Tháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố…
Chương 583: Chương 583
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… Máy móc Quách Gia vừa được khởi động, hiệu suất liền tăng cao, rất nhanh họ đã mua lại được một hãng điện tử chuẩn bị đóng cửa, đặt tên Dubhe, tức Bắc Đẩu Thiên Xu, đây cũng là tên thương hiệu của bút ghi âm.Chỉnh hợp lại một lần nữa xong, họ liền đưa nhóm công nhân lành nghề về Trung Quốc để phụ trách khâu quan trọng nhất.Các linh kiện khác thì được chia ra ký gia công với nhiều nhà máy khác nhau, dây chuyền sản xuất lắp ráp có hiệu suất cực kỳ cao, bây giờ bản thân họ chỉ cần kiểm soát chất lượng.Nguyên lý của bút ghi âm là chuyển đổi tín hiệu analog thành tín hiệu số thông qua bộ chuyển đổi, có rất nhiều điểm tương đồng với máy tính, chỉ cần nói một chút các chuyên gia trong ngành điện tử đã hiểu ngay, sau khi liên tục thán phục, họ càng ra sức làm việc chăm chỉ hơn.Lạc Di không quản bất kỳ việc gì, ngày ngày buổi trưa cô lên trường đến lớp, xế chiều đến thung lũng Silicon thực tập, hai địa điểm cách nhau 20 phút đi xe, có người chuyên môn đưa đón cô, tất nhiên là mang ý bảo vệ nhiều hơn.Cuối tuần thì đến nhà máy Dubhe, tầng cao nhất là một căn phòng thí nghiệm dành riêng cho Lạc Di sử dụng, thiết bị và nguyên vật liệu trong đấy đều thuộc hàng cao cấp nhất.Cô ba điểm thẳng hàng, cực kỳ bận rộn, Tiêu Thanh Bình cũng bận rộn như thế, anh được thầy giao cho một nhiệm vụ quan trọng, không thể phân thân, chỉ có thể gọi điện thoại sang.Nhưng cơ hội gọi điện thoại cũng không nhiều, thời gian của hai người không trùng lặp nhau, thường thường thì khi một người đang bận, người kia sẽ đang nghỉ ngơi.Không có tay cầm điện thoại thật bất tiện, thế là Lạc Di lại càng muốn chế ra điện thoại di động.Bây giờ dù đi đâu Lạc Di cũng có hai người vệ sĩ đi theo, họ cũng là trợ lý sinh hoạt.Từ lúc thấy cô chăm chú làm việc đến quên thời gian trong phòng thí nghiệm, mấy anh vệ sĩ này liền thay cô chia sẻ một chút việc vặt trong cuộc sống, giúp cho cô có nhiều thời gian tập trung vào nghiên cứu hơn.Cô gái nhỏ người ta đã bận bịu đến vậy rồi, có khi còn quên cả ăn cơm, khiến người ta không khỏi cảm khái, người thông minh như thế mà còn cố gắng đến vậy, sao bọn họ có thể lười biếng đây?Thí nghiệm của Lạc Di đã đến thời khắc mấu chốt nhất, cô đang chế tạo mp3, nói trắng ra, mp3 chính là một cái máy phát nhạc, đồng thời cũng là một chiếc máy tính cỡ nhỏ có chức năng cụ thể và đơn giản hơn.Cần lấy tệp nhạc bên trong máy vi tính ra, đặt vào một vật dẫn riêng biệt.Về mặt kỹ thuật thì không thành vất đề, nhưng phần nguyên liệu thì… Có hơi phiền phức.Cô cảm giác hẳn mình nên nỗ lực nghiên cứu thêm về phần nguyên liệu này, ừm, ghi lại đi.A Văn thận trọng đi tới: "Cô Lạc, bạn trai cô gọi điện thoại đến."Hai người vệ sĩ, một tên A Văn, một tên A Vũ, đều là người có bề ngoài không quá nổi bật trong đám đông, nhưng thân thủ rất tốt.Lạc Di hững hờ gật đầu, đi ra cầm ống nghe lên: "Em đây, Lạc Di, gì cơ? Anh có thể dành ra một ngày ạ? Vậy anh đến phòng thí nghiệm của em đi, em muốn cho anh xem những thay đổi lớn trong tháng qua."Hai người cũng không dễ dàng gì, rõ ràng cùng sống dưới một bầu trời, nhưng vẫn cứ phải yêu nhau qua mạng như trước, bình thường rất hiếm khi gọi điện thoại.Cúp điện thoại, lòng Lạc Di vô cùng hớn hở, sắp gặp được bạn trai rồi, vui quá đi.A Vũ cầm hộp cơm qua: "Cô Lạc, ăn cơm đi."Một ngày ba bữa đều do bọn họ phụ trách, đều là bữa ăn do căn tin nấu.Đó giờ Lạc Di vẫn luôn ăn một mình, đồ ăn rất ngon, ba món mặn một món canh, lượng ít nhưng món ăn rất phong phú."Hôm nay có gà cay à? Này là đãi ngộ đặc biệt sao? Cuối tháng kết toán sổ sách đừng quên đó."
