Tác giả:

Tháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố…

Chương 582: Chương 582

Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… "Ừm, cháu cũng phải cẩn thận, đừng quấy phá quá, phải hạ mình khiêm tốn vào nữa.""Cháu rất biết điều mà." Lạc Di mặc một chiếc váy nhỏ xinh xắn, trông như một cô bé ngoan, vô cùng ngọt ngào, vô cùng nghe lời, nhưng ông cụ Tiêu biết đây đều chỉ là giả.Cùng lúc đó, ông cháu nhà họ Trình cũng lưu luyến chia tay nhau, một người về nước, một người bay đến New York.Trình An Phác tiến tới: "Lạc Di, chúng ta vẫn có thể làm bạn chứ?"Lạc Di thoải mái gật đầu: "Tất nhiên là có thể rồi, thêm một người bạn thêm một con đường mà, anh có thể viết thư cho tôi."Trình An Phác nhìn cô một cái, rồi lại một cái, tràn trề tiếc nuối: "Hôm nào em đổi bạn trai thì nói với anh một tiếng, anh sẽ lập tức chạy tới."Lạc Di: “...”"Đừng suy nghĩ nhiều, thế giới này rộng lớn như vậy, nhất định có rất nhiều cô gái tốt, chúc anh sớm ngày gặp được người phù hợp đó."Đưa ông cụ Tiêu đi xong, cuối cùng Nhiếp Khôn Minh cũng vượt bao gió bụi mệt mỏi chạy tới.Khi đến nơi, đôi mắt ông ấy mang đầy tơ máu, vẻ mặt rã rời, nhìn như ngủ không ngon giấc.Lạc Di đang ăn cơm thì phía trước bỗng nhiên xuất hiện một bóng người: "Thủ trưởng Nhiếp…"Nhiếp Khôn Minh ra hiệu: "Ở ngoài thì gọi cách khác đi."Lạc Di thoáng chần chừ: "Vậy gọi gì ạ? Ngài Nhiếp sao?""Bác Nhiếp.""Con gái của bác là dì Nhiếp của cháu, bối phận này sai rồi." Lạc Di cảm thấy khá xấu hổ.Gọi ông Nhiếp đi, dù có vẻ ông ấy chưa đủ tuổi để gọi vậy.Cấp dưới đưa một phần bữa sáng lên, Nhiếp Khôn Minh bắt đầu ăn như hổ đói, xem ra là ông ấy đã đói bụng lắm rồi."Phần ai nấy gọi đi.""Vâng." Lạc Di lười động não suy nghĩ chuyện nhỏ này: "Ông không ăn trên máy bay ạ?"Nhiếp Khôn Minh vẫn có thể phân tâm lo hai việc cùng lúc: "Ngủ một giấc, còn chưa ngủ bù đủ, cháu gửi một bản kế hoạch của cháu cho ông đi, ông phải nghiên cứu một chút.""Vâng.""Đã đăng ký một công ty bên HK rồi, cũng đã thành lập công ty chi nhánh ở Mỹ, vậy dây chuyền này đã thiết lập xong, đến đó lại chuẩn bị một phòng thí nghiệm ở cả hai bên, để tiện lưu chuyển nguyên vật liệu, vật liệu nào khan hiếm cũng có thể bí mật cho chảy vào Trung Quốc mà không để ai hay biết."Lạc Di khẽ gật đầu: "Vậy thì nhân dịp này mua một nhà máy ở Mỹ luôn đi ạ, thế sẽ tiện làm việc hơn, phòng thí nghiệm đặt trong nhà máy.""Ông cũng nghĩ vậy."Không có số tiền đặt cọc kia ông ấy cũng không dám nghĩ đến chuyện này, thật sự là tình hình kinh tế trong tay họ đang rất thiếu thốn.Nhiếp Khôn Minh có quá nhiều việc muốn hỏi: "Cháu ra ngoài dạo một chuyến đã lấy được đơn đặt hàng rồi sao, người kia là ai? Có đáng tin không? Không phải nhảy trung gian chứ?"Đơn đặt hàng lớn vậy mà cứ thế ký xong rồi? Ông ấy cảm giác rất không chân thực.Lạc Di không lo lắng chút nào, cô cắt một miếng bít tết nhỏ bỏ vào miệng: "Cháu còn ước gì người đó nhảy trung gian, đổi người mua đây, cháu quen rất nhiều người có tiền. Là người đó cầu cháu, không phải cháu bám lấy người đó, quan hệ cung cầu không bình đẳng."Nhiếp Khôn Minh nhíu mày, cô có nhiều từ mới thật, nhưng lời cô đầy kỹ càng, rất có lý: "Cháu mới đến đây mấy ngày, lấy đâu ra mối quan hệ?"Lạc Di kiêu ngạo chỉ chỉ chính mình: "Người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, câu này dùng để miêu tả loại người như cháu đấy."Nhiếp Khôn Minh: “...”Lạc Di ăn một miếng salad, sốt salad này ngon thật: "Nói văn nhã một chút thì là nếu bạn nở rộ, gió sẽ thổi đến."Nhiếp Khôn Minh nghe vậy khóe miệng giật một cái, một câu mà cô có thể c.h.é.m ra trăm kiểu, hay thật: "Hồi nhỏ cháu không biết ăn nói thế này mà.""Chứng minh cháu học tập nhiều năm vậy không hề uổng phí, việc đọc sách vẫn rất có ích." Lạc Di nở nụ cười dịu dàng tao nhã, ngọt ngào động lòng người, nhưng lời thì không ngọt ngào chút nào nha.

