Tác giả:

Tháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố…

Chương 699: Chương 699

Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… Tiêu Thanh Bình đỡ lấy cô, hung tợn nhìn chằm chằm Lạc Xuân Mai: "Cô dọa Tiểu Di nhà tôi ngất rồi, thứ đồ phụ nữ độc ác."Anh ôm Lạc Di đi thẳng ra ngoài: "Tôi đưa em ấy đến bệnh viện, xảy ra vấn đề gì thì các người không xong với tôi đâu.""Không được đi, về đây." Lạc Xuân Mai mất khống chế hét chói tai, không thể để bọn họ chạy như vậy được.Nhưng Tiêu Thanh Bình mắt điếc tai ngơ, cũng chẳng thèm quay đầu lại lấy một lần, ôm cô gái yếu ớt tái nhợt rời đi.Giờ thì lúng túng rồi, người trong cuộc cũng đã chạy, còn chơi gì nữa?Vừa ra khỏi phòng khách, chỉ thấy một hàng đặc công võ trang đầy đủ canh gác bên ngoài, bên cạnh Nhiếp Khôn Minh cũng có mấy cấp dưới vây quanh.Nhiếp Khôn Minh thấy tình hình thì lo lắng tiến lên đón, sờ trán Lạc Di: "Dưới lầu có xe cứu thương…"Chỉ thấy Lạc Di nghịch ngợm chớp chớp mắt với ông ấy, mặt đầy tinh nghịch.Khóe miệng Nhiếp Khôn Minh giật một cái, á đù, giả bất tỉnh à, choáng đúng lúc ghê.Phải rồi, đã nói Lạc Di không yếu ớt đến vậy mà, sao có thể vừa thấy m.á.u là đã xỉu chứ?"Làm rất tốt."Dễ dàng hóa giải cục diện bế tắc, không hề dính vào phiền phức lấy một phân.Mười nghìn Từ Mông cũng không sánh nổi sự quan trọng của Lạc Di, còn muốn đổi con tin hả, ha ha, một đám đầu úng nước, chỉ biết ép buộc đạo đức.Mà có ép buộc đạo đức thì cũng phải xem thử đối phương là ai chứ.Nhân vật trọng yếu bọn ông hao hết tâm tư để bảo vệ, sao có thể dùng để đổi con tin?Ông ấy phất phất tay, bảo Tiêu Thanh Bình đưa Lạc Di mau chóng rời chốn thị phi này.Mới vừa đi được mấy bước, họ đã nghe được bên trong truyền đến một tiếng thét thảm thiết chói tai, kèm theo tiếng rống điên cuồng giận dữ.Nhiếp Khôn Minh chỉ phất tay vọt vào, xong liền phát hiện Lạc Xuân Mai đã phát điên cầm d.a.o chọc vào Từ Mông, Từ Mông bị đau giãy dụa phản kháng, trong lúc dây dưa Lạc Xuân Mai lỡ tay đ.â.m một d.a.o vào n.g.ự.c Từ Mông.Trong khoảnh khắc đó đầu Từ Mông chợt trống rỗng, tay anh ta mang còng tay không chút nghĩ ngợi rút d.a.o ra, trở tay đ.â.m lại, đ.â.m trúng n.g.ự.c Lạc Xuân Mai.Người nhà họ Từ tức giận xông lên, đánh xáp lá cà với Lạc Xuân Mai.Nói thì nhanh, nói thì chậm, chỉ trong hai giây án g.i.ế.c người đã xảy ra.Một cặp vợ chồng mới cưới cùng ngã xuống trong vũng máu, bộ dạng cực kỳ kinh khủng.Vừa lúc đáp lại lời thề kết hôn của họ: Không rời không bỏ, cùng sống cùng chết.Ai cũng không ngờ sự việc sẽ trở nên thảm thiết như vậy, cứ đột ngột như thế, toàn thân giáo sư Francis cũng bắt đầu cảm thấy không khỏe, ông ta lảo đảo chạy tới, ngàn vạn lần đừng c.h.ế.t nha.Ông ta còn chưa móc ra được bí mật sống lại của cô ta.Ông ta còn chưa làm nghiên cứu thí nghiệm đâu.Nhân viên công tác ngăn ông ta lại: "Giáo sư, ngài đừng tới."Giáo sư Francis liều mạng đẩy anh ta ra, bổ nhào sang quỳ gối trước mặt Lạc Xuân Mai, đưa ngón tay ra trước chóp mũi cô ta.Có hơi thở ấm áp, nhưng… Cảm giác cô ta sẽ c.h.ế.t bất cứ lúc nào."Nhanh cầm m.á.u cho cô ta, nhanh, cô ta không thể c.h.ế.t được."Ông ta dốc sức liều mạng lay Lạc Xuân Mai, dùng giọng Trung Quốc lơ lớ khó nhọc nói: "Bí mật, bí mật của cô." Không thể nào mang vào quan tài được.Gọi mãi một lúc, Lạc Xuân Mai mới hé mở mắt, giọng yếu ớt đáp: "Vậy tôi đây sẽ nói ông biết…"Đúng lúc này, Dương Nam Ba chạy tới, ôm lấy Lạc Xuân Mai chạy ra ngoài: "Chịu đựng một chút, tôi đưa cô đi bệnh viện. Y thuật của bác sĩ rất giỏi, cô sẽ sớm khỏi thôi."