Máy móc Quách Gia vừa được khởi động, hiệu suất liền tăng cao, rất nhanh họ đã mua lại được một hãng điện tử chuẩn bị đóng cửa, đặt tên Dubhe, tức Bắc Đẩu Thiên Xu, đây cũng là tên thương hiệu của bút ghi âm.
Chỉnh hợp lại một lần nữa xong, họ liền đưa nhóm công nhân lành nghề về Trung Quốc để phụ trách khâu quan trọng nhất.
Các linh kiện khác thì được chia ra ký gia công với nhiều nhà máy khác nhau, dây chuyền sản xuất lắp ráp có hiệu suất cực kỳ cao, bây giờ bản thân họ chỉ cần kiểm soát chất lượng.
Nguyên lý của bút ghi âm là chuyển đổi tín hiệu analog thành tín hiệu số thông qua bộ chuyển đổi, có rất nhiều điểm tương đồng với máy tính, chỉ cần nói một chút các chuyên gia trong ngành điện tử đã hiểu ngay, sau khi liên tục thán phục, họ càng ra sức làm việc chăm chỉ hơn.
Lạc Di không quản bất kỳ việc gì, ngày ngày buổi trưa cô lên trường đến lớp, xế chiều đến thung lũng Silicon thực tập, hai địa điểm cách nhau 20 phút đi xe, có người chuyên môn đưa đón cô, tất nhiên là mang ý bảo vệ nhiều hơn.
Cuối tuần thì đến nhà máy Dubhe, tầng cao nhất là một căn phòng thí nghiệm dành riêng cho Lạc Di sử dụng, thiết bị và nguyên vật liệu trong đấy đều thuộc hàng cao cấp nhất.
Cô ba điểm thẳng hàng, cực kỳ bận rộn, Tiêu Thanh Bình cũng bận rộn như thế, anh được thầy giao cho một nhiệm vụ quan trọng, không thể phân thân, chỉ có thể gọi điện thoại sang.
Nhưng cơ hội gọi điện thoại cũng không nhiều, thời gian của hai người không trùng lặp nhau, thường thường thì khi một người đang bận, người kia sẽ đang nghỉ ngơi.
Không có tay cầm điện thoại thật bất tiện, thế là Lạc Di lại càng muốn chế ra điện thoại di động.
Bây giờ dù đi đâu Lạc Di cũng có hai người vệ sĩ đi theo, họ cũng là trợ lý sinh hoạt.
Từ lúc thấy cô chăm chú làm việc đến quên thời gian trong phòng thí nghiệm, mấy anh vệ sĩ này liền thay cô chia sẻ một chút việc vặt trong cuộc sống, giúp cho cô có nhiều thời gian tập trung vào nghiên cứu hơn.
Cô gái nhỏ người ta đã bận bịu đến vậy rồi, có khi còn quên cả ăn cơm, khiến người ta không khỏi cảm khái, người thông minh như thế mà còn cố gắng đến vậy, sao bọn họ có thể lười biếng đây?
Thí nghiệm của Lạc Di đã đến thời khắc mấu chốt nhất, cô đang chế tạo mp3, nói trắng ra, mp3 chính là một cái máy phát nhạc, đồng thời cũng là một chiếc máy tính cỡ nhỏ có chức năng cụ thể và đơn giản hơn.
Cần lấy tệp nhạc bên trong máy vi tính ra, đặt vào một vật dẫn riêng biệt.
Về mặt kỹ thuật thì không thành vất đề, nhưng phần nguyên liệu thì… Có hơi phiền phức.
Cô cảm giác hẳn mình nên nỗ lực nghiên cứu thêm về phần nguyên liệu này, ừm, ghi lại đi.
A Văn thận trọng đi tới: "Cô Lạc, bạn trai cô gọi điện thoại đến."
Hai người vệ sĩ, một tên A Văn, một tên A Vũ, đều là người có bề ngoài không quá nổi bật trong đám đông, nhưng thân thủ rất tốt.
Lạc Di hững hờ gật đầu, đi ra cầm ống nghe lên: "Em đây, Lạc Di, gì cơ? Anh có thể dành ra một ngày ạ? Vậy anh đến phòng thí nghiệm của em đi, em muốn cho anh xem những thay đổi lớn trong tháng qua."
Hai người cũng không dễ dàng gì, rõ ràng cùng sống dưới một bầu trời, nhưng vẫn cứ phải yêu nhau qua mạng như trước, bình thường rất hiếm khi gọi điện thoại.
Cúp điện thoại, lòng Lạc Di vô cùng hớn hở, sắp gặp được bạn trai rồi, vui quá đi.
A Vũ cầm hộp cơm qua: "Cô Lạc, ăn cơm đi."
Một ngày ba bữa đều do bọn họ phụ trách, đều là bữa ăn do căn tin nấu.
Đó giờ Lạc Di vẫn luôn ăn một mình, đồ ăn rất ngon, ba món mặn một món canh, lượng ít nhưng món ăn rất phong phú.
"Hôm nay có gà cay à? Này là đãi ngộ đặc biệt sao? Cuối tháng kết toán sổ sách đừng quên đó."
