Tháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố…
Chương 334: Chương 334
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… Học giả nước ngoài kia nghe thấy thế thì hết sức tò mò: “Tôi xem thử được không?”“Được chứ ạ.” Lạc Di thoải mái lấy ra một tờ danh sách dài dằng dặc, chi chít con chữ.Cô phiên dịch lại tên của những đầu sách này cho học giả kia nghe, có thể nói đây là một danh sách toàn diện, môn gì, ngành gì cũng có.Học giả nước ngoài thắc mắc: “Cháu đọc hết chỗ này rồi ư?”“Dạ chưa, mới được một nửa thôi, có một số cuốn đọc không hiểu lắm ạ.” Lạc Di nghiêm túc lấy sổ tay ra, chỉ cho người nọ những mục mà mình không hiểu, cô liệt kê vào đây để viết thư hỏi ông cụ Tiêu.Học giả nước ngoài càng nghe càng thấy ngứa nghề, mới chỉ cho cô vài mục về toán học, chỉ một lát, ông ấy đã phát hiện khả năng lĩnh ngộ của Lạc Di thật đáng sợ, học cực nhanh, chỉ nói sơ là hiểu.Vì thế, ông ấy lại không tiếc lời khen một hồi.Hiệu phó An tò mò hỏi: “Ổng đang nói gì thế?”Thầy có thể nghe hiểu vài từ, nhưng xâu chuỗi lại một chỗ, cộng với tốc độ nói của người ta quá nhanh, tổng thể nghe không hiểu nổi một câu.Lạc Di mỉm cười: “Ông ấy đang khen em thông minh ạ, còn hỏi em có muốn ra nước ngoài học không, ông ấy có thể giúp đỡ.”Tất cả những người có mặt đều trợn to mắt, vậy cũng được sao? Mới quen biết bao lâu mà học giả nước ngoài cũng đã cảm thấy yêu thích vì tài năng của cô bé này rồi, thật là lợi hại.Lãnh đao cao cấp đã sớm nhận ra Lạc Di rất thông minh, biết ăn nói, mà cũng biết tính toán nữa: “Thế cháu trả lời ra sao?”Lạc Di tươi cười đáp: “Cháu còn nhỏ, không thể sống xa cha mẹ ạ.”Bây giờ còn chưa phải lúc, cần chờ thêm một thời gian nữa.Lãnh đạo cao cấp và hiệu phó An đều im lặng. Thầy An vuốt mồ hôi, tâm tình vô cùng phức tạp, suy nghĩ một lúc mới khuyên: “Thầy thấy đó cũng là một cơ hội tốt, ra nước ngoài học tập những tri thức tân tiến nhất rồi trở về đền đáp tổ quốc là một lựa chọn hay.”Lạc Di lại không quá muốn đi xa vào lúc này: “Đợi khi em đủ 18 tuổi đã ạ, trước đó cần tích lũy căn bản đầy đủ mới thuận lợi cho việc đào tạo sâu.”Cô luôn làm việc có kế hoạch rõ ràng, lúc nào nên làm gì, nhịp độ tiến triển như thế nào, đều phải được tính toán tỉ mỉ.Lại có người hỏi: “Năm nay cháu bao nhiêu tuổi rồi?”“Tuổi mụ 14 ạ.”Ờ, vậy thì đúng là còn nhỏ quá, tuy rằng cô bé này thông minh đến độ khiến người lớn quên mất cả tuổi tác của nó.Thành tích chấm thi được công bố, Lạc Di đạt quán quân, cô được 105/100 điểm, thêm 5 điểm khuyến khích cách giải toán phong phú.Lạc Di kiêu ngạo lên bục lĩnh thường, nhận tờ giấy khen từ tay lãnh đạo, tươi cười hớn hở.Thời khắc này, cô là một học sinh trung học cơ sở xuất sắc, có quyền kiêu ngạo đắc ý.Lãnh đạo không nhịn được phải bật cười, cô bé này vừa xinh xắn lại vừa đáng yêu, bản chất con người cũng tốt nữa, đúng là một hạt giống không tồi.Ông ta đưa phần thưởng cho Lạc Di, còn trêu một câu: “Phần thưởng chỉ là hai chiếc bút máy, có thất vọng lắm không?”Ai ngờ cô học trò nhỏ lại thoải mái trả lời: “Lần sau tiếp tục cố gắng là được ạ, một người không bao giờ bỏ cuộc, lại thông minh và biết nỗ lực tiến lên thì luôn có thể đạt được điều mình mong đợi.”Thiên phú là một điều cực kì quan trọng, nhưng quan trọng hơn cả thiên phú chính là sự nỗ lực.Không có bất kì thành công nào đến từ sự tùy tiện cả.
