Tháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố…
Chương 106: Chương 106
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… Ai ngờ, Liễu Diệp lại đỏ mặt, lắp bắp: “Em… Để em viết thư hỏi ý kiến ba mẹ em đã.”Từ Mông nghẹn lời, đến nước này còn phải rụt rè giữ kẽ sao? Gửi thư đi cần tối thiểu một tuần, rồi còn chờ thư hồi âm một tuần, qua lại cũng phải nửa tháng rồi, nửa tháng này anh ta biết sống thế nào?Người nhà bệnh nhân cùng phòng nghe thấy thế bèn nói chêm vào: “Đây là thời đại nào rồi mà còn phải hỏi ý cha mẹ, hiện giờ hôn nhân tự do, muốn kết hôn có thể kết hôn liền, tự mình quyết định là được, cần gì phải phiền phức thế.”“Đúng vậy, đàn ông tốt như thế có nhiều cô thích lắm đó, muốn cướp được nhất định phải nhanh tay vào, sau này nếu anh ấy về thành phố, cô cũng thành người thành phố rồi.”Anh chàng kia nói năng rất tao nhã, rất lễ độ, nhờ người giúp đỡ liền luôn miệng cảm ơn, xưng hô cũng thân thiết, khiến người ta ấm lòng, lời nói cũng chạm đến tâm khảm người nghe, cho nên những người trong phòng này đã sớm coi anh ta như người thân thiết.Quan trọng nhất là Từ Mông nói mình từ thủ đô tới, chẳng trách lại có văn hóa như thế.Liễu Diệp rũ mắt, vẻ rất ngượng ngập: “Mặc dù thế, cha mẹ vẫn là người sinh ra và nuôi dưỡng tôi nên người, cần phải tôn trọng ý kiến của họ chứ. Kính già yêu trẻ, hiếu thảo với cha mẹ chính là truyền thống của chúng ta mà.”Cô ấy mềm giọng nói với Từ Mông: “Anh Từ, anh cũng là một người con hiếu thảo, chắc anh hiểu được cảm nhận của em đúng không?”“… Phải.” Từ Mông có thể nói gì đây? Anh ta không thể tỏ vẻ quá nôn nóng, phải biết nắm bắt đúng lúc và đúng mực.Liễu Diệp kín đáo quan sát anh ta một chút rồi nói: “À đúng rồi, anh có biết dọc đường tới đây em đã thấy ai không? Là con gái nhà đội trưởng ấy…”Không đợi cô ấy nói hết câu, Từ Mông đã vội vàng cướp lời: “Ai? Lạc Xuân Mai?”Từ Mông đặc biệt muốn biết tin tức về Lạc Xuân Mai, bởi vì nếu không phải do cô ả này chủ động lại gần thì anh ta đã không gặp phải tai họa này.Nhưng cô ả đó, sau khi anh ta bị tai nạn lại trốn thật xa, chưa từng tới thăm anh ta lấy một lần.Liễu Diệp rảnh rỗi không có việc gì bèn ngồi xuống bên giường, cầm một củ khoai thong thả ăn: “Đúng rồi, thời gian này cô ấy đang ở nhà cô ruột mình, trông đầy đặn mũm mĩm hẳn ra, lại còn có quần áo mới, ăn mứt quả, ai da, sống vô lo vô nghĩ, ăn mặc không phải quan tâm như thế thật là khiến người ta ao ước quá.”Sắc mặt Từ Mông đã trắng xanh cả đi, trong lòng hỗn loạn đủ thứ cảm xúc.Anh ta thì đang trong tình trạng nước sôi lửa bỏng, Lạc Xuân Mai lại ngày ngày vui sướng, thật hận muốn chết.Liễu Diệp lắc đầu, hạ thấp giọng, vẻ rất thần bí: “Cô ấy còn đi dạo phố cùng một người đàn ông, trông thân mật lắm.”Cô ấy cố ý không nói đó là một người đàn ông trung niên, chính là để khiến Từ Mông tức điên lên.Từ Mông quả thật đã điên lên rồi, hay lắm, mới mấy ngày trước còn xun xoe lấy lòng anh ta, giờ đã trở mặt bám lấy người khác, thật đúng là lẳng lơ.Tin tức này khiến anh ta cảm thấy đầu mình vừa mọc thêm cặp sừng to bự.Liễu Diệp giơ tay vén lọn tóc mai, che giấu ý cười nơi đáy mắt.Lạc Di dễ dàng quật ngã Vương Hải Yến, thôn Lạc Gia lại chẳng hay biết gì, thôn Hồng Tinh cũng không thấy có động tĩnh, như là chẳng có chuyện gì xảy ra vậy.
