Tác giả:

Tháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố…

Chương 698: Chương 698

Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… Sức lực của người điên cực kỳ lớn, cơ thể của Từ Mông lập tức căng cứng, không dám giãy giụa, hối hận không kịp, sao anh ta lại phải dây vào con đàn bà điên này chứ.Dù vinh hoa phú quý có tốt thì mạng vẫn quan trọng hơn mà."Xuân Mai, cô chớ xúc động, có chuyện gì nói cho rõ ràng.""Câm miệng." Hai mắt Lạc Xuân Mai đỏ ngầu, ánh mắt nhuốm vẻ điên cuồng: "Thả tôi đi, ngay và luôn."Người nhà họ Từ bị dọa sợ: "Chớ nên xằng bậy, thả con tôi ra."Cảnh sát lớn tiếng quát: "Bỏ d.a.o xuống, mau đầu hàng ngay, hãy tranh thủ cơ hội được khoan hồng."Lạc Xuân Mai vừa nhớ đến những năm tháng bị giam cầm đáng sợ kia thì cả người lập tức phát run, cảm xúc cực kỳ kích động: "Lập tức chuẩn bị một khoản tiền cho tôi, rồi đưa tôi ra nước ngoài."Này sao mà làm được? Cảnh sát kiên nhẫn khuyên bảo nhưng Lạc Xuân Mai lại chẳng nghe lọt lời nào.Cô ta chỉ có một suy nghĩ, đó là cô ta muốn tự do! Muốn chạy đi thật xa!Cô ta không thể để mình lại vào đó, cũng không còn ai có thể giúp cô ta được nữa!Cô ta quá kích động, tay cầm d.a.o gọt trái cây không ngừng run rẩy, khiến Từ Mông bị dọa đến hồn bay phách lạc: "Cô bình tĩnh chút, đừng run tay."Giằng co một chốc, Lạc Xuân Mai bỗng nhiên hung tợn trừng mắt nhìn về phía Lạc Di, nhất định là con sao chổi này khắc cô ta!"Tôi muốn trao đổi con tin, đổi Lạc Di."Giết c.h.ế.t Lạc Di, cô ta sẽ không sợ bị khắc nữa.Người nhà họ Từ mừng rỡ như điên: "Được được, đổi, đổi ngay đây, Lạc Di, cô là người hiền lành nhất, cầu xin cô mau cứu Từ Mông nhà tôi đi.""Ân oán cá nhân giữa hai chị em gái các cô thì các cô hãy cứ tự giải quyết, đừng hại đến người khác."Bọn họ chỉ cần Từ Mông bình an.Tiêu Thanh Bình cười khẩy một tiếng, mấy người ích kỷ này mơ đẹp thật.Từ Mông là thứ gì chứ, thế mà lại đòi Lạc Di hi sinh, đầu bị úng nước rồi à.Lạc Di ngồi bình chân như vại, dùng đạo đức ép cô? Thật ngại quá, cô sẽ không mắc bẫy này đâu.Cô khẽ thở dài một hơi: "Người khác gì chứ? Từ Mông là chồng mới cưới của cô ta nha, là người đàn ông cô ta khổ sở chín năm mới có được, thì sao cô ta nỡ tổn thương anh ta chứ? Lỡ đâu cô ta đang hù dọa mấy người thi sao."Vừa dứt lời, Lạc Xuân Mai lập tức quẹt một khứa lên cổ Từ Mông, m.á.u tươi phun ra ngoài."Aaa." Từ Mông bị hù hai chân phát run, đã bị dọa sắp chết: "Lạc Di, cứu anh, van xin em, anh vẫn luôn xem em như em gái ruột mà, giờ em giúp anh đi, anh sẽ khắc sâu lòng tốt của em."Lạc Di mở to cặp mắt tinh khiết, cười đến là đáng yêu."Đừng lo, cô ta không ra tay độc ác, khống chế sức lực rất tốt, cô ta rất yêu anh nên yên tâm đi, anh không c.h.ế.t được đâu. Từ Mông à, lúc thế này anh nên dùng tình cảm cảm hóa cô ta, khiến cô ta bỏ d.a.o xuống, lập địa thành phật."Từ Mông đã sắp khóc rồi, chị em nhà họ Lạc đều là ma quỷ, người này còn hung ác hơn người kia.Lạc Xuân Mai u ám gào thét: "Lạc Di, chị còn không qua đây tôi sẽ lập tức g.i.ế.c anh ta đấy."Lạc Di nắm nắm tay nhỏ béo múp, giơ lên, mềm mại ỏn ẻn nói: "Từ Mông, cố lên, Từ Mông, cố lên, anh làm được mà."Đội cổ động viên Lạc Di đã online.Tiêu Thanh Bình: "…"Các khách mời: "…" Bé dễ thương ngây ngô nào đây.Giáo sư Francis: "…" Ngu thật? Hay giả ngu vậy?Hai mắt Lạc Xuân Mai đỏ lên vì tức, cô ta lập tức đ.â.m Từ Mông một phát, còn khiêu khích nhìn chằm chằm vào Lạc Di: "Tôi đếm đến mười, chị còn không qua đây, tôi sẽ lập tức đ.â.m c.h.ế.t anh ta…"Mẹ Từ đã sắp xỉu rồi: "Nhanh đổi đi, Lạc Di, cô không thể thấy c.h.ế.t không cứu…""A, máu, nhiều m.á.u quá đi." Lạc Di hét lên một tiếng thê lương xong thì thân mềm nhũn ngã về phía Tiêu Thanh Bình, yếu ớt hôn mê bất tỉnh.