Học giả nước ngoài kia nghe thấy thế thì hết sức tò mò: “Tôi xem thử được không?”
“Được chứ ạ.” Lạc Di thoải mái lấy ra một tờ danh sách dài dằng dặc, chi chít con chữ.
Cô phiên dịch lại tên của những đầu sách này cho học giả kia nghe, có thể nói đây là một danh sách toàn diện, môn gì, ngành gì cũng có.
Học giả nước ngoài thắc mắc: “Cháu đọc hết chỗ này rồi ư?”
“Dạ chưa, mới được một nửa thôi, có một số cuốn đọc không hiểu lắm ạ.” Lạc Di nghiêm túc lấy sổ tay ra, chỉ cho người nọ những mục mà mình không hiểu, cô liệt kê vào đây để viết thư hỏi ông cụ Tiêu.
Học giả nước ngoài càng nghe càng thấy ngứa nghề, mới chỉ cho cô vài mục về toán học, chỉ một lát, ông ấy đã phát hiện khả năng lĩnh ngộ của Lạc Di thật đáng sợ, học cực nhanh, chỉ nói sơ là hiểu.
Vì thế, ông ấy lại không tiếc lời khen một hồi.
Hiệu phó An tò mò hỏi: “Ổng đang nói gì thế?”
Thầy có thể nghe hiểu vài từ, nhưng xâu chuỗi lại một chỗ, cộng với tốc độ nói của người ta quá nhanh, tổng thể nghe không hiểu nổi một câu.
Lạc Di mỉm cười: “Ông ấy đang khen em thông minh ạ, còn hỏi em có muốn ra nước ngoài học không, ông ấy có thể giúp đỡ.”
Tất cả những người có mặt đều trợn to mắt, vậy cũng được sao? Mới quen biết bao lâu mà học giả nước ngoài cũng đã cảm thấy yêu thích vì tài năng của cô bé này rồi, thật là lợi hại.
Lãnh đao cao cấp đã sớm nhận ra Lạc Di rất thông minh, biết ăn nói, mà cũng biết tính toán nữa: “Thế cháu trả lời ra sao?”
Lạc Di tươi cười đáp: “Cháu còn nhỏ, không thể sống xa cha mẹ ạ.”
Bây giờ còn chưa phải lúc, cần chờ thêm một thời gian nữa.
Lãnh đạo cao cấp và hiệu phó An đều im lặng. Thầy An vuốt mồ hôi, tâm tình vô cùng phức tạp, suy nghĩ một lúc mới khuyên: “Thầy thấy đó cũng là một cơ hội tốt, ra nước ngoài học tập những tri thức tân tiến nhất rồi trở về đền đáp tổ quốc là một lựa chọn hay.”
Lạc Di lại không quá muốn đi xa vào lúc này: “Đợi khi em đủ 18 tuổi đã ạ, trước đó cần tích lũy căn bản đầy đủ mới thuận lợi cho việc đào tạo sâu.”
Cô luôn làm việc có kế hoạch rõ ràng, lúc nào nên làm gì, nhịp độ tiến triển như thế nào, đều phải được tính toán tỉ mỉ.
Lại có người hỏi: “Năm nay cháu bao nhiêu tuổi rồi?”
“Tuổi mụ 14 ạ.”
Ờ, vậy thì đúng là còn nhỏ quá, tuy rằng cô bé này thông minh đến độ khiến người lớn quên mất cả tuổi tác của nó.
Thành tích chấm thi được công bố, Lạc Di đạt quán quân, cô được 105/100 điểm, thêm 5 điểm khuyến khích cách giải toán phong phú.
Lạc Di kiêu ngạo lên bục lĩnh thường, nhận tờ giấy khen từ tay lãnh đạo, tươi cười hớn hở.
Thời khắc này, cô là một học sinh trung học cơ sở xuất sắc, có quyền kiêu ngạo đắc ý.
Lãnh đạo không nhịn được phải bật cười, cô bé này vừa xinh xắn lại vừa đáng yêu, bản chất con người cũng tốt nữa, đúng là một hạt giống không tồi.
Ông ta đưa phần thưởng cho Lạc Di, còn trêu một câu: “Phần thưởng chỉ là hai chiếc bút máy, có thất vọng lắm không?”
Ai ngờ cô học trò nhỏ lại thoải mái trả lời: “Lần sau tiếp tục cố gắng là được ạ, một người không bao giờ bỏ cuộc, lại thông minh và biết nỗ lực tiến lên thì luôn có thể đạt được điều mình mong đợi.”
Thiên phú là một điều cực kì quan trọng, nhưng quan trọng hơn cả thiên phú chính là sự nỗ lực.