Ai ngờ, Liễu Diệp lại đỏ mặt, lắp bắp: “Em… Để em viết thư hỏi ý kiến ba mẹ em đã.”
Từ Mông nghẹn lời, đến nước này còn phải rụt rè giữ kẽ sao? Gửi thư đi cần tối thiểu một tuần, rồi còn chờ thư hồi âm một tuần, qua lại cũng phải nửa tháng rồi, nửa tháng này anh ta biết sống thế nào?
Người nhà bệnh nhân cùng phòng nghe thấy thế bèn nói chêm vào: “Đây là thời đại nào rồi mà còn phải hỏi ý cha mẹ, hiện giờ hôn nhân tự do, muốn kết hôn có thể kết hôn liền, tự mình quyết định là được, cần gì phải phiền phức thế.”
“Đúng vậy, đàn ông tốt như thế có nhiều cô thích lắm đó, muốn cướp được nhất định phải nhanh tay vào, sau này nếu anh ấy về thành phố, cô cũng thành người thành phố rồi.”
Anh chàng kia nói năng rất tao nhã, rất lễ độ, nhờ người giúp đỡ liền luôn miệng cảm ơn, xưng hô cũng thân thiết, khiến người ta ấm lòng, lời nói cũng chạm đến tâm khảm người nghe, cho nên những người trong phòng này đã sớm coi anh ta như người thân thiết.
Quan trọng nhất là Từ Mông nói mình từ thủ đô tới, chẳng trách lại có văn hóa như thế.
Liễu Diệp rũ mắt, vẻ rất ngượng ngập: “Mặc dù thế, cha mẹ vẫn là người sinh ra và nuôi dưỡng tôi nên người, cần phải tôn trọng ý kiến của họ chứ. Kính già yêu trẻ, hiếu thảo với cha mẹ chính là truyền thống của chúng ta mà.”
Cô ấy mềm giọng nói với Từ Mông: “Anh Từ, anh cũng là một người con hiếu thảo, chắc anh hiểu được cảm nhận của em đúng không?”
“… Phải.” Từ Mông có thể nói gì đây? Anh ta không thể tỏ vẻ quá nôn nóng, phải biết nắm bắt đúng lúc và đúng mực.
Liễu Diệp kín đáo quan sát anh ta một chút rồi nói: “À đúng rồi, anh có biết dọc đường tới đây em đã thấy ai không? Là con gái nhà đội trưởng ấy…”
Không đợi cô ấy nói hết câu, Từ Mông đã vội vàng cướp lời: “Ai? Lạc Xuân Mai?”
Từ Mông đặc biệt muốn biết tin tức về Lạc Xuân Mai, bởi vì nếu không phải do cô ả này chủ động lại gần thì anh ta đã không gặp phải tai họa này.
Nhưng cô ả đó, sau khi anh ta bị tai nạn lại trốn thật xa, chưa từng tới thăm anh ta lấy một lần.
Liễu Diệp rảnh rỗi không có việc gì bèn ngồi xuống bên giường, cầm một củ khoai thong thả ăn: “Đúng rồi, thời gian này cô ấy đang ở nhà cô ruột mình, trông đầy đặn mũm mĩm hẳn ra, lại còn có quần áo mới, ăn mứt quả, ai da, sống vô lo vô nghĩ, ăn mặc không phải quan tâm như thế thật là khiến người ta ao ước quá.”
Sắc mặt Từ Mông đã trắng xanh cả đi, trong lòng hỗn loạn đủ thứ cảm xúc.
Anh ta thì đang trong tình trạng nước sôi lửa bỏng, Lạc Xuân Mai lại ngày ngày vui sướng, thật hận muốn chết.
Liễu Diệp lắc đầu, hạ thấp giọng, vẻ rất thần bí: “Cô ấy còn đi dạo phố cùng một người đàn ông, trông thân mật lắm.”
Cô ấy cố ý không nói đó là một người đàn ông trung niên, chính là để khiến Từ Mông tức điên lên.
Từ Mông quả thật đã điên lên rồi, hay lắm, mới mấy ngày trước còn xun xoe lấy lòng anh ta, giờ đã trở mặt bám lấy người khác, thật đúng là lẳng lơ.
Tin tức này khiến anh ta cảm thấy đầu mình vừa mọc thêm cặp sừng to bự.
Liễu Diệp giơ tay vén lọn tóc mai, che giấu ý cười nơi đáy mắt.
Lạc Di dễ dàng quật ngã Vương Hải Yến, thôn Lạc Gia lại chẳng hay biết gì, thôn Hồng Tinh cũng không thấy có động tĩnh, như là chẳng có chuyện gì xảy ra vậy.
