Phía bắc thôn Triều Dương ở bên cạnh một con sông lớn, vừa rộng vừa dài. Lúc nông nhàn, đám trẻ choai choai cùng cánh đàn ông thiếu trò giải trí đều thích nhảy xuống sông tắm táp, nghịch nước. Còn thi xem ai có kỹ năng bơi lội giỏi hơn, ai có thể lặn lâu hơn, ai có thể bơi xa hơn!. Nếu may mắn còn có thể mò được một bữa tôm cá ngon lành. Điền Mật ăn rau cỏ nửa tháng, mặt sắp tái xanh, cũng tìm cơ hội xuống nước. "Ào!"Ở chỗ ít người, làn nước trong vắt êm đềm bị khuấy động, bọt nước trong veo bắt tung lên. Điền Mật gạt nước, giơ tay lên lau nước trên mặt, bấy giờ cả người ướt nhẹp mới theo thềm đá loang lổ đi lên, để lại một loạt dấu chân ướt dọc bờ sông. Cô đưa tay ném con cá chuối còn đang quẫy vào trong sót, lại rũ nước trên người, rồi mới đặt mông ngồi xuống tảng đá nghỉ ngơi. Bầu trời xanh biếc, không một gợn mây, sạch sẽ tinh thuần, ngay cả một sợi bông cũng không có. Đây là tỉnh S, chỗ giáp ranh nam bắc có một làng chài, may là đang hạ tuần tháng Mười, cho nên mặt trời giữa trưa…

Chương 4: 4: Thiên Vị

Thập Niên 70 Gả Chồng Vạn DặmTác giả: Nguyệt Bán Tường ViTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngPhía bắc thôn Triều Dương ở bên cạnh một con sông lớn, vừa rộng vừa dài. Lúc nông nhàn, đám trẻ choai choai cùng cánh đàn ông thiếu trò giải trí đều thích nhảy xuống sông tắm táp, nghịch nước. Còn thi xem ai có kỹ năng bơi lội giỏi hơn, ai có thể lặn lâu hơn, ai có thể bơi xa hơn!. Nếu may mắn còn có thể mò được một bữa tôm cá ngon lành. Điền Mật ăn rau cỏ nửa tháng, mặt sắp tái xanh, cũng tìm cơ hội xuống nước. "Ào!"Ở chỗ ít người, làn nước trong vắt êm đềm bị khuấy động, bọt nước trong veo bắt tung lên. Điền Mật gạt nước, giơ tay lên lau nước trên mặt, bấy giờ cả người ướt nhẹp mới theo thềm đá loang lổ đi lên, để lại một loạt dấu chân ướt dọc bờ sông. Cô đưa tay ném con cá chuối còn đang quẫy vào trong sót, lại rũ nước trên người, rồi mới đặt mông ngồi xuống tảng đá nghỉ ngơi. Bầu trời xanh biếc, không một gợn mây, sạch sẽ tinh thuần, ngay cả một sợi bông cũng không có. Đây là tỉnh S, chỗ giáp ranh nam bắc có một làng chài, may là đang hạ tuần tháng Mười, cho nên mặt trời giữa trưa… Lòng người bất công, Điền Hồng Tinh thích đứa con trai nhỏ lanh lợi nhất, một lòng một dạ nghĩ qua thêm chục năm nữa, đợi ông ta về hưu, sẽ để con trai bé Hướng Dương tiếp quản công việc.Nhưng trong nhà còn có con trai lớn mà vợ yêu quý, ngày nào cũng cãi nhau om sòm với ông ta, chỉ hận không thể cho ông ta nghỉ hưu luôn bây giờ, để con trai lớn có một công việc có thể diện.Điền Hồng Tinh đương nhiên là không muốn, ở đây cũng không hoàn toàn vì con trai nhỏ, dù sao ông ta cũng mới hơn năm mươi tuổi, nói gì cũng phải làm thêm mười năm nữa.Mình cầm tiền lương của mình làm sao giống với việc ngửa tay xin tiền con trai được?Nếu như con hai gả cho thằng nhóc nhà họ Lưu kia, quả thực là toàn chỗ tốt.Cho dù tương lai chỉ cho một công việc tạm thời, cũng là thể diện của con trai lớn rồi.Điền Hồng Tinh đã nghĩ rõ ràng lợi hại trong đó, nhưng ngoài mặt lại không thể hiện gì, việc này vẫn phải hỏi con gái một chút.Tuy ông ta trọng nam khinh nữ, nhưng cũng không đến mức bán con gái cầu vinh.Nghĩ tới đây, mặc kệ ánh mắt nóng như lửa đốt của em gái, Điền Hồng Tinh hừ lạnh một tiếng:"Tôi đã nói rồi, việc này không gấp được, nếu thật sự thành cũng không thiếu phần của cô, đừng tưởng tôi không biết trong lòng cô suy tính cái gì, mau về đi."Điền Hiểu Yến ngượng ngùng, lại có chút lúng túng, rốt cuộc không dám khiêu chiến uy nghiêm của anh cả nữa, khẽ hừ một tiếng, chuồn ra cửa.Bà ta vừa bước chân ra khỏi cổng thì đụng phải cháu gái Điền Mật.Lại nói không biết sao con nhóc này sao lại biết cách dậy thì như vậy.Sáu đứa con nhà anh cả, tính ra nó xinh đẹp nhất.Lúc còn trẻ anh cả của bà ta cũng được coi là tuấn tú có tiếng, cho dù đến tuổi này rồi vẫn có mấy mụ đàn bà không biết xấu hổ lân la đến gần.Nhưng cũng không đẹp bằng con nhóc Mật kia, đẹp đến mức khiến người ta chói mắt.Hí khúc thường nói mi mục như họa, da trắng như tuyết, người như tượng ngọc, có lẽ cũng chính là dung mạo này mà thôi! Đặc biệt là lúc nó cười rộ lên, có thể khiến lòng người ta tan chảy, không hề giống dân quê chút nào.Nói văn vẻ hơn thì Điền Hiểu Yến không biết, dù sao bà ta đi khắp huyện thành, cũng chưa từng thấy ai xinh đẹp hơn, nhất là gần nửa tháng nay, chả biết con nhóc chết tiệt kia ăn được tiên đan diệu dược gì, dáng vẻ quê mùa đột nhiên biến mất.Ai không biết còn tưởng đây là tiểu thư nhà ai, chẳng trách Lưu Hướng Đông có điều kiện tốt như vậy mà nhìn một cái là mê liền..

