Tháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố…
Chương 265: Chương 265
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… Bà cụ Lạc cậy già lên mặt, hai tay chống nạnh: “Các người cố ý ức h.i.ế.p Xuân Mai nhà chúng tôi, thật quá đáng, muốn mang nó đi thì phải qua được tôi đã.”Bà cụ Lạc rất vô lý, còn tỏ ra ngang ngược, thôn Lạc Gia cũng che chở người của mình, nhất thời tình cảnh trở nên mất khống chế, khiến cho người ta rất đau đầu.Các công an nhìn nhóm người này, cau mày lại: “Các người muốn đối đầu với chính quyền sao? Muốn đối đầu với lãnh đạo cấp trên hả?”Người dân thôn Lạc Gia sửng sốt, bí thư thôn đứng ra hỏi: “Các người nói Lạc Xuân Mai đầu cơ trục lợi, có chứng cứ không?”Đúng là thôn của họ che chở cho nhau, nhưng chưa đến mức đối đầu với chính quyền.Không có chứng cứ thì họ còn bảo vệ, nếu có chứng cứ thì… Tự cầu phúc cho mình đi.Các công an có chuẩn bị mới đến: “Chúng tôi đã điều tra được Lạc Xuân Mai buôn bán với người ta, bọn họ có thể đối chất.”“Không thể nào.” Lúc đi giao dịch, Lạc Xuân Mai đã cải trang, không ai thấy mặt cô ta, nên cô ta nhất quyết không nhận: “Đây là hãm hại.”Bỗng nhiên cô ta chỉ vào Lạc Di, hung hăng chất vấn: “Lạc Di, có phải em làm không? Sao em lại không muốn chị được sống tốt thế chứ? Rốt cuộc chị đã đắc tội em chỗ nào?”Những người công an này đi cùng Lạc Di, nhất định không khỏi liên quan tới nó.Người đại phòng nhà họ Lạc đều trợn mắt nhìn Lạc Di, ánh mắt ai cũng lộ ra vẻ hung ác.Lạc Quốc Vinh bảo vệ con gái, hung hăng trừng lại, ai dám động vào con gái rượu của ông?Lạc Di chậm rãi cầm ra một cái bọc, cởi ra, để lộ quần áo bên trong.“Chị Xuân Mai, chị cố ý đưa cho em bộ quần áo cũ này, giờ em trả cho chị, chị cất đi.”Từng chữ cô nói ra đều có thâm ý, kết hợp với ánh mắt đầy ẩn ý, khiến Lạc Xuân Mai sợ hãi.Cô ta cảm thấy có hơi lạnh bốc lên từ lòng bàn chân, không kìm được mà run rẩy.Nỗi sợ hãi to lớn đánh trúng lòng cô ta, nhưng kèm theo đó còn có tức giận: “Mày nhận được mấy giải thưởng, có chút danh tiếng là thay đổi, coi thường chị họ mày, cũng coi thường quần áo tao đã mặc, trước kia mày không như vậy.”Lạc Di nhìn vẻ chột dạ của cô ta, rốt cuộc cũng xác định được, Lạc Xuân Mai đã cố ý làm thế.“Không, em không dám mặc quần áo của chị, sợ lại bị kẻ buôn người bắt cóc.”Mọi người đều ngây ngẩn, chuyện gì thế? Trong lời nói có ý khác. Lạc Di bị kẻ buôn người bắt cóc, có liên quan gì đến Lạc Xuân Mai?Chẳng lẽ… Lạc Xuân Mai lại là đồng phạm?Không phải chứ, bọn họ là chị em họ thân thuộc, sống chung một nhà mười năm, cũng cùng ăn một nồi cơm.Mọi người có thể bao che cho người làm bậy, nhưng không thể tha thứ chuyện chị em tương tàn, không màng tới tình thân.Nói trắng ra, người không màng tới tình thân, sẽ nhớ tới tình hàng xóm à?Lạc Xuân Mai có thể cảm nhận được ánh mắt khác thường của mọi người, gấp đến độ xanh cả mắt: “Mày nói cho rõ ràng.”Cơ thể Lạc Di run lên, có vẻ là sợ hãi quá độ, Ngô Tiểu Thanh nhất thời nổi giận: “Lạc Xuân Mai, mày muốn làm gì? Nói cái gì mà phúc tinh cơ chứ, tôi thấy là tang môn tinh mới đúng, ai đụng vào là xui xẻo.”Lạc Xuân Mai giận điên lên, ngón tay chỉ vào Ngô Tiểu Thanh run rẩy: “Thím…”Lại một chiếc xe Jeep nữa đi tới, vẫn là công an, vừa xuống xe đã quét mắt nhìn khắp đám người.“Ai là Lạc Xuân Mai?”
