Tác giả:

Tháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố…

Chương 335: Chương 335

Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… Nếu muốn vinh quang trước mặt người khác thì sau lưng người ta, bạn phải dốc lòng nỗ lực không ngừng.Lãnh đạo ngừng cười, nghiêm túc nhìn cô học trò nhỏ, quả thực cô bé không hề lộ vẻ uể oải tiếc nuối, cô bé này thực ra thông minh và hiểu biết hơn so với đánh giá của ông ta rồi.“Vậy hãy tiếp tục cố gắng, đừng để chúng tôi thất vọng nhé, tương lai nằm trong tay các cháu đấy.”Ông ta đánh giá rất cao tương lai của cô bé này.“Vâng.”Lạc Di đi theo làm phiên dịch viên cho đoàn khách một ngày, không chỉ tham quan trường học mà còn đến thăm uy ban khu phố, nhà xưởng, rạp phim.Các vị khách nước ngoài hết sức tò mò với nhịp sống và điều kiện sống nơi này, còn lấy máy ảnh chụp lia lịa, hăng hái dào dạt suốt ngày trời.Đến bữa cơm chiều, mọi người đều đã mệt phờ phạc, Lạc Di cũng mỏi nhũn chân rồi, nhưng bữa cơm với đủ các món đa dạng cũng đã khiến cô thoải mái hẳn.Cô gắp một miếng thịt kho tàu, vui vẻ ăn, vị thịt tươi ngon ngầy ngậy tan trong miệng khiến tâm tình tốt hẳn lên.Lẽ ra phiên dịch viên không ngồi bàn này cùng các vị lãnh đạo và khách, nhưng Lạc Di không phải phiên dịch viên chuyên nghiệp, mà đoàn khách nước ngoài cũng có ấn tượng vô cùng tốt với cô, cô lại chỉ là một cô bé nhỏ tuổi, nên họ đã mời Lạc Di ngồi cùng ăn cơm.Lạc Di vừa ăn vừa phiên dịch giới thiệu các món ăn, ngôn từ phong phú thành thạo, không sai một li, bản lĩnh này, ai cũng phải phục.Chuyên môn cao như thế, mặc dù thái độ không như người chuyên nghiệp mà khá tản mạn nhưng mọi người đều có thể chấp nhận, thậm chí hài lòng.Sau khi ăn xong bữa chính, bát đũa được dọn đi, điểm tâm mới được đưa lên. Đó là điểm tâm ngọt, ánh mắt Lạc Di như tỏa sáng, ôi, là bánh gato chocolate đấy, đã lâu không được ăn rồi.Tiếc rằng chỉ có một phần nhỏ, không thể mang về cho cha mẹ nếm thử.Vị khách nước ngoài đột nhiên hỏi: “Ngoài rạp phim ra, nước các ông còn những phương tiện giải trí nào?”Đi một vòng, cảm thấy nơi này không có hoạt động giải trí gì, rất bần cùng.Lãnh đạo mới đáp: “Có chơi cờ, đánh bóng bàn, hát, khiêu vũ, xem kịch, tổ chức chơi trò chơi, cái gì cũng có.”Các vị khách nước ngoài lập tức vui mừng: “Chơi cờ? Tôi cũng biết, chúng ta chơi thử một ván đi.”Hành trình một ngày kết thúc, lúc này coi như thời gian nghỉ ngơi rồi.“Được.”Lạc Di không kịp ngăn cản, chỉ có thể nhìn vị khách nước ngoài lôi ra một bộ cờ nhảy, khiến người bên phía nhà nước trợn tròn mắt lên.Cờ trong quốc nội là chỉ cờ vua, cờ vây, cờ tướng quân sự gì đó, chứ đâu biết cờ nhảy là thế nào.Nhưng khách đã bày xong bàn cờ rồi, bên này không có người đối chiến thì không được hay lắm.Lạc Di hắng giọng, chủ động nhảy ra giải vây: “Ngài William ạ, cờ nhảy cần nhiều thời gian quá, chi bằng chúng ta chơi loại thú vị nhất và cũng đơn giản nhất đi.”Trí tò mò của đối phương bị khơi dậy thành công, đơn giản mà thú vị là thế nào? Giới thiệu chút nghe coi.“Là cái gì?”“Cờ năm quân.” Lạc Di nói sơ qua về quy tắc chơi cờ năm quân, quả nhiên rất đơn giản, mọi người nghe một lần là hiểu.Ông William cũng hiểu ngay, lập tức nôn nóng muốn chơi thử, yêu cầu Lạc Di chơi cùng mình ván đầu.Ông ta cũng thuộc hàng giỏi chơi cờ, tuy ván đầu thua nhưng ván sau được Lạc Di thả cho một nước đã đánh đến thế hòa, lòng nhiệt tình bị k*ch th*ch ra toàn bộ.Một người vừa mới bắt đầu học một môn nào đó chính là lúc nhiệt tình nhất, đam mê nhất.

