Tháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố…
Chương 266: Chương 266
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… Mọi người đồng loạt nhìn về phía Lạc Xuân Mai, cô ta đã làm chuyện xấu gì rồi?Lòng Lạc Xuân Mai đầy căng thẳng, nhưng không thể né tránh, đành yếu ớt giơ tay lên: “Là cháu.”Công an quan sát cô ta mấy lần, trắng trẻo sạch sẽ, nhìn rất lịch sự, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong.“Có người tố cáo cô lén lấy trộm sâm núi của người ta, chiếm làm của riêng.”Lạc Xuân Mai mơ hồ, không ngờ hai chuyện cùng lúc xảy ra.Lúc cô ta nhặt được củ sâm núi, ở đó không có ai cả, không có chứng cứ!“Cháu không làm, sâm núi gì chứ, cháu chưa từng thấy.”Cô ta chối rất sạch sẽ, còn tỏ ra rất đáng thương, uất ức.Công an đã lấy được lời khai của kẻ buôn người, thấy được rất nhiều thứ khác biệt trong đó.“Tôi hỏi cô lần cuối, cô chưa từng thấy cây sâm núi sao? Cô phải suy nghĩ cho kĩ, cây sâm núi đó đã gần trăm năm tuổi, vô cùng quý giá, giá trị cao đến mức có thể lập án rồi, nếu điều tra ra sẽ phải ngồi tù, nên thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị.”Ông ấy nói rất chính trực, lời nói chuẩn xác, khí thế mạnh mẽ.Lạc Xuân Mai thầm kêu khổ trong lòng, sao không có gì thuận lợi thế chứ? Rõ ràng cô ta là con cưng của trời mà.Nhưng đến lúc này, dù đánh c.h.ế.t cô ta cũng không chịu lấy ra, nếu bị bại lộ, danh tiếng của cô ta sẽ mất hết.Hơn nữa, lòng tham khiến nàng ta muốn đánh cược, cây sâm núi gần trăm tuổi quý đến mức nào chứ.Chỉ cần cô ta mang đi tặng cho người quyền quý, thì nửa đời sau không cần lo lắng nữa.Cô ta rưng rưng nước mắt, tỏ ra đáng yêu: “Cháu không có thật mà, tại sao các chú không tin cháu? Rốt cuộc cháu đã đắc tội với ai, nếu không sao lại hại cháu thế chứ?”Cô ta vừa khóc vừa kể, lại vừa nhìn Lạc Di, như đang ám chỉ Lạc Di dở trò.Công an đã gặp rất nhiều tội phạm rồi, căn bản không tin cô ta, vung tay lên:“Lục soát.”Các nhân viên công tác ở địa phương dẫn đường, trực tiếp đi tới nhà cũ nhà họ Lạc.Lạc Di đảo mắt, kéo cha mẹ đi hóng chuyện. Các thôn dân khác không hẹn mà cùng đi theo.Bọn họ cũng muốn biết chuyện đó là thật hay giả.Chuyện xảy ra quá nhanh, Lạc Xuân Mai nhìn đám đông đi khuất, trước mắt biến thành màu đen.Cô ta xông lên như bị điên, sống c.h.ế.t kéo lấy hai cánh tay hai chú công an: “Không thể, các chú không thể lục soát.”Cô ta càng như vậy thì càng khả nghi.Những công an khác cầm lệnh lục soát xông vào nhà cũ nhà họ Lạc, lục khắp các rương tủ.Lòng Lạc Quốc Cường lạnh đi, ông ta nhắm mắt lại, cảm nhận chuyện chẳng lành.Ông ta biết chuyện con gái buôn bán, nhưng thật sự không biết chuyện sâm núi.Tâm tư Lạc Xuân Mai quá nặng, còn gạt người nhà chuyện sâm núi, một lòng muốn độc chiếm chỗ tốt.Nhưng lúc này, cũng chỉ có người nhà có thể giúp cô ta thôi. Cô ta nháy mắt với cha mẹ.Sắc mặt bà cụ Lạc vô cùng kém: “Đồng chí, các người phải nói phải trái chứ, không thể ức h.i.ế.p người như vậy.”Con dâu cả nhà họ Lạc nhờ người dân trong thôn giúp đỡ: “Mọi người hãy giúp Xuân Mai một tay đi, con bé vô tội.”Các thôn dân mang những biểu cảm khác nhau, vô tội sao? Còn chưa chắc.Các công an nhìn quanh, lớn tiếng nói: “Tính chất vụ án này vô cùng tồi tệ, do tỉnh ủy hạ lệnh điều tra kỹ càng, ai dám ngăn cản, xử lý như đồng phạm.”