Lòng người bất công, Điền Hồng Tinh thích đứa con trai nhỏ lanh lợi nhất, một lòng một dạ nghĩ qua thêm chục năm nữa, đợi ông ta về hưu, sẽ để con trai bé Hướng Dương tiếp quản công việc.

Nhưng trong nhà còn có con trai lớn mà vợ yêu quý, ngày nào cũng cãi nhau om sòm với ông ta, chỉ hận không thể cho ông ta nghỉ hưu luôn bây giờ, để con trai lớn có một công việc có thể diện.

Điền Hồng Tinh đương nhiên là không muốn, ở đây cũng không hoàn toàn vì con trai nhỏ, dù sao ông ta cũng mới hơn năm mươi tuổi, nói gì cũng phải làm thêm mười năm nữa.

Mình cầm tiền lương của mình làm sao giống với việc ngửa tay xin tiền con trai được?Nếu như con hai gả cho thằng nhóc nhà họ Lưu kia, quả thực là toàn chỗ tốt.

Cho dù tương lai chỉ cho một công việc tạm thời, cũng là thể diện của con trai lớn rồi.

Điền Hồng Tinh đã nghĩ rõ ràng lợi hại trong đó, nhưng ngoài mặt lại không thể hiện gì, việc này vẫn phải hỏi con gái một chút.

Tuy ông ta trọng nam khinh nữ, nhưng cũng không đến mức bán con gái cầu vinh.

Nghĩ tới đây, mặc kệ ánh mắt nóng như lửa đốt của em gái, Điền Hồng Tinh hừ lạnh một tiếng:"Tôi đã nói rồi, việc này không gấp được, nếu thật sự thành cũng không thiếu phần của cô, đừng tưởng tôi không biết trong lòng cô suy tính cái gì, mau về đi.

"Điền Hiểu Yến ngượng ngùng, lại có chút lúng túng, rốt cuộc không dám khiêu chiến uy nghiêm của anh cả nữa, khẽ hừ một tiếng, chuồn ra cửa.

Bà ta vừa bước chân ra khỏi cổng thì đụng phải cháu gái Điền Mật.

Lại nói không biết sao con nhóc này sao lại biết cách dậy thì như vậy.

Sáu đứa con nhà anh cả, tính ra nó xinh đẹp nhất.

Lúc còn trẻ anh cả của bà ta cũng được coi là tuấn tú có tiếng, cho dù đến tuổi này rồi vẫn có mấy mụ đàn bà không biết xấu hổ lân la đến gần.

Nhưng cũng không đẹp bằng con nhóc Mật kia, đẹp đến mức khiến người ta chói mắt.

Hí khúc thường nói mi mục như họa, da trắng như tuyết, người như tượng ngọc, có lẽ cũng chính là dung mạo này mà thôi! Đặc biệt là lúc nó cười rộ lên, có thể khiến lòng người ta tan chảy, không hề giống dân quê chút nào.

Nói văn vẻ hơn thì Điền Hiểu Yến không biết, dù sao bà ta đi khắp huyện thành, cũng chưa từng thấy ai xinh đẹp hơn, nhất là gần nửa tháng nay, chả biết con nhóc chết tiệt kia ăn được tiên đan diệu dược gì, dáng vẻ quê mùa đột nhiên biến mất.

Ai không biết còn tưởng đây là tiểu thư nhà ai, chẳng trách Lưu Hướng Đông có điều kiện tốt như vậy mà nhìn một cái là mê liền.

.

