Phía bắc thôn Triều Dương ở bên cạnh một con sông lớn, vừa rộng vừa dài. Lúc nông nhàn, đám trẻ choai choai cùng cánh đàn ông thiếu trò giải trí đều thích nhảy xuống sông tắm táp, nghịch nước. Còn thi xem ai có kỹ năng bơi lội giỏi hơn, ai có thể lặn lâu hơn, ai có thể bơi xa hơn!. Nếu may mắn còn có thể mò được một bữa tôm cá ngon lành. Điền Mật ăn rau cỏ nửa tháng, mặt sắp tái xanh, cũng tìm cơ hội xuống nước. "Ào!"Ở chỗ ít người, làn nước trong vắt êm đềm bị khuấy động, bọt nước trong veo bắt tung lên. Điền Mật gạt nước, giơ tay lên lau nước trên mặt, bấy giờ cả người ướt nhẹp mới theo thềm đá loang lổ đi lên, để lại một loạt dấu chân ướt dọc bờ sông. Cô đưa tay ném con cá chuối còn đang quẫy vào trong sót, lại rũ nước trên người, rồi mới đặt mông ngồi xuống tảng đá nghỉ ngơi. Bầu trời xanh biếc, không một gợn mây, sạch sẽ tinh thuần, ngay cả một sợi bông cũng không có. Đây là tỉnh S, chỗ giáp ranh nam bắc có một làng chài, may là đang hạ tuần tháng Mười, cho nên mặt trời giữa trưa…

Chương 5: 5: Thuốc Lá

Thập Niên 70 Gả Chồng Vạn DặmTác giả: Nguyệt Bán Tường ViTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngPhía bắc thôn Triều Dương ở bên cạnh một con sông lớn, vừa rộng vừa dài. Lúc nông nhàn, đám trẻ choai choai cùng cánh đàn ông thiếu trò giải trí đều thích nhảy xuống sông tắm táp, nghịch nước. Còn thi xem ai có kỹ năng bơi lội giỏi hơn, ai có thể lặn lâu hơn, ai có thể bơi xa hơn!. Nếu may mắn còn có thể mò được một bữa tôm cá ngon lành. Điền Mật ăn rau cỏ nửa tháng, mặt sắp tái xanh, cũng tìm cơ hội xuống nước. "Ào!"Ở chỗ ít người, làn nước trong vắt êm đềm bị khuấy động, bọt nước trong veo bắt tung lên. Điền Mật gạt nước, giơ tay lên lau nước trên mặt, bấy giờ cả người ướt nhẹp mới theo thềm đá loang lổ đi lên, để lại một loạt dấu chân ướt dọc bờ sông. Cô đưa tay ném con cá chuối còn đang quẫy vào trong sót, lại rũ nước trên người, rồi mới đặt mông ngồi xuống tảng đá nghỉ ngơi. Bầu trời xanh biếc, không một gợn mây, sạch sẽ tinh thuần, ngay cả một sợi bông cũng không có. Đây là tỉnh S, chỗ giáp ranh nam bắc có một làng chài, may là đang hạ tuần tháng Mười, cho nên mặt trời giữa trưa… "Nhỏ Mật xuống sông à? Không phải là cô nói cháu đâu, cháu sắp hai mươi rồi, sắp phải lập gia đình rồi.Con gái vẫn phải chú ý thanh danh một chút..."Điền Hiểu Yến hoàn toàn không có vẻ ngượng ngùng của người bị bắt quả tang nói xấu người khác.Bà ta đảo mắt qua người cháu gái một lượt, lại nghĩ tới con ranh chết tiệt trong nhà mình kia, sau khi so sánh mới thấy thê thảm.Mặc dù ghen tị lắm nhưng bà ta vẫn dùng thái độ của người bề trên để dạy dỗ cháu gái."Cô bảy, vừa rồi hình như cháu thấy Xuân Tú mang theo làn thức ăn, đi đến viện thanh niên trí thức đấy." Điền Mật tỉnh bơ, mỉm cười nói ra cảnh mình vừa nhìn thấy.Xuân Tú là con gái nhà cô bảy, bằng tuổi với Điền Mật, hai người tuy là chị em họ, nhưng từ nhỏ đã không hợp nhau, đối phương một lòng muốn gả cho thanh niên trí thức Tôn Tuấn từ Tô Châu tới."Cái gì? Con nhỏ chết tiệt kia! Xem tao có đánh gãy chân mày không." Điền Hiểu Yến nhảy sồn sồn lên, đâu còn để ý đến bên cạnh, ba chân bốn cẳng chạy thẳng về phía viện thanh niên trí thức.Nhưng lúc ra đến cổng, bà ta không quen cúi người nhổ mấy cây củ cải bên đường.Đất ở nông thôn có giá trị, ngóc ngách nào cũng phải sử dụng cho hết, khoảnh đất nhỏ ngoài cổng trồng củ cải là của nông dân.Dù đã quen với tính tình thích ăn của người khác của cô bảy rồi, nhưng thấy cảnh đó Điền Mật vẫn không kiềm chế được giật giật khóe miệng."Nhỏ Mật về rồi à con?" Trong phòng vang lên giọng của Điền Hồng Tinh.Điền Mật hoàn hồn, nhấc chân đi vào phòng, lấy một hộp thuốc lá Đại Vận Hà ra, đưa cho cha.Điền Hồng Tinh bị khói thuốc ngăn lại lời đến khóe miệng, nhìn chằm chằm bao thuốc còn chưa bóc trên bàn:"...!Ở đâu ra?"Thứ này ba hào ba một bao, trên người nhỏ Mật cùng lắm là có mấy hào."Đi bắt được hai con cá chuối, lấy con lớn đổi cho chú Nhị Căn lấy thuốc lá." Điền Mật ngồi xuống bàn, cầm ấm trà cũ lên rót cho mình một cốc nước, sau khi uống một hơi lớn mới đỡ khát."Nhỏ Mật hiếu thảo lắm." Biết rõ chân tướng, Điền Hồng Tinh cười cảm khái, tự mình nuôi sáu đứa con, ngoại trừ thằng cả đã kết hôn, đây là lần đầu tiên có con mua đồ cho ông ta.Không uổng công trong mấy đứa con gái, ông ta thương con hai nhất, nhưng mà..."Ít đi bắt cá thôi, sông kia sâu lắm, dễ xảy ra chuyện."Điền Mật khẽ cười: "Con biết cách.""Con ấy...!thôi bỏ đi, con lớn rồi, cha không càm ràm nữa, nhưng chuyện kết hôn tính như thế nào? Cô con nửa tháng nay ngày nào cũng đến nhà.Cha thấy thằng bé nhà họ Lưu rất thành tâm, điều kiện cũng tốt, hay là gật đầu đi?" Lúc nói chuyện, Điền Hồng Tinh rút một điếu thuốc nguyên vẹn từ bao thuốc lá ra..