Bà cụ Lạc cậy già lên mặt, hai tay chống nạnh: “Các người cố ý ức h.i.ế.p Xuân Mai nhà chúng tôi, thật quá đáng, muốn mang nó đi thì phải qua được tôi đã.”
Bà cụ Lạc rất vô lý, còn tỏ ra ngang ngược, thôn Lạc Gia cũng che chở người của mình, nhất thời tình cảnh trở nên mất khống chế, khiến cho người ta rất đau đầu.
Các công an nhìn nhóm người này, cau mày lại: “Các người muốn đối đầu với chính quyền sao? Muốn đối đầu với lãnh đạo cấp trên hả?”
Người dân thôn Lạc Gia sửng sốt, bí thư thôn đứng ra hỏi: “Các người nói Lạc Xuân Mai đầu cơ trục lợi, có chứng cứ không?”
Đúng là thôn của họ che chở cho nhau, nhưng chưa đến mức đối đầu với chính quyền.
Không có chứng cứ thì họ còn bảo vệ, nếu có chứng cứ thì… Tự cầu phúc cho mình đi.
Các công an có chuẩn bị mới đến: “Chúng tôi đã điều tra được Lạc Xuân Mai buôn bán với người ta, bọn họ có thể đối chất.”
“Không thể nào.” Lúc đi giao dịch, Lạc Xuân Mai đã cải trang, không ai thấy mặt cô ta, nên cô ta nhất quyết không nhận: “Đây là hãm hại.”
Bỗng nhiên cô ta chỉ vào Lạc Di, hung hăng chất vấn: “Lạc Di, có phải em làm không? Sao em lại không muốn chị được sống tốt thế chứ? Rốt cuộc chị đã đắc tội em chỗ nào?”
Những người công an này đi cùng Lạc Di, nhất định không khỏi liên quan tới nó.
Người đại phòng nhà họ Lạc đều trợn mắt nhìn Lạc Di, ánh mắt ai cũng lộ ra vẻ hung ác.
Lạc Quốc Vinh bảo vệ con gái, hung hăng trừng lại, ai dám động vào con gái rượu của ông?
Lạc Di chậm rãi cầm ra một cái bọc, cởi ra, để lộ quần áo bên trong.
“Chị Xuân Mai, chị cố ý đưa cho em bộ quần áo cũ này, giờ em trả cho chị, chị cất đi.”
Từng chữ cô nói ra đều có thâm ý, kết hợp với ánh mắt đầy ẩn ý, khiến Lạc Xuân Mai sợ hãi.
Cô ta cảm thấy có hơi lạnh bốc lên từ lòng bàn chân, không kìm được mà run rẩy.
Nỗi sợ hãi to lớn đánh trúng lòng cô ta, nhưng kèm theo đó còn có tức giận: “Mày nhận được mấy giải thưởng, có chút danh tiếng là thay đổi, coi thường chị họ mày, cũng coi thường quần áo tao đã mặc, trước kia mày không như vậy.”
Lạc Di nhìn vẻ chột dạ của cô ta, rốt cuộc cũng xác định được, Lạc Xuân Mai đã cố ý làm thế.
“Không, em không dám mặc quần áo của chị, sợ lại bị kẻ buôn người bắt cóc.”
Mọi người đều ngây ngẩn, chuyện gì thế? Trong lời nói có ý khác. Lạc Di bị kẻ buôn người bắt cóc, có liên quan gì đến Lạc Xuân Mai?
Chẳng lẽ… Lạc Xuân Mai lại là đồng phạm?
Không phải chứ, bọn họ là chị em họ thân thuộc, sống chung một nhà mười năm, cũng cùng ăn một nồi cơm.
Mọi người có thể bao che cho người làm bậy, nhưng không thể tha thứ chuyện chị em tương tàn, không màng tới tình thân.
Nói trắng ra, người không màng tới tình thân, sẽ nhớ tới tình hàng xóm à?
Lạc Xuân Mai có thể cảm nhận được ánh mắt khác thường của mọi người, gấp đến độ xanh cả mắt: “Mày nói cho rõ ràng.”
Cơ thể Lạc Di run lên, có vẻ là sợ hãi quá độ, Ngô Tiểu Thanh nhất thời nổi giận: “Lạc Xuân Mai, mày muốn làm gì? Nói cái gì mà phúc tinh cơ chứ, tôi thấy là tang môn tinh mới đúng, ai đụng vào là xui xẻo.”
Lạc Xuân Mai giận điên lên, ngón tay chỉ vào Ngô Tiểu Thanh run rẩy: “Thím…”
Lại một chiếc xe Jeep nữa đi tới, vẫn là công an, vừa xuống xe đã quét mắt nhìn khắp đám người.