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Lạc Xuân Mai, cô ta đã làm chuyện xấu gì rồi?
Lòng Lạc Xuân Mai đầy căng thẳng, nhưng không thể né tránh, đành yếu ớt giơ tay lên: “Là cháu.”
Công an quan sát cô ta mấy lần, trắng trẻo sạch sẽ, nhìn rất lịch sự, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong.
“Có người tố cáo cô lén lấy trộm sâm núi của người ta, chiếm làm của riêng.”
Lạc Xuân Mai mơ hồ, không ngờ hai chuyện cùng lúc xảy ra.
Lúc cô ta nhặt được củ sâm núi, ở đó không có ai cả, không có chứng cứ!
“Cháu không làm, sâm núi gì chứ, cháu chưa từng thấy.”
Cô ta chối rất sạch sẽ, còn tỏ ra rất đáng thương, uất ức.
Công an đã lấy được lời khai của kẻ buôn người, thấy được rất nhiều thứ khác biệt trong đó.
“Tôi hỏi cô lần cuối, cô chưa từng thấy cây sâm núi sao? Cô phải suy nghĩ cho kĩ, cây sâm núi đó đã gần trăm năm tuổi, vô cùng quý giá, giá trị cao đến mức có thể lập án rồi, nếu điều tra ra sẽ phải ngồi tù, nên thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị.”
Ông ấy nói rất chính trực, lời nói chuẩn xác, khí thế mạnh mẽ.
Lạc Xuân Mai thầm kêu khổ trong lòng, sao không có gì thuận lợi thế chứ? Rõ ràng cô ta là con cưng của trời mà.
Nhưng đến lúc này, dù đánh c.h.ế.t cô ta cũng không chịu lấy ra, nếu bị bại lộ, danh tiếng của cô ta sẽ mất hết.
Hơn nữa, lòng tham khiến nàng ta muốn đánh cược, cây sâm núi gần trăm tuổi quý đến mức nào chứ.
Chỉ cần cô ta mang đi tặng cho người quyền quý, thì nửa đời sau không cần lo lắng nữa.
Cô ta rưng rưng nước mắt, tỏ ra đáng yêu: “Cháu không có thật mà, tại sao các chú không tin cháu? Rốt cuộc cháu đã đắc tội với ai, nếu không sao lại hại cháu thế chứ?”
Cô ta vừa khóc vừa kể, lại vừa nhìn Lạc Di, như đang ám chỉ Lạc Di dở trò.
Công an đã gặp rất nhiều tội phạm rồi, căn bản không tin cô ta, vung tay lên:
“Lục soát.”
Các nhân viên công tác ở địa phương dẫn đường, trực tiếp đi tới nhà cũ nhà họ Lạc.
Lạc Di đảo mắt, kéo cha mẹ đi hóng chuyện. Các thôn dân khác không hẹn mà cùng đi theo.
Bọn họ cũng muốn biết chuyện đó là thật hay giả.
Chuyện xảy ra quá nhanh, Lạc Xuân Mai nhìn đám đông đi khuất, trước mắt biến thành màu đen.
Cô ta xông lên như bị điên, sống c.h.ế.t kéo lấy hai cánh tay hai chú công an: “Không thể, các chú không thể lục soát.”
Cô ta càng như vậy thì càng khả nghi.
Những công an khác cầm lệnh lục soát xông vào nhà cũ nhà họ Lạc, lục khắp các rương tủ.
Lòng Lạc Quốc Cường lạnh đi, ông ta nhắm mắt lại, cảm nhận chuyện chẳng lành.
Ông ta biết chuyện con gái buôn bán, nhưng thật sự không biết chuyện sâm núi.
Tâm tư Lạc Xuân Mai quá nặng, còn gạt người nhà chuyện sâm núi, một lòng muốn độc chiếm chỗ tốt.
Nhưng lúc này, cũng chỉ có người nhà có thể giúp cô ta thôi. Cô ta nháy mắt với cha mẹ.
Sắc mặt bà cụ Lạc vô cùng kém: “Đồng chí, các người phải nói phải trái chứ, không thể ức h.i.ế.p người như vậy.”
Con dâu cả nhà họ Lạc nhờ người dân trong thôn giúp đỡ: “Mọi người hãy giúp Xuân Mai một tay đi, con bé vô tội.”
Các thôn dân mang những biểu cảm khác nhau, vô tội sao? Còn chưa chắc.
Các công an nhìn quanh, lớn tiếng nói: “Tính chất vụ án này vô cùng tồi tệ, do tỉnh ủy hạ lệnh điều tra kỹ càng, ai dám ngăn cản, xử lý như đồng phạm.”