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… Ai ngờ, Liễu Diệp lại đỏ mặt, lắp bắp: “Em… Để em viết thư hỏi ý kiến ba mẹ em đã.”Từ Mông nghẹn lời, đến nước này còn phải rụt rè giữ kẽ sao? Gửi thư đi cần tối thiểu một tuần, rồi còn chờ thư hồi âm một tuần, qua lại cũng phải nửa tháng rồi, nửa tháng này anh ta biết sống thế nào?Người nhà bệnh nhân cùng phòng nghe thấy thế bèn nói chêm vào: “Đây là thời đại nào rồi mà còn phải hỏi ý cha mẹ, hiện giờ hôn nhân tự do, muốn kết hôn có thể kết hôn liền, tự mình quyết định là được, cần gì phải phiền phức thế.”“Đúng vậy, đàn ông tốt như thế có nhiều cô thích lắm đó, muốn cướp được nhất định phải nhanh tay vào, sau này nếu anh ấy về thành phố, cô cũng thành người thành phố rồi.”Anh chàng kia nói năng rất tao nhã, rất lễ độ, nhờ người giúp đỡ liền luôn miệng cảm ơn, xưng hô cũng thân thiết, khiến người ta ấm lòng, lời nói cũng chạm đến tâm khảm người nghe, cho nên những người trong phòng này đã sớm coi anh ta như người thân thiết.Quan trọng nhất là Từ Mông nói mình từ thủ đô tới, chẳng trách lại có văn hóa như thế.Liễu Diệp rũ mắt, vẻ rất ngượng ngập: “Mặc dù thế, cha mẹ vẫn là người sinh ra và nuôi dưỡng tôi nên người, cần phải tôn trọng ý kiến của họ chứ. Kính già yêu trẻ, hiếu thảo với cha mẹ chính là truyền thống của chúng ta mà.”Cô ấy mềm giọng nói với Từ Mông: “Anh Từ, anh cũng là một người con hiếu thảo, chắc anh hiểu được cảm nhận của em đúng không?”“… Phải.” Từ Mông có thể nói gì đây? Anh ta không thể tỏ vẻ quá nôn nóng, phải biết nắm bắt đúng lúc và đúng mực.Liễu Diệp kín đáo quan sát anh ta một chút rồi nói: “À đúng rồi, anh có biết dọc đường tới đây em đã thấy ai không? Là con gái nhà đội trưởng ấy…”Không đợi cô ấy nói hết câu, Từ Mông đã vội vàng cướp lời: “Ai? Lạc Xuân Mai?”Từ Mông đặc biệt muốn biết tin tức về Lạc Xuân Mai, bởi vì nếu không phải do cô ả này chủ động lại gần thì anh ta đã không gặp phải tai họa này.Nhưng cô ả đó, sau khi anh ta bị tai nạn lại trốn thật xa, chưa từng tới thăm anh ta lấy một lần.Liễu Diệp rảnh rỗi không có việc gì bèn ngồi xuống bên giường, cầm một củ khoai thong thả ăn: “Đúng rồi, thời gian này cô ấy đang ở nhà cô ruột mình, trông đầy đặn mũm mĩm hẳn ra, lại còn có quần áo mới, ăn mứt quả, ai da, sống vô lo vô nghĩ, ăn mặc không phải quan tâm như thế thật là khiến người ta ao ước quá.”Sắc mặt Từ Mông đã trắng xanh cả đi, trong lòng hỗn loạn đủ thứ cảm xúc.Anh ta thì đang trong tình trạng nước sôi lửa bỏng, Lạc Xuân Mai lại ngày ngày vui sướng, thật hận muốn chết.Liễu Diệp lắc đầu, hạ thấp giọng, vẻ rất thần bí: “Cô ấy còn đi dạo phố cùng một người đàn ông, trông thân mật lắm.”Cô ấy cố ý không nói đó là một người đàn ông trung niên, chính là để khiến Từ Mông tức điên lên.Từ Mông quả thật đã điên lên rồi, hay lắm, mới mấy ngày trước còn xun xoe lấy lòng anh ta, giờ đã trở mặt bám lấy người khác, thật đúng là lẳng lơ.Tin tức này khiến anh ta cảm thấy đầu mình vừa mọc thêm cặp sừng to bự.Liễu Diệp giơ tay vén lọn tóc mai, che giấu ý cười nơi đáy mắt.Lạc Di dễ dàng quật ngã Vương Hải Yến, thôn Lạc Gia lại chẳng hay biết gì, thôn Hồng Tinh cũng không thấy có động tĩnh, như là chẳng có chuyện gì xảy ra vậy.