Sức lực của người điên cực kỳ lớn, cơ thể của Từ Mông lập tức căng cứng, không dám giãy giụa, hối hận không kịp, sao anh ta lại phải dây vào con đàn bà điên này chứ.

Dù vinh hoa phú quý có tốt thì mạng vẫn quan trọng hơn mà.

"Xuân Mai, cô chớ xúc động, có chuyện gì nói cho rõ ràng."

"Câm miệng." Hai mắt Lạc Xuân Mai đỏ ngầu, ánh mắt nhuốm vẻ điên cuồng: "Thả tôi đi, ngay và luôn."

Người nhà họ Từ bị dọa sợ: "Chớ nên xằng bậy, thả con tôi ra."

Cảnh sát lớn tiếng quát: "Bỏ d.a.o xuống, mau đầu hàng ngay, hãy tranh thủ cơ hội được khoan hồng."

Lạc Xuân Mai vừa nhớ đến những năm tháng bị giam cầm đáng sợ kia thì cả người lập tức phát run, cảm xúc cực kỳ kích động: "Lập tức chuẩn bị một khoản tiền cho tôi, rồi đưa tôi ra nước ngoài."

Này sao mà làm được? Cảnh sát kiên nhẫn khuyên bảo nhưng Lạc Xuân Mai lại chẳng nghe lọt lời nào.

Cô ta chỉ có một suy nghĩ, đó là cô ta muốn tự do! Muốn chạy đi thật xa!

Cô ta không thể để mình lại vào đó, cũng không còn ai có thể giúp cô ta được nữa!

Cô ta quá kích động, tay cầm d.a.o gọt trái cây không ngừng run rẩy, khiến Từ Mông bị dọa đến hồn bay phách lạc: "Cô bình tĩnh chút, đừng run tay."

Giằng co một chốc, Lạc Xuân Mai bỗng nhiên hung tợn trừng mắt nhìn về phía Lạc Di, nhất định là con sao chổi này khắc cô ta!

"Tôi muốn trao đổi con tin, đổi Lạc Di."

Giết c.h.ế.t Lạc Di, cô ta sẽ không sợ bị khắc nữa.

Người nhà họ Từ mừng rỡ như điên: "Được được, đổi, đổi ngay đây, Lạc Di, cô là người hiền lành nhất, cầu xin cô mau cứu Từ Mông nhà tôi đi."

"Ân oán cá nhân giữa hai chị em gái các cô thì các cô hãy cứ tự giải quyết, đừng hại đến người khác."

Bọn họ chỉ cần Từ Mông bình an.

Tiêu Thanh Bình cười khẩy một tiếng, mấy người ích kỷ này mơ đẹp thật.

Từ Mông là thứ gì chứ, thế mà lại đòi Lạc Di hi sinh, đầu bị úng nước rồi à.