Tiêu Thanh Bình đỡ lấy cô, hung tợn nhìn chằm chằm Lạc Xuân Mai: "Cô dọa Tiểu Di nhà tôi ngất rồi, thứ đồ phụ nữ độc ác."

Anh ôm Lạc Di đi thẳng ra ngoài: "Tôi đưa em ấy đến bệnh viện, xảy ra vấn đề gì thì các người không xong với tôi đâu."

"Không được đi, về đây." Lạc Xuân Mai mất khống chế hét chói tai, không thể để bọn họ chạy như vậy được.

Nhưng Tiêu Thanh Bình mắt điếc tai ngơ, cũng chẳng thèm quay đầu lại lấy một lần, ôm cô gái yếu ớt tái nhợt rời đi.

Giờ thì lúng túng rồi, người trong cuộc cũng đã chạy, còn chơi gì nữa?

Vừa ra khỏi phòng khách, chỉ thấy một hàng đặc công võ trang đầy đủ canh gác bên ngoài, bên cạnh Nhiếp Khôn Minh cũng có mấy cấp dưới vây quanh.

Nhiếp Khôn Minh thấy tình hình thì lo lắng tiến lên đón, sờ trán Lạc Di: "Dưới lầu có xe cứu thương…"

Chỉ thấy Lạc Di nghịch ngợm chớp chớp mắt với ông ấy, mặt đầy tinh nghịch.

Khóe miệng Nhiếp Khôn Minh giật một cái, á đù, giả bất tỉnh à, choáng đúng lúc ghê.

Phải rồi, đã nói Lạc Di không yếu ớt đến vậy mà, sao có thể vừa thấy m.á.u là đã xỉu chứ?

"Làm rất tốt."

Dễ dàng hóa giải cục diện bế tắc, không hề dính vào phiền phức lấy một phân.

Mười nghìn Từ Mông cũng không sánh nổi sự quan trọng của Lạc Di, còn muốn đổi con tin hả, ha ha, một đám đầu úng nước, chỉ biết ép buộc đạo đức.

Mà có ép buộc đạo đức thì cũng phải xem thử đối phương là ai chứ.

Nhân vật trọng yếu bọn ông hao hết tâm tư để bảo vệ, sao có thể dùng để đổi con tin?

Ông ấy phất phất tay, bảo Tiêu Thanh Bình đưa Lạc Di mau chóng rời chốn thị phi này.

Mới vừa đi được mấy bước, họ đã nghe được bên trong truyền đến một tiếng thét thảm thiết chói tai, kèm theo tiếng rống điên cuồng giận dữ.

