông cũng đã đói đến hoa mắt rồi, hai chiếc màn thầu làm bằng lương thực phụ cơ bản không đủ no, cho nên vội vàng bốc khoai lang ăn, vừa ăn còn vừa dò hỏi bâng quơ: “Liễu Diệp, nhà em vẫn chưa gửi thư cho em à?”Mỗi tháng Liễu Diệp đều sẽ thu được năm đồng và các loại phiếu định mức, đủ cho cô ấy sống thoải mái.“Còn chưa tới một tháng mà, anh cố nhịn thêm chút nữa.”Từ Mông lúc này trông hết sức lôi thôi, ria mép tua tủa, tóc rối như ổ gà, người bốc mùi chua loét khó chịu, hoàn toàn không còn bộ dạng tài tử phong lưu trước kia.Nhưng, mặc dù đã rơi vào tình thế này, anh ta vẫn rất giỏi dỗ ngọt: “Anh vẫn ổn mà, anh chỉ lo em ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, em làm việc không được nhiều công điểm, phải chịu ấm ức cũng chẳng biết nói với ai, anh đau lòng lắm.”Anh ta nói như thể hết sức chân thành thâm tình, mắt đong đầy thương xót, khiến những người khác trong phòng bệnh đều hâm mộ cực kì.Liễu Diệp đỏ mặt lên, xấu hổ cúi đầu: “Em cũng rất lo cho anh, bác sĩ nói anh phải điều dưỡng thật tốt mới được, ba tháng này không thể làm việc nặng, như thế, anh lấy gì mà ăn đây?”Đây cũng là điều khiến Từ Mông lo nhất, một ngày ba bữa phải giải quyết ra sao? Anh ta không muốn chịu đói.Các thanh niên trí thức đã từng cho anh ta vay tiền, không thể vay thêm được nữa, tình hình trong nhà cũng không được tốt, không thể gửi tiền cho anh ta.Tiền trong túi ngày càng vơi đi, ngay cả bánh màn thầu bằng lương thực phụ cũng sắp không có tiền mua rồi.Từ Mông chợt nảy ra một ý, bèn nhìn Liễu Diệp bằng ánh mắt thâm tình, dịu dàng nói: “Liễu Diệp, trước nay anh vẫn luôn rất thích em, muốn cùng em nắm tay cùng tiến lên, không biết ý em thế nào?”Anh ta nói rất hàm súc, nhưng tất cả mọi người đều hiểu, thời buổi này nói như thế chính là muốn kết hôn đó.Từ Mông cho rằng đây là một phương án cực kì ổn thỏa, bởi vì Liễu Diệp rất yêu anh ta, cô ấy đã biểu lộ rõ thế mà.Đợi kết hôn rồi, anh ta có thể đường đường chính chính sống dựa vào vợ mình. Hơn nữa, nhà họ Liễu gả con gái đi hẳn cũng phải tỏ thành ý một chút, ví dụ như gửi thêm tiền của, như thế, anh ta có thể vượt qua cửa ải khó khăn này rồi.