Lạc Di ngồi bình chân như vại, dùng đạo đức ép cô? Thật ngại quá, cô sẽ không mắc bẫy này đâu.

Cô khẽ thở dài một hơi: "Người khác gì chứ? Từ Mông là chồng mới cưới của cô ta nha, là người đàn ông cô ta khổ sở chín năm mới có được, thì sao cô ta nỡ tổn thương anh ta chứ? Lỡ đâu cô ta đang hù dọa mấy người thi sao."

Vừa dứt lời, Lạc Xuân Mai lập tức quẹt một khứa lên cổ Từ Mông, m.á.u tươi phun ra ngoài.

"Aaa." Từ Mông bị hù hai chân phát run, đã bị dọa sắp chết: "Lạc Di, cứu anh, van xin em, anh vẫn luôn xem em như em gái ruột mà, giờ em giúp anh đi, anh sẽ khắc sâu lòng tốt của em."

Lạc Di mở to cặp mắt tinh khiết, cười đến là đáng yêu.

"Đừng lo, cô ta không ra tay độc ác, khống chế sức lực rất tốt, cô ta rất yêu anh nên yên tâm đi, anh không c.h.ế.t được đâu. Từ Mông à, lúc thế này anh nên dùng tình cảm cảm hóa cô ta, khiến cô ta bỏ d.a.o xuống, lập địa thành phật."

Từ Mông đã sắp khóc rồi, chị em nhà họ Lạc đều là ma quỷ, người này còn hung ác hơn người kia.

Lạc Xuân Mai u ám gào thét: "Lạc Di, chị còn không qua đây tôi sẽ lập tức g.i.ế.c anh ta đấy."

Lạc Di nắm nắm tay nhỏ béo múp, giơ lên, mềm mại ỏn ẻn nói: "Từ Mông, cố lên, Từ Mông, cố lên, anh làm được mà."

Đội cổ động viên Lạc Di đã online.

Tiêu Thanh Bình: "…"

Các khách mời: "…" Bé dễ thương ngây ngô nào đây.

Giáo sư Francis: "…" Ngu thật? Hay giả ngu vậy?

Hai mắt Lạc Xuân Mai đỏ lên vì tức, cô ta lập tức đ.â.m Từ Mông một phát, còn khiêu khích nhìn chằm chằm vào Lạc Di: "Tôi đếm đến mười, chị còn không qua đây, tôi sẽ lập tức đ.â.m c.h.ế.t anh ta…"

Mẹ Từ đã sắp xỉu rồi: "Nhanh đổi đi, Lạc Di, cô không thể thấy c.h.ế.t không cứu…"

"A, máu, nhiều m.á.u quá đi." Lạc Di hét lên một tiếng thê lương xong thì thân mềm nhũn ngã về phía Tiêu Thanh Bình, yếu ớt hôn mê bất tỉnh.

Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… Sức lực của người điên cực kỳ lớn, cơ thể của Từ Mông lập tức căng cứng, không dám giãy giụa, hối hận không kịp, sao anh ta lại phải dây vào con đàn bà điên này chứ.Dù vinh hoa phú quý có tốt thì mạng vẫn quan trọng hơn mà."Xuân Mai, cô chớ xúc động, có chuyện gì nói cho rõ ràng.""Câm miệng." Hai mắt Lạc Xuân Mai đỏ ngầu, ánh mắt nhuốm vẻ điên cuồng: "Thả tôi đi, ngay và luôn."Người nhà họ Từ bị dọa sợ: "Chớ nên xằng bậy, thả con tôi ra."Cảnh sát lớn tiếng quát: "Bỏ d.a.o xuống, mau đầu hàng ngay, hãy tranh thủ cơ hội được khoan hồng."Lạc Xuân Mai vừa nhớ đến những năm tháng bị giam cầm đáng sợ kia thì cả người lập tức phát run, cảm xúc cực kỳ kích động: "Lập tức chuẩn bị một khoản tiền cho tôi, rồi đưa tôi ra nước ngoài."Này sao mà làm được? Cảnh sát kiên nhẫn khuyên bảo nhưng Lạc Xuân Mai lại chẳng nghe lọt lời nào.Cô ta chỉ có một suy nghĩ, đó là cô ta muốn tự do! Muốn chạy đi thật xa!Cô ta không thể để mình lại vào đó, cũng không còn ai có thể giúp cô ta được nữa!Cô ta quá kích động, tay cầm d.a.o gọt trái cây không ngừng run rẩy, khiến Từ Mông bị dọa đến hồn bay phách lạc: "Cô bình tĩnh chút, đừng run tay."Giằng co một chốc, Lạc Xuân Mai bỗng nhiên hung tợn trừng mắt nhìn về phía Lạc Di, nhất định là con sao chổi này khắc cô ta!"Tôi muốn trao đổi con tin, đổi Lạc Di."Giết c.h.ế.t Lạc Di, cô ta sẽ không sợ bị khắc nữa.Người nhà họ Từ mừng rỡ như điên: "Được được, đổi, đổi ngay đây, Lạc Di, cô là người hiền lành nhất, cầu xin cô mau cứu Từ Mông nhà tôi đi.""Ân oán cá nhân giữa hai chị em gái các cô thì các cô hãy cứ tự giải quyết, đừng hại đến người khác."Bọn họ chỉ cần Từ Mông bình an.Tiêu Thanh Bình cười khẩy một tiếng, mấy người ích kỷ này mơ đẹp thật.Từ Mông là thứ gì chứ, thế mà lại đòi Lạc Di hi sinh, đầu bị úng nước rồi à.Lạc Di ngồi bình chân như vại, dùng đạo đức ép cô? Thật ngại quá, cô sẽ không mắc bẫy này đâu.Cô khẽ thở dài một hơi: "Người khác gì chứ? Từ Mông là chồng mới cưới của cô ta nha, là người đàn ông cô ta khổ sở chín năm mới có được, thì sao cô ta nỡ tổn thương anh ta chứ? Lỡ đâu cô ta đang hù dọa mấy người thi sao."Vừa dứt lời, Lạc Xuân Mai lập tức quẹt một khứa lên cổ Từ Mông, m.á.u tươi phun ra ngoài."Aaa." Từ Mông bị hù hai chân phát run, đã bị dọa sắp chết: "Lạc Di, cứu anh, van xin em, anh vẫn luôn xem em như em gái ruột mà, giờ em giúp anh đi, anh sẽ khắc sâu lòng tốt của em."Lạc Di mở to cặp mắt tinh khiết, cười đến là đáng yêu."Đừng lo, cô ta không ra tay độc ác, khống chế sức lực rất tốt, cô ta rất yêu anh nên yên tâm đi, anh không c.h.ế.t được đâu. Từ Mông à, lúc thế này anh nên dùng tình cảm cảm hóa cô ta, khiến cô ta bỏ d.a.o xuống, lập địa thành phật."Từ Mông đã sắp khóc rồi, chị em nhà họ Lạc đều là ma quỷ, người này còn hung ác hơn người kia.Lạc Xuân Mai u ám gào thét: "Lạc Di, chị còn không qua đây tôi sẽ lập tức g.i.ế.c anh ta đấy."Lạc Di nắm nắm tay nhỏ béo múp, giơ lên, mềm mại ỏn ẻn nói: "Từ Mông, cố lên, Từ Mông, cố lên, anh làm được mà."Đội cổ động viên Lạc Di đã online.Tiêu Thanh Bình: "…"Các khách mời: "…" Bé dễ thương ngây ngô nào đây.Giáo sư Francis: "…" Ngu thật? Hay giả ngu vậy?Hai mắt Lạc Xuân Mai đỏ lên vì tức, cô ta lập tức đ.â.m Từ Mông một phát, còn khiêu khích nhìn chằm chằm vào Lạc Di: "Tôi đếm đến mười, chị còn không qua đây, tôi sẽ lập tức đ.â.m c.h.ế.t anh ta…"Mẹ Từ đã sắp xỉu rồi: "Nhanh đổi đi, Lạc Di, cô không thể thấy c.h.ế.t không cứu…""A, máu, nhiều m.á.u quá đi." Lạc Di hét lên một tiếng thê lương xong thì thân mềm nhũn ngã về phía Tiêu Thanh Bình, yếu ớt hôn mê bất tỉnh.

Chương 698: Chương 698