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… Mọi người đồng loạt nhìn về phía Lạc Xuân Mai, cô ta đã làm chuyện xấu gì rồi?Lòng Lạc Xuân Mai đầy căng thẳng, nhưng không thể né tránh, đành yếu ớt giơ tay lên: “Là cháu.”Công an quan sát cô ta mấy lần, trắng trẻo sạch sẽ, nhìn rất lịch sự, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong.“Có người tố cáo cô lén lấy trộm sâm núi của người ta, chiếm làm của riêng.”Lạc Xuân Mai mơ hồ, không ngờ hai chuyện cùng lúc xảy ra.Lúc cô ta nhặt được củ sâm núi, ở đó không có ai cả, không có chứng cứ!“Cháu không làm, sâm núi gì chứ, cháu chưa từng thấy.”Cô ta chối rất sạch sẽ, còn tỏ ra rất đáng thương, uất ức.Công an đã lấy được lời khai của kẻ buôn người, thấy được rất nhiều thứ khác biệt trong đó.“Tôi hỏi cô lần cuối, cô chưa từng thấy cây sâm núi sao? Cô phải suy nghĩ cho kĩ, cây sâm núi đó đã gần trăm năm tuổi, vô cùng quý giá, giá trị cao đến mức có thể lập án rồi, nếu điều tra ra sẽ phải ngồi tù, nên thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị.”Ông ấy nói rất chính trực, lời nói chuẩn xác, khí thế mạnh mẽ.Lạc Xuân Mai thầm kêu khổ trong lòng, sao không có gì thuận lợi thế chứ? Rõ ràng cô ta là con cưng của trời mà.Nhưng đến lúc này, dù đánh c.h.ế.t cô ta cũng không chịu lấy ra, nếu bị bại lộ, danh tiếng của cô ta sẽ mất hết.Hơn nữa, lòng tham khiến nàng ta muốn đánh cược, cây sâm núi gần trăm tuổi quý đến mức nào chứ.Chỉ cần cô ta mang đi tặng cho người quyền quý, thì nửa đời sau không cần lo lắng nữa.Cô ta rưng rưng nước mắt, tỏ ra đáng yêu: “Cháu không có thật mà, tại sao các chú không tin cháu? Rốt cuộc cháu đã đắc tội với ai, nếu không sao lại hại cháu thế chứ?”Cô ta vừa khóc vừa kể, lại vừa nhìn Lạc Di, như đang ám chỉ Lạc Di dở trò.Công an đã gặp rất nhiều tội phạm rồi, căn bản không tin cô ta, vung tay lên:“Lục soát.”Các nhân viên công tác ở địa phương dẫn đường, trực tiếp đi tới nhà cũ nhà họ Lạc.Lạc Di đảo mắt, kéo cha mẹ đi hóng chuyện. Các thôn dân khác không hẹn mà cùng đi theo.Bọn họ cũng muốn biết chuyện đó là thật hay giả.Chuyện xảy ra quá nhanh, Lạc Xuân Mai nhìn đám đông đi khuất, trước mắt biến thành màu đen.Cô ta xông lên như bị điên, sống c.h.ế.t kéo lấy hai cánh tay hai chú công an: “Không thể, các chú không thể lục soát.”Cô ta càng như vậy thì càng khả nghi.Những công an khác cầm lệnh lục soát xông vào nhà cũ nhà họ Lạc, lục khắp các rương tủ.Lòng Lạc Quốc Cường lạnh đi, ông ta nhắm mắt lại, cảm nhận chuyện chẳng lành.Ông ta biết chuyện con gái buôn bán, nhưng thật sự không biết chuyện sâm núi.Tâm tư Lạc Xuân Mai quá nặng, còn gạt người nhà chuyện sâm núi, một lòng muốn độc chiếm chỗ tốt.Nhưng lúc này, cũng chỉ có người nhà có thể giúp cô ta thôi. Cô ta nháy mắt với cha mẹ.Sắc mặt bà cụ Lạc vô cùng kém: “Đồng chí, các người phải nói phải trái chứ, không thể ức h.i.ế.p người như vậy.”Con dâu cả nhà họ Lạc nhờ người dân trong thôn giúp đỡ: “Mọi người hãy giúp Xuân Mai một tay đi, con bé vô tội.”Các thôn dân mang những biểu cảm khác nhau, vô tội sao? Còn chưa chắc.Các công an nhìn quanh, lớn tiếng nói: “Tính chất vụ án này vô cùng tồi tệ, do tỉnh ủy hạ lệnh điều tra kỹ càng, ai dám ngăn cản, xử lý như đồng phạm.”