"Ừm, cháu cũng phải cẩn thận, đừng quấy phá quá, phải hạ mình khiêm tốn vào nữa."

"Cháu rất biết điều mà." Lạc Di mặc một chiếc váy nhỏ xinh xắn, trông như một cô bé ngoan, vô cùng ngọt ngào, vô cùng nghe lời, nhưng ông cụ Tiêu biết đây đều chỉ là giả.

Cùng lúc đó, ông cháu nhà họ Trình cũng lưu luyến chia tay nhau, một người về nước, một người bay đến New York.

Trình An Phác tiến tới: "Lạc Di, chúng ta vẫn có thể làm bạn chứ?"

Lạc Di thoải mái gật đầu: "Tất nhiên là có thể rồi, thêm một người bạn thêm một con đường mà, anh có thể viết thư cho tôi."

Trình An Phác nhìn cô một cái, rồi lại một cái, tràn trề tiếc nuối: "Hôm nào em đổi bạn trai thì nói với anh một tiếng, anh sẽ lập tức chạy tới."

Lạc Di: “...”

"Đừng suy nghĩ nhiều, thế giới này rộng lớn như vậy, nhất định có rất nhiều cô gái tốt, chúc anh sớm ngày gặp được người phù hợp đó."

Đưa ông cụ Tiêu đi xong, cuối cùng Nhiếp Khôn Minh cũng vượt bao gió bụi mệt mỏi chạy tới.

Khi đến nơi, đôi mắt ông ấy mang đầy tơ máu, vẻ mặt rã rời, nhìn như ngủ không ngon giấc.

Lạc Di đang ăn cơm thì phía trước bỗng nhiên xuất hiện một bóng người: "Thủ trưởng Nhiếp…"

Nhiếp Khôn Minh ra hiệu: "Ở ngoài thì gọi cách khác đi."

Lạc Di thoáng chần chừ: "Vậy gọi gì ạ? Ngài Nhiếp sao?"

"Bác Nhiếp."

"Con gái của bác là dì Nhiếp của cháu, bối phận này sai rồi." Lạc Di cảm thấy khá xấu hổ.

Gọi ông Nhiếp đi, dù có vẻ ông ấy chưa đủ tuổi để gọi vậy.

Cấp dưới đưa một phần bữa sáng lên, Nhiếp Khôn Minh bắt đầu ăn như hổ đói, xem ra là ông ấy đã đói bụng lắm rồi.

"Phần ai nấy gọi đi."

"Vâng." Lạc Di lười động não suy nghĩ chuyện nhỏ này: "Ông không ăn trên máy bay ạ?"

Nhiếp Khôn Minh vẫn có thể phân tâm lo hai việc cùng lúc: "Ngủ một giấc, còn chưa ngủ bù đủ, cháu gửi một bản kế hoạch của cháu cho ông đi, ông phải nghiên cứu một chút."