Nếu muốn vinh quang trước mặt người khác thì sau lưng người ta, bạn phải dốc lòng nỗ lực không ngừng.

Lãnh đạo ngừng cười, nghiêm túc nhìn cô học trò nhỏ, quả thực cô bé không hề lộ vẻ uể oải tiếc nuối, cô bé này thực ra thông minh và hiểu biết hơn so với đánh giá của ông ta rồi.

“Vậy hãy tiếp tục cố gắng, đừng để chúng tôi thất vọng nhé, tương lai nằm trong tay các cháu đấy.”

Ông ta đánh giá rất cao tương lai của cô bé này.

“Vâng.”

Lạc Di đi theo làm phiên dịch viên cho đoàn khách một ngày, không chỉ tham quan trường học mà còn đến thăm uy ban khu phố, nhà xưởng, rạp phim.

Các vị khách nước ngoài hết sức tò mò với nhịp sống và điều kiện sống nơi này, còn lấy máy ảnh chụp lia lịa, hăng hái dào dạt suốt ngày trời.

Đến bữa cơm chiều, mọi người đều đã mệt phờ phạc, Lạc Di cũng mỏi nhũn chân rồi, nhưng bữa cơm với đủ các món đa dạng cũng đã khiến cô thoải mái hẳn.

Cô gắp một miếng thịt kho tàu, vui vẻ ăn, vị thịt tươi ngon ngầy ngậy tan trong miệng khiến tâm tình tốt hẳn lên.

Lẽ ra phiên dịch viên không ngồi bàn này cùng các vị lãnh đạo và khách, nhưng Lạc Di không phải phiên dịch viên chuyên nghiệp, mà đoàn khách nước ngoài cũng có ấn tượng vô cùng tốt với cô, cô lại chỉ là một cô bé nhỏ tuổi, nên họ đã mời Lạc Di ngồi cùng ăn cơm.

Lạc Di vừa ăn vừa phiên dịch giới thiệu các món ăn, ngôn từ phong phú thành thạo, không sai một li, bản lĩnh này, ai cũng phải phục.

Chuyên môn cao như thế, mặc dù thái độ không như người chuyên nghiệp mà khá tản mạn nhưng mọi người đều có thể chấp nhận, thậm chí hài lòng.

Sau khi ăn xong bữa chính, bát đũa được dọn đi, điểm tâm mới được đưa lên. Đó là điểm tâm ngọt, ánh mắt Lạc Di như tỏa sáng, ôi, là bánh gato chocolate đấy, đã lâu không được ăn rồi.

Tiếc rằng chỉ có một phần nhỏ, không thể mang về cho cha mẹ nếm thử.

Vị khách nước ngoài đột nhiên hỏi: “Ngoài rạp phim ra, nước các ông còn những phương tiện giải trí nào?”

Đi một vòng, cảm thấy nơi này không có hoạt động giải trí gì, rất bần cùng.

Lãnh đạo mới đáp: “Có chơi cờ, đánh bóng bàn, hát, khiêu vũ, xem kịch, tổ chức chơi trò chơi, cái gì cũng có.”

Các vị khách nước ngoài lập tức vui mừng: “Chơi cờ? Tôi cũng biết, chúng ta chơi thử một ván đi.”

Hành trình một ngày kết thúc, lúc này coi như thời gian nghỉ ngơi rồi.

“Được.”

Lạc Di không kịp ngăn cản, chỉ có thể nhìn vị khách nước ngoài lôi ra một bộ cờ nhảy, khiến người bên phía nhà nước trợn tròn mắt lên.

Cờ trong quốc nội là chỉ cờ vua, cờ vây, cờ tướng quân sự gì đó, chứ đâu biết cờ nhảy là thế nào.

Nhưng khách đã bày xong bàn cờ rồi, bên này không có người đối chiến thì không được hay lắm.

Lạc Di hắng giọng, chủ động nhảy ra giải vây: “Ngài William ạ, cờ nhảy cần nhiều thời gian quá, chi bằng chúng ta chơi loại thú vị nhất và cũng đơn giản nhất đi.”

Trí tò mò của đối phương bị khơi dậy thành công, đơn giản mà thú vị là thế nào? Giới thiệu chút nghe coi.

“Là cái gì?”

“Cờ năm quân.” Lạc Di nói sơ qua về quy tắc chơi cờ năm quân, quả nhiên rất đơn giản, mọi người nghe một lần là hiểu.

Ông William cũng hiểu ngay, lập tức nôn nóng muốn chơi thử, yêu cầu Lạc Di chơi cùng mình ván đầu.

Ông ta cũng thuộc hàng giỏi chơi cờ, tuy ván đầu thua nhưng ván sau được Lạc Di thả cho một nước đã đánh đến thế hòa, lòng nhiệt tình bị k*ch th*ch ra toàn bộ.

Một người vừa mới bắt đầu học một môn nào đó chính là lúc nhiệt tình nhất, đam mê nhất.

Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… Nếu muốn vinh quang trước mặt người khác thì sau lưng người ta, bạn phải dốc lòng nỗ lực không ngừng.Lãnh đạo ngừng cười, nghiêm túc nhìn cô học trò nhỏ, quả thực cô bé không hề lộ vẻ uể oải tiếc nuối, cô bé này thực ra thông minh và hiểu biết hơn so với đánh giá của ông ta rồi.“Vậy hãy tiếp tục cố gắng, đừng để chúng tôi thất vọng nhé, tương lai nằm trong tay các cháu đấy.”Ông ta đánh giá rất cao tương lai của cô bé này.“Vâng.”Lạc Di đi theo làm phiên dịch viên cho đoàn khách một ngày, không chỉ tham quan trường học mà còn đến thăm uy ban khu phố, nhà xưởng, rạp phim.Các vị khách nước ngoài hết sức tò mò với nhịp sống và điều kiện sống nơi này, còn lấy máy ảnh chụp lia lịa, hăng hái dào dạt suốt ngày trời.Đến bữa cơm chiều, mọi người đều đã mệt phờ phạc, Lạc Di cũng mỏi nhũn chân rồi, nhưng bữa cơm với đủ các món đa dạng cũng đã khiến cô thoải mái hẳn.Cô gắp một miếng thịt kho tàu, vui vẻ ăn, vị thịt tươi ngon ngầy ngậy tan trong miệng khiến tâm tình tốt hẳn lên.Lẽ ra phiên dịch viên không ngồi bàn này cùng các vị lãnh đạo và khách, nhưng Lạc Di không phải phiên dịch viên chuyên nghiệp, mà đoàn khách nước ngoài cũng có ấn tượng vô cùng tốt với cô, cô lại chỉ là một cô bé nhỏ tuổi, nên họ đã mời Lạc Di ngồi cùng ăn cơm.Lạc Di vừa ăn vừa phiên dịch giới thiệu các món ăn, ngôn từ phong phú thành thạo, không sai một li, bản lĩnh này, ai cũng phải phục.Chuyên môn cao như thế, mặc dù thái độ không như người chuyên nghiệp mà khá tản mạn nhưng mọi người đều có thể chấp nhận, thậm chí hài lòng.Sau khi ăn xong bữa chính, bát đũa được dọn đi, điểm tâm mới được đưa lên. Đó là điểm tâm ngọt, ánh mắt Lạc Di như tỏa sáng, ôi, là bánh gato chocolate đấy, đã lâu không được ăn rồi.Tiếc rằng chỉ có một phần nhỏ, không thể mang về cho cha mẹ nếm thử.Vị khách nước ngoài đột nhiên hỏi: “Ngoài rạp phim ra, nước các ông còn những phương tiện giải trí nào?”Đi một vòng, cảm thấy nơi này không có hoạt động giải trí gì, rất bần cùng.Lãnh đạo mới đáp: “Có chơi cờ, đánh bóng bàn, hát, khiêu vũ, xem kịch, tổ chức chơi trò chơi, cái gì cũng có.”Các vị khách nước ngoài lập tức vui mừng: “Chơi cờ? Tôi cũng biết, chúng ta chơi thử một ván đi.”Hành trình một ngày kết thúc, lúc này coi như thời gian nghỉ ngơi rồi.“Được.”Lạc Di không kịp ngăn cản, chỉ có thể nhìn vị khách nước ngoài lôi ra một bộ cờ nhảy, khiến người bên phía nhà nước trợn tròn mắt lên.Cờ trong quốc nội là chỉ cờ vua, cờ vây, cờ tướng quân sự gì đó, chứ đâu biết cờ nhảy là thế nào.Nhưng khách đã bày xong bàn cờ rồi, bên này không có người đối chiến thì không được hay lắm.Lạc Di hắng giọng, chủ động nhảy ra giải vây: “Ngài William ạ, cờ nhảy cần nhiều thời gian quá, chi bằng chúng ta chơi loại thú vị nhất và cũng đơn giản nhất đi.”Trí tò mò của đối phương bị khơi dậy thành công, đơn giản mà thú vị là thế nào? Giới thiệu chút nghe coi.“Là cái gì?”“Cờ năm quân.” Lạc Di nói sơ qua về quy tắc chơi cờ năm quân, quả nhiên rất đơn giản, mọi người nghe một lần là hiểu.Ông William cũng hiểu ngay, lập tức nôn nóng muốn chơi thử, yêu cầu Lạc Di chơi cùng mình ván đầu.Ông ta cũng thuộc hàng giỏi chơi cờ, tuy ván đầu thua nhưng ván sau được Lạc Di thả cho một nước đã đánh đến thế hòa, lòng nhiệt tình bị k*ch th*ch ra toàn bộ.Một người vừa mới bắt đầu học một môn nào đó chính là lúc nhiệt tình nhất, đam mê nhất.

Chương 335: Chương 335