“Ai là Lạc Xuân Mai?”
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… Bà cụ Lạc cậy già lên mặt, hai tay chống nạnh: “Các người cố ý ức h.i.ế.p Xuân Mai nhà chúng tôi, thật quá đáng, muốn mang nó đi thì phải qua được tôi đã.”Bà cụ Lạc rất vô lý, còn tỏ ra ngang ngược, thôn Lạc Gia cũng che chở người của mình, nhất thời tình cảnh trở nên mất khống chế, khiến cho người ta rất đau đầu.Các công an nhìn nhóm người này, cau mày lại: “Các người muốn đối đầu với chính quyền sao? Muốn đối đầu với lãnh đạo cấp trên hả?”Người dân thôn Lạc Gia sửng sốt, bí thư thôn đứng ra hỏi: “Các người nói Lạc Xuân Mai đầu cơ trục lợi, có chứng cứ không?”Đúng là thôn của họ che chở cho nhau, nhưng chưa đến mức đối đầu với chính quyền.Không có chứng cứ thì họ còn bảo vệ, nếu có chứng cứ thì… Tự cầu phúc cho mình đi.Các công an có chuẩn bị mới đến: “Chúng tôi đã điều tra được Lạc Xuân Mai buôn bán với người ta, bọn họ có thể đối chất.”“Không thể nào.” Lúc đi giao dịch, Lạc Xuân Mai đã cải trang, không ai thấy mặt cô ta, nên cô ta nhất quyết không nhận: “Đây là hãm hại.”Bỗng nhiên cô ta chỉ vào Lạc Di, hung hăng chất vấn: “Lạc Di, có phải em làm không? Sao em lại không muốn chị được sống tốt thế chứ? Rốt cuộc chị đã đắc tội em chỗ nào?”Những người công an này đi cùng Lạc Di, nhất định không khỏi liên quan tới nó.Người đại phòng nhà họ Lạc đều trợn mắt nhìn Lạc Di, ánh mắt ai cũng lộ ra vẻ hung ác.Lạc Quốc Vinh bảo vệ con gái, hung hăng trừng lại, ai dám động vào con gái rượu của ông?Lạc Di chậm rãi cầm ra một cái bọc, cởi ra, để lộ quần áo bên trong.“Chị Xuân Mai, chị cố ý đưa cho em bộ quần áo cũ này, giờ em trả cho chị, chị cất đi.”Từng chữ cô nói ra đều có thâm ý, kết hợp với ánh mắt đầy ẩn ý, khiến Lạc Xuân Mai sợ hãi.Cô ta cảm thấy có hơi lạnh bốc lên từ lòng bàn chân, không kìm được mà run rẩy.Nỗi sợ hãi to lớn đánh trúng lòng cô ta, nhưng kèm theo đó còn có tức giận: “Mày nhận được mấy giải thưởng, có chút danh tiếng là thay đổi, coi thường chị họ mày, cũng coi thường quần áo tao đã mặc, trước kia mày không như vậy.”Lạc Di nhìn vẻ chột dạ của cô ta, rốt cuộc cũng xác định được, Lạc Xuân Mai đã cố ý làm thế.“Không, em không dám mặc quần áo của chị, sợ lại bị kẻ buôn người bắt cóc.”Mọi người đều ngây ngẩn, chuyện gì thế? Trong lời nói có ý khác. Lạc Di bị kẻ buôn người bắt cóc, có liên quan gì đến Lạc Xuân Mai?Chẳng lẽ… Lạc Xuân Mai lại là đồng phạm?Không phải chứ, bọn họ là chị em họ thân thuộc, sống chung một nhà mười năm, cũng cùng ăn một nồi cơm.Mọi người có thể bao che cho người làm bậy, nhưng không thể tha thứ chuyện chị em tương tàn, không màng tới tình thân.Nói trắng ra, người không màng tới tình thân, sẽ nhớ tới tình hàng xóm à?Lạc Xuân Mai có thể cảm nhận được ánh mắt khác thường của mọi người, gấp đến độ xanh cả mắt: “Mày nói cho rõ ràng.”Cơ thể Lạc Di run lên, có vẻ là sợ hãi quá độ, Ngô Tiểu Thanh nhất thời nổi giận: “Lạc Xuân Mai, mày muốn làm gì? Nói cái gì mà phúc tinh cơ chứ, tôi thấy là tang môn tinh mới đúng, ai đụng vào là xui xẻo.”Lạc Xuân Mai giận điên lên, ngón tay chỉ vào Ngô Tiểu Thanh run rẩy: “Thím…”Lại một chiếc xe Jeep nữa đi tới, vẫn là công an, vừa xuống xe đã quét mắt nhìn khắp đám người.“Ai là Lạc Xuân Mai?”