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… Máy móc Quách Gia vừa được khởi động, hiệu suất liền tăng cao, rất nhanh họ đã mua lại được một hãng điện tử chuẩn bị đóng cửa, đặt tên Dubhe, tức Bắc Đẩu Thiên Xu, đây cũng là tên thương hiệu của bút ghi âm.Chỉnh hợp lại một lần nữa xong, họ liền đưa nhóm công nhân lành nghề về Trung Quốc để phụ trách khâu quan trọng nhất.Các linh kiện khác thì được chia ra ký gia công với nhiều nhà máy khác nhau, dây chuyền sản xuất lắp ráp có hiệu suất cực kỳ cao, bây giờ bản thân họ chỉ cần kiểm soát chất lượng.Nguyên lý của bút ghi âm là chuyển đổi tín hiệu analog thành tín hiệu số thông qua bộ chuyển đổi, có rất nhiều điểm tương đồng với máy tính, chỉ cần nói một chút các chuyên gia trong ngành điện tử đã hiểu ngay, sau khi liên tục thán phục, họ càng ra sức làm việc chăm chỉ hơn.Lạc Di không quản bất kỳ việc gì, ngày ngày buổi trưa cô lên trường đến lớp, xế chiều đến thung lũng Silicon thực tập, hai địa điểm cách nhau 20 phút đi xe, có người chuyên môn đưa đón cô, tất nhiên là mang ý bảo vệ nhiều hơn.Cuối tuần thì đến nhà máy Dubhe, tầng cao nhất là một căn phòng thí nghiệm dành riêng cho Lạc Di sử dụng, thiết bị và nguyên vật liệu trong đấy đều thuộc hàng cao cấp nhất.Cô ba điểm thẳng hàng, cực kỳ bận rộn, Tiêu Thanh Bình cũng bận rộn như thế, anh được thầy giao cho một nhiệm vụ quan trọng, không thể phân thân, chỉ có thể gọi điện thoại sang.Nhưng cơ hội gọi điện thoại cũng không nhiều, thời gian của hai người không trùng lặp nhau, thường thường thì khi một người đang bận, người kia sẽ đang nghỉ ngơi.Không có tay cầm điện thoại thật bất tiện, thế là Lạc Di lại càng muốn chế ra điện thoại di động.Bây giờ dù đi đâu Lạc Di cũng có hai người vệ sĩ đi theo, họ cũng là trợ lý sinh hoạt.Từ lúc thấy cô chăm chú làm việc đến quên thời gian trong phòng thí nghiệm, mấy anh vệ sĩ này liền thay cô chia sẻ một chút việc vặt trong cuộc sống, giúp cho cô có nhiều thời gian tập trung vào nghiên cứu hơn.Cô gái nhỏ người ta đã bận bịu đến vậy rồi, có khi còn quên cả ăn cơm, khiến người ta không khỏi cảm khái, người thông minh như thế mà còn cố gắng đến vậy, sao bọn họ có thể lười biếng đây?Thí nghiệm của Lạc Di đã đến thời khắc mấu chốt nhất, cô đang chế tạo mp3, nói trắng ra, mp3 chính là một cái máy phát nhạc, đồng thời cũng là một chiếc máy tính cỡ nhỏ có chức năng cụ thể và đơn giản hơn.Cần lấy tệp nhạc bên trong máy vi tính ra, đặt vào một vật dẫn riêng biệt.Về mặt kỹ thuật thì không thành vất đề, nhưng phần nguyên liệu thì… Có hơi phiền phức.Cô cảm giác hẳn mình nên nỗ lực nghiên cứu thêm về phần nguyên liệu này, ừm, ghi lại đi.A Văn thận trọng đi tới: "Cô Lạc, bạn trai cô gọi điện thoại đến."Hai người vệ sĩ, một tên A Văn, một tên A Vũ, đều là người có bề ngoài không quá nổi bật trong đám đông, nhưng thân thủ rất tốt.Lạc Di hững hờ gật đầu, đi ra cầm ống nghe lên: "Em đây, Lạc Di, gì cơ? Anh có thể dành ra một ngày ạ? Vậy anh đến phòng thí nghiệm của em đi, em muốn cho anh xem những thay đổi lớn trong tháng qua."Hai người cũng không dễ dàng gì, rõ ràng cùng sống dưới một bầu trời, nhưng vẫn cứ phải yêu nhau qua mạng như trước, bình thường rất hiếm khi gọi điện thoại.Cúp điện thoại, lòng Lạc Di vô cùng hớn hở, sắp gặp được bạn trai rồi, vui quá đi.A Vũ cầm hộp cơm qua: "Cô Lạc, ăn cơm đi."Một ngày ba bữa đều do bọn họ phụ trách, đều là bữa ăn do căn tin nấu.Đó giờ Lạc Di vẫn luôn ăn một mình, đồ ăn rất ngon, ba món mặn một món canh, lượng ít nhưng món ăn rất phong phú."Hôm nay có gà cay à? Này là đãi ngộ đặc biệt sao? Cuối tháng kết toán sổ sách đừng quên đó."