Nhiếp Khôn Minh chỉ phất tay vọt vào, xong liền phát hiện Lạc Xuân Mai đã phát điên cầm d.a.o chọc vào Từ Mông, Từ Mông bị đau giãy dụa phản kháng, trong lúc dây dưa Lạc Xuân Mai lỡ tay đ.â.m một d.a.o vào n.g.ự.c Từ Mông.

Trong khoảnh khắc đó đầu Từ Mông chợt trống rỗng, tay anh ta mang còng tay không chút nghĩ ngợi rút d.a.o ra, trở tay đ.â.m lại, đ.â.m trúng n.g.ự.c Lạc Xuân Mai.

Người nhà họ Từ tức giận xông lên, đánh xáp lá cà với Lạc Xuân Mai.

Nói thì nhanh, nói thì chậm, chỉ trong hai giây án g.i.ế.c người đã xảy ra.

Một cặp vợ chồng mới cưới cùng ngã xuống trong vũng máu, bộ dạng cực kỳ kinh khủng.

Vừa lúc đáp lại lời thề kết hôn của họ: Không rời không bỏ, cùng sống cùng chết.

Ai cũng không ngờ sự việc sẽ trở nên thảm thiết như vậy, cứ đột ngột như thế, toàn thân giáo sư Francis cũng bắt đầu cảm thấy không khỏe, ông ta lảo đảo chạy tới, ngàn vạn lần đừng c.h.ế.t nha.

Ông ta còn chưa móc ra được bí mật sống lại của cô ta.

Ông ta còn chưa làm nghiên cứu thí nghiệm đâu.

Nhân viên công tác ngăn ông ta lại: "Giáo sư, ngài đừng tới."

Giáo sư Francis liều mạng đẩy anh ta ra, bổ nhào sang quỳ gối trước mặt Lạc Xuân Mai, đưa ngón tay ra trước chóp mũi cô ta.

Có hơi thở ấm áp, nhưng… Cảm giác cô ta sẽ c.h.ế.t bất cứ lúc nào.

"Nhanh cầm m.á.u cho cô ta, nhanh, cô ta không thể c.h.ế.t được."

Ông ta dốc sức liều mạng lay Lạc Xuân Mai, dùng giọng Trung Quốc lơ lớ khó nhọc nói: "Bí mật, bí mật của cô." Không thể nào mang vào quan tài được.

Gọi mãi một lúc, Lạc Xuân Mai mới hé mở mắt, giọng yếu ớt đáp: "Vậy tôi đây sẽ nói ông biết…"

Đúng lúc này, Dương Nam Ba chạy tới, ôm lấy Lạc Xuân Mai chạy ra ngoài: "Chịu đựng một chút, tôi đưa cô đi bệnh viện. Y thuật của bác sĩ rất giỏi, cô sẽ sớm khỏi thôi."

Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… Tiêu Thanh Bình đỡ lấy cô, hung tợn nhìn chằm chằm Lạc Xuân Mai: "Cô dọa Tiểu Di nhà tôi ngất rồi, thứ đồ phụ nữ độc ác."Anh ôm Lạc Di đi thẳng ra ngoài: "Tôi đưa em ấy đến bệnh viện, xảy ra vấn đề gì thì các người không xong với tôi đâu.""Không được đi, về đây." Lạc Xuân Mai mất khống chế hét chói tai, không thể để bọn họ chạy như vậy được.Nhưng Tiêu Thanh Bình mắt điếc tai ngơ, cũng chẳng thèm quay đầu lại lấy một lần, ôm cô gái yếu ớt tái nhợt rời đi.Giờ thì lúng túng rồi, người trong cuộc cũng đã chạy, còn chơi gì nữa?Vừa ra khỏi phòng khách, chỉ thấy một hàng đặc công võ trang đầy đủ canh gác bên ngoài, bên cạnh Nhiếp Khôn Minh cũng có mấy cấp dưới vây quanh.Nhiếp Khôn Minh thấy tình hình thì lo lắng tiến lên đón, sờ trán Lạc Di: "Dưới lầu có xe cứu thương…"Chỉ thấy Lạc Di nghịch ngợm chớp chớp mắt với ông ấy, mặt đầy tinh nghịch.Khóe miệng Nhiếp Khôn Minh giật một cái, á đù, giả bất tỉnh à, choáng đúng lúc ghê.Phải rồi, đã nói Lạc Di không yếu ớt đến vậy mà, sao có thể vừa thấy m.á.u là đã xỉu chứ?"Làm rất tốt."Dễ dàng hóa giải cục diện bế tắc, không hề dính vào phiền phức lấy một phân.Mười nghìn Từ Mông cũng không sánh nổi sự quan trọng của Lạc Di, còn muốn đổi con tin hả, ha ha, một đám đầu úng nước, chỉ biết ép buộc đạo đức.Mà có ép buộc đạo đức thì cũng phải xem thử đối phương là ai chứ.Nhân vật trọng yếu bọn ông hao hết tâm tư để bảo vệ, sao có thể dùng để đổi con tin?Ông ấy phất phất tay, bảo Tiêu Thanh Bình đưa Lạc Di mau chóng rời chốn thị phi này.Mới vừa đi được mấy bước, họ đã nghe được bên trong truyền đến một tiếng thét thảm thiết chói tai, kèm theo tiếng rống điên cuồng giận dữ.Nhiếp Khôn Minh chỉ phất tay vọt vào, xong liền phát hiện Lạc Xuân Mai đã phát điên cầm d.a.o chọc vào Từ Mông, Từ Mông bị đau giãy dụa phản kháng, trong lúc dây dưa Lạc Xuân Mai lỡ tay đ.â.m một d.a.o vào n.g.ự.c Từ Mông.Trong khoảnh khắc đó đầu Từ Mông chợt trống rỗng, tay anh ta mang còng tay không chút nghĩ ngợi rút d.a.o ra, trở tay đ.â.m lại, đ.â.m trúng n.g.ự.c Lạc Xuân Mai.Người nhà họ Từ tức giận xông lên, đánh xáp lá cà với Lạc Xuân Mai.Nói thì nhanh, nói thì chậm, chỉ trong hai giây án g.i.ế.c người đã xảy ra.Một cặp vợ chồng mới cưới cùng ngã xuống trong vũng máu, bộ dạng cực kỳ kinh khủng.Vừa lúc đáp lại lời thề kết hôn của họ: Không rời không bỏ, cùng sống cùng chết.Ai cũng không ngờ sự việc sẽ trở nên thảm thiết như vậy, cứ đột ngột như thế, toàn thân giáo sư Francis cũng bắt đầu cảm thấy không khỏe, ông ta lảo đảo chạy tới, ngàn vạn lần đừng c.h.ế.t nha.Ông ta còn chưa móc ra được bí mật sống lại của cô ta.Ông ta còn chưa làm nghiên cứu thí nghiệm đâu.Nhân viên công tác ngăn ông ta lại: "Giáo sư, ngài đừng tới."Giáo sư Francis liều mạng đẩy anh ta ra, bổ nhào sang quỳ gối trước mặt Lạc Xuân Mai, đưa ngón tay ra trước chóp mũi cô ta.Có hơi thở ấm áp, nhưng… Cảm giác cô ta sẽ c.h.ế.t bất cứ lúc nào."Nhanh cầm m.á.u cho cô ta, nhanh, cô ta không thể c.h.ế.t được."Ông ta dốc sức liều mạng lay Lạc Xuân Mai, dùng giọng Trung Quốc lơ lớ khó nhọc nói: "Bí mật, bí mật của cô." Không thể nào mang vào quan tài được.Gọi mãi một lúc, Lạc Xuân Mai mới hé mở mắt, giọng yếu ớt đáp: "Vậy tôi đây sẽ nói ông biết…"Đúng lúc này, Dương Nam Ba chạy tới, ôm lấy Lạc Xuân Mai chạy ra ngoài: "Chịu đựng một chút, tôi đưa cô đi bệnh viện. Y thuật của bác sĩ rất giỏi, cô sẽ sớm khỏi thôi."

Chương 699: Chương 699