"Vâng."

"Đã đăng ký một công ty bên HK rồi, cũng đã thành lập công ty chi nhánh ở Mỹ, vậy dây chuyền này đã thiết lập xong, đến đó lại chuẩn bị một phòng thí nghiệm ở cả hai bên, để tiện lưu chuyển nguyên vật liệu, vật liệu nào khan hiếm cũng có thể bí mật cho chảy vào Trung Quốc mà không để ai hay biết."

Lạc Di khẽ gật đầu: "Vậy thì nhân dịp này mua một nhà máy ở Mỹ luôn đi ạ, thế sẽ tiện làm việc hơn, phòng thí nghiệm đặt trong nhà máy."

"Ông cũng nghĩ vậy."

Không có số tiền đặt cọc kia ông ấy cũng không dám nghĩ đến chuyện này, thật sự là tình hình kinh tế trong tay họ đang rất thiếu thốn.

Nhiếp Khôn Minh có quá nhiều việc muốn hỏi: "Cháu ra ngoài dạo một chuyến đã lấy được đơn đặt hàng rồi sao, người kia là ai? Có đáng tin không? Không phải nhảy trung gian chứ?"

Đơn đặt hàng lớn vậy mà cứ thế ký xong rồi? Ông ấy cảm giác rất không chân thực.

Lạc Di không lo lắng chút nào, cô cắt một miếng bít tết nhỏ bỏ vào miệng: "Cháu còn ước gì người đó nhảy trung gian, đổi người mua đây, cháu quen rất nhiều người có tiền. Là người đó cầu cháu, không phải cháu bám lấy người đó, quan hệ cung cầu không bình đẳng."

Nhiếp Khôn Minh nhíu mày, cô có nhiều từ mới thật, nhưng lời cô đầy kỹ càng, rất có lý: "Cháu mới đến đây mấy ngày, lấy đâu ra mối quan hệ?"

Lạc Di kiêu ngạo chỉ chỉ chính mình: "Người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, câu này dùng để miêu tả loại người như cháu đấy."

Nhiếp Khôn Minh: “...”

Lạc Di ăn một miếng salad, sốt salad này ngon thật: "Nói văn nhã một chút thì là nếu bạn nở rộ, gió sẽ thổi đến."

Nhiếp Khôn Minh nghe vậy khóe miệng giật một cái, một câu mà cô có thể c.h.é.m ra trăm kiểu, hay thật: "Hồi nhỏ cháu không biết ăn nói thế này mà."

"Chứng minh cháu học tập nhiều năm vậy không hề uổng phí, việc đọc sách vẫn rất có ích." Lạc Di nở nụ cười dịu dàng tao nhã, ngọt ngào động lòng người, nhưng lời thì không ngọt ngào chút nào nha.

Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… "Ừm, cháu cũng phải cẩn thận, đừng quấy phá quá, phải hạ mình khiêm tốn vào nữa.""Cháu rất biết điều mà." Lạc Di mặc một chiếc váy nhỏ xinh xắn, trông như một cô bé ngoan, vô cùng ngọt ngào, vô cùng nghe lời, nhưng ông cụ Tiêu biết đây đều chỉ là giả.Cùng lúc đó, ông cháu nhà họ Trình cũng lưu luyến chia tay nhau, một người về nước, một người bay đến New York.Trình An Phác tiến tới: "Lạc Di, chúng ta vẫn có thể làm bạn chứ?"Lạc Di thoải mái gật đầu: "Tất nhiên là có thể rồi, thêm một người bạn thêm một con đường mà, anh có thể viết thư cho tôi."Trình An Phác nhìn cô một cái, rồi lại một cái, tràn trề tiếc nuối: "Hôm nào em đổi bạn trai thì nói với anh một tiếng, anh sẽ lập tức chạy tới."Lạc Di: “...”"Đừng suy nghĩ nhiều, thế giới này rộng lớn như vậy, nhất định có rất nhiều cô gái tốt, chúc anh sớm ngày gặp được người phù hợp đó."Đưa ông cụ Tiêu đi xong, cuối cùng Nhiếp Khôn Minh cũng vượt bao gió bụi mệt mỏi chạy tới.Khi đến nơi, đôi mắt ông ấy mang đầy tơ máu, vẻ mặt rã rời, nhìn như ngủ không ngon giấc.Lạc Di đang ăn cơm thì phía trước bỗng nhiên xuất hiện một bóng người: "Thủ trưởng Nhiếp…"Nhiếp Khôn Minh ra hiệu: "Ở ngoài thì gọi cách khác đi."Lạc Di thoáng chần chừ: "Vậy gọi gì ạ? Ngài Nhiếp sao?""Bác Nhiếp.""Con gái của bác là dì Nhiếp của cháu, bối phận này sai rồi." Lạc Di cảm thấy khá xấu hổ.Gọi ông Nhiếp đi, dù có vẻ ông ấy chưa đủ tuổi để gọi vậy.Cấp dưới đưa một phần bữa sáng lên, Nhiếp Khôn Minh bắt đầu ăn như hổ đói, xem ra là ông ấy đã đói bụng lắm rồi."Phần ai nấy gọi đi.""Vâng." Lạc Di lười động não suy nghĩ chuyện nhỏ này: "Ông không ăn trên máy bay ạ?"Nhiếp Khôn Minh vẫn có thể phân tâm lo hai việc cùng lúc: "Ngủ một giấc, còn chưa ngủ bù đủ, cháu gửi một bản kế hoạch của cháu cho ông đi, ông phải nghiên cứu một chút.""Vâng.""Đã đăng ký một công ty bên HK rồi, cũng đã thành lập công ty chi nhánh ở Mỹ, vậy dây chuyền này đã thiết lập xong, đến đó lại chuẩn bị một phòng thí nghiệm ở cả hai bên, để tiện lưu chuyển nguyên vật liệu, vật liệu nào khan hiếm cũng có thể bí mật cho chảy vào Trung Quốc mà không để ai hay biết."Lạc Di khẽ gật đầu: "Vậy thì nhân dịp này mua một nhà máy ở Mỹ luôn đi ạ, thế sẽ tiện làm việc hơn, phòng thí nghiệm đặt trong nhà máy.""Ông cũng nghĩ vậy."Không có số tiền đặt cọc kia ông ấy cũng không dám nghĩ đến chuyện này, thật sự là tình hình kinh tế trong tay họ đang rất thiếu thốn.Nhiếp Khôn Minh có quá nhiều việc muốn hỏi: "Cháu ra ngoài dạo một chuyến đã lấy được đơn đặt hàng rồi sao, người kia là ai? Có đáng tin không? Không phải nhảy trung gian chứ?"Đơn đặt hàng lớn vậy mà cứ thế ký xong rồi? Ông ấy cảm giác rất không chân thực.Lạc Di không lo lắng chút nào, cô cắt một miếng bít tết nhỏ bỏ vào miệng: "Cháu còn ước gì người đó nhảy trung gian, đổi người mua đây, cháu quen rất nhiều người có tiền. Là người đó cầu cháu, không phải cháu bám lấy người đó, quan hệ cung cầu không bình đẳng."Nhiếp Khôn Minh nhíu mày, cô có nhiều từ mới thật, nhưng lời cô đầy kỹ càng, rất có lý: "Cháu mới đến đây mấy ngày, lấy đâu ra mối quan hệ?"Lạc Di kiêu ngạo chỉ chỉ chính mình: "Người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, câu này dùng để miêu tả loại người như cháu đấy."Nhiếp Khôn Minh: “...”Lạc Di ăn một miếng salad, sốt salad này ngon thật: "Nói văn nhã một chút thì là nếu bạn nở rộ, gió sẽ thổi đến."Nhiếp Khôn Minh nghe vậy khóe miệng giật một cái, một câu mà cô có thể c.h.é.m ra trăm kiểu, hay thật: "Hồi nhỏ cháu không biết ăn nói thế này mà.""Chứng minh cháu học tập nhiều năm vậy không hề uổng phí, việc đọc sách vẫn rất có ích." Lạc Di nở nụ cười dịu dàng tao nhã, ngọt ngào động lòng người, nhưng lời thì không ngọt ngào chút nào nha.

Chương 582: Chương 582