Thập Niên 70 Gả Chồng Vạn DặmTác giả: Nguyệt Bán Tường ViTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngPhía bắc thôn Triều Dương ở bên cạnh một con sông lớn, vừa rộng vừa dài. Lúc nông nhàn, đám trẻ choai choai cùng cánh đàn ông thiếu trò giải trí đều thích nhảy xuống sông tắm táp, nghịch nước. Còn thi xem ai có kỹ năng bơi lội giỏi hơn, ai có thể lặn lâu hơn, ai có thể bơi xa hơn!. Nếu may mắn còn có thể mò được một bữa tôm cá ngon lành. Điền Mật ăn rau cỏ nửa tháng, mặt sắp tái xanh, cũng tìm cơ hội xuống nước. "Ào!"Ở chỗ ít người, làn nước trong vắt êm đềm bị khuấy động, bọt nước trong veo bắt tung lên. Điền Mật gạt nước, giơ tay lên lau nước trên mặt, bấy giờ cả người ướt nhẹp mới theo thềm đá loang lổ đi lên, để lại một loạt dấu chân ướt dọc bờ sông. Cô đưa tay ném con cá chuối còn đang quẫy vào trong sót, lại rũ nước trên người, rồi mới đặt mông ngồi xuống tảng đá nghỉ ngơi. Bầu trời xanh biếc, không một gợn mây, sạch sẽ tinh thuần, ngay cả một sợi bông cũng không có. Đây là tỉnh S, chỗ giáp ranh nam bắc có một làng chài, may là đang hạ tuần tháng Mười, cho nên mặt trời giữa trưa… Lòng người bất công, Điền Hồng Tinh thích đứa con trai nhỏ lanh lợi nhất, một lòng một dạ nghĩ qua thêm chục năm nữa, đợi ông ta về hưu, sẽ để con trai bé Hướng Dương tiếp quản công việc.Nhưng trong nhà còn có con trai lớn mà vợ yêu quý, ngày nào cũng cãi nhau om sòm với ông ta, chỉ hận không thể cho ông ta nghỉ hưu luôn bây giờ, để con trai lớn có một công việc có thể diện.Điền Hồng Tinh đương nhiên là không muốn, ở đây cũng không hoàn toàn vì con trai nhỏ, dù sao ông ta cũng mới hơn năm mươi tuổi, nói gì cũng phải làm thêm mười năm nữa.Mình cầm tiền lương của mình làm sao giống với việc ngửa tay xin tiền con trai được?Nếu như con hai gả cho thằng nhóc nhà họ Lưu kia, quả thực là toàn chỗ tốt.Cho dù tương lai chỉ cho một công việc tạm thời, cũng là thể diện của con trai lớn rồi.Điền Hồng Tinh đã nghĩ rõ ràng lợi hại trong đó, nhưng ngoài mặt lại không thể hiện gì, việc này vẫn phải hỏi con gái một chút.Tuy ông ta trọng nam khinh nữ, nhưng cũng không đến mức bán con gái cầu vinh.Nghĩ tới đây, mặc kệ ánh mắt nóng như lửa đốt của em gái, Điền Hồng Tinh hừ lạnh một tiếng:"Tôi đã nói rồi, việc này không gấp được, nếu thật sự thành cũng không thiếu phần của cô, đừng tưởng tôi không biết trong lòng cô suy tính cái gì, mau về đi."Điền Hiểu Yến ngượng ngùng, lại có chút lúng túng, rốt cuộc không dám khiêu chiến uy nghiêm của anh cả nữa, khẽ hừ một tiếng, chuồn ra cửa.Bà ta vừa bước chân ra khỏi cổng thì đụng phải cháu gái Điền Mật.Lại nói không biết sao con nhóc này sao lại biết cách dậy thì như vậy.Sáu đứa con nhà anh cả, tính ra nó xinh đẹp nhất.Lúc còn trẻ anh cả của bà ta cũng được coi là tuấn tú có tiếng, cho dù đến tuổi này rồi vẫn có mấy mụ đàn bà không biết xấu hổ lân la đến gần.Nhưng cũng không đẹp bằng con nhóc Mật kia, đẹp đến mức khiến người ta chói mắt.Hí khúc thường nói mi mục như họa, da trắng như tuyết, người như tượng ngọc, có lẽ cũng chính là dung mạo này mà thôi! Đặc biệt là lúc nó cười rộ lên, có thể khiến lòng người ta tan chảy, không hề giống dân quê chút nào.Nói văn vẻ hơn thì Điền Hiểu Yến không biết, dù sao bà ta đi khắp huyện thành, cũng chưa từng thấy ai xinh đẹp hơn, nhất là gần nửa tháng nay, chả biết con nhóc chết tiệt kia ăn được tiên đan diệu dược gì, dáng vẻ quê mùa đột nhiên biến mất.Ai không biết còn tưởng đây là tiểu thư nhà ai, chẳng trách Lưu Hướng Đông có điều kiện tốt như vậy mà nhìn một cái là mê liền..

Chương 4: 4: Thiên Vị