Không có bất kì thành công nào đến từ sự tùy tiện cả.
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… Học giả nước ngoài kia nghe thấy thế thì hết sức tò mò: “Tôi xem thử được không?”“Được chứ ạ.” Lạc Di thoải mái lấy ra một tờ danh sách dài dằng dặc, chi chít con chữ.Cô phiên dịch lại tên của những đầu sách này cho học giả kia nghe, có thể nói đây là một danh sách toàn diện, môn gì, ngành gì cũng có.Học giả nước ngoài thắc mắc: “Cháu đọc hết chỗ này rồi ư?”“Dạ chưa, mới được một nửa thôi, có một số cuốn đọc không hiểu lắm ạ.” Lạc Di nghiêm túc lấy sổ tay ra, chỉ cho người nọ những mục mà mình không hiểu, cô liệt kê vào đây để viết thư hỏi ông cụ Tiêu.Học giả nước ngoài càng nghe càng thấy ngứa nghề, mới chỉ cho cô vài mục về toán học, chỉ một lát, ông ấy đã phát hiện khả năng lĩnh ngộ của Lạc Di thật đáng sợ, học cực nhanh, chỉ nói sơ là hiểu.Vì thế, ông ấy lại không tiếc lời khen một hồi.Hiệu phó An tò mò hỏi: “Ổng đang nói gì thế?”Thầy có thể nghe hiểu vài từ, nhưng xâu chuỗi lại một chỗ, cộng với tốc độ nói của người ta quá nhanh, tổng thể nghe không hiểu nổi một câu.Lạc Di mỉm cười: “Ông ấy đang khen em thông minh ạ, còn hỏi em có muốn ra nước ngoài học không, ông ấy có thể giúp đỡ.”Tất cả những người có mặt đều trợn to mắt, vậy cũng được sao? Mới quen biết bao lâu mà học giả nước ngoài cũng đã cảm thấy yêu thích vì tài năng của cô bé này rồi, thật là lợi hại.Lãnh đao cao cấp đã sớm nhận ra Lạc Di rất thông minh, biết ăn nói, mà cũng biết tính toán nữa: “Thế cháu trả lời ra sao?”Lạc Di tươi cười đáp: “Cháu còn nhỏ, không thể sống xa cha mẹ ạ.”Bây giờ còn chưa phải lúc, cần chờ thêm một thời gian nữa.Lãnh đạo cao cấp và hiệu phó An đều im lặng. Thầy An vuốt mồ hôi, tâm tình vô cùng phức tạp, suy nghĩ một lúc mới khuyên: “Thầy thấy đó cũng là một cơ hội tốt, ra nước ngoài học tập những tri thức tân tiến nhất rồi trở về đền đáp tổ quốc là một lựa chọn hay.”Lạc Di lại không quá muốn đi xa vào lúc này: “Đợi khi em đủ 18 tuổi đã ạ, trước đó cần tích lũy căn bản đầy đủ mới thuận lợi cho việc đào tạo sâu.”Cô luôn làm việc có kế hoạch rõ ràng, lúc nào nên làm gì, nhịp độ tiến triển như thế nào, đều phải được tính toán tỉ mỉ.Lại có người hỏi: “Năm nay cháu bao nhiêu tuổi rồi?”“Tuổi mụ 14 ạ.”Ờ, vậy thì đúng là còn nhỏ quá, tuy rằng cô bé này thông minh đến độ khiến người lớn quên mất cả tuổi tác của nó.Thành tích chấm thi được công bố, Lạc Di đạt quán quân, cô được 105/100 điểm, thêm 5 điểm khuyến khích cách giải toán phong phú.Lạc Di kiêu ngạo lên bục lĩnh thường, nhận tờ giấy khen từ tay lãnh đạo, tươi cười hớn hở.Thời khắc này, cô là một học sinh trung học cơ sở xuất sắc, có quyền kiêu ngạo đắc ý.Lãnh đạo không nhịn được phải bật cười, cô bé này vừa xinh xắn lại vừa đáng yêu, bản chất con người cũng tốt nữa, đúng là một hạt giống không tồi.Ông ta đưa phần thưởng cho Lạc Di, còn trêu một câu: “Phần thưởng chỉ là hai chiếc bút máy, có thất vọng lắm không?”Ai ngờ cô học trò nhỏ lại thoải mái trả lời: “Lần sau tiếp tục cố gắng là được ạ, một người không bao giờ bỏ cuộc, lại thông minh và biết nỗ lực tiến lên thì luôn có thể đạt được điều mình mong đợi.”Thiên phú là một điều cực kì quan trọng, nhưng quan trọng hơn cả thiên phú chính là sự nỗ lực.Không có bất kì thành công nào đến từ sự tùy tiện cả.