"Nhỏ Mật xuống sông à? Không phải là cô nói cháu đâu, cháu sắp hai mươi rồi, sắp phải lập gia đình rồi.

Con gái vẫn phải chú ý thanh danh một chút..."Điền Hiểu Yến hoàn toàn không có vẻ ngượng ngùng của người bị bắt quả tang nói xấu người khác.

Bà ta đảo mắt qua người cháu gái một lượt, lại nghĩ tới con ranh chết tiệt trong nhà mình kia, sau khi so sánh mới thấy thê thảm.

Mặc dù ghen tị lắm nhưng bà ta vẫn dùng thái độ của người bề trên để dạy dỗ cháu gái."Cô bảy, vừa rồi hình như cháu thấy Xuân Tú mang theo làn thức ăn, đi đến viện thanh niên trí thức đấy." Điền Mật tỉnh bơ, mỉm cười nói ra cảnh mình vừa nhìn thấy.Xuân Tú là con gái nhà cô bảy, bằng tuổi với Điền Mật, hai người tuy là chị em họ, nhưng từ nhỏ đã không hợp nhau, đối phương một lòng muốn gả cho thanh niên trí thức Tôn Tuấn từ Tô Châu tới."Cái gì? Con nhỏ chết tiệt kia! Xem tao có đánh gãy chân mày không." Điền Hiểu Yến nhảy sồn sồn lên, đâu còn để ý đến bên cạnh, ba chân bốn cẳng chạy thẳng về phía viện thanh niên trí thức.Nhưng lúc ra đến cổng, bà ta không quen cúi người nhổ mấy cây củ cải bên đường.Đất ở nông thôn có giá trị, ngóc ngách nào cũng phải sử dụng cho hết, khoảnh đất nhỏ ngoài cổng trồng củ cải là của nông dân.Dù đã quen với tính tình thích ăn của người khác của cô bảy rồi, nhưng thấy cảnh đó Điền Mật vẫn không kiềm chế được giật giật khóe miệng."Nhỏ Mật về rồi à con?" Trong phòng vang lên giọng của Điền Hồng Tinh.Điền Mật hoàn hồn, nhấc chân đi vào phòng, lấy một hộp thuốc lá Đại Vận Hà ra, đưa cho cha.Điền Hồng Tinh bị khói thuốc ngăn lại lời đến khóe miệng, nhìn chằm chằm bao thuốc còn chưa bóc trên bàn:"...!Ở đâu ra?"Thứ này ba hào ba một bao, trên người nhỏ Mật cùng lắm là có mấy hào."Đi bắt được hai con cá chuối, lấy con lớn đổi cho chú Nhị Căn lấy thuốc lá." Điền Mật ngồi xuống bàn, cầm ấm trà cũ lên rót cho mình một cốc nước, sau khi uống một hơi lớn mới đỡ khát."Nhỏ Mật hiếu thảo lắm." Biết rõ chân tướng, Điền Hồng Tinh cười cảm khái, tự mình nuôi sáu đứa con, ngoại trừ thằng cả đã kết hôn, đây là lần đầu tiên có con mua đồ cho ông ta.Không uổng công trong mấy đứa con gái, ông ta thương con hai nhất, nhưng mà..."Ít đi bắt cá thôi, sông kia sâu lắm, dễ xảy ra chuyện."Điền Mật khẽ cười: "Con biết cách.""Con ấy...!thôi bỏ đi, con lớn rồi, cha không càm ràm nữa, nhưng chuyện kết hôn tính như thế nào? Cô con nửa tháng nay ngày nào cũng đến nhà.

Cha thấy thằng bé nhà họ Lưu rất thành tâm, điều kiện cũng tốt, hay là gật đầu đi?" Lúc nói chuyện, Điền Hồng Tinh rút một điếu thuốc nguyên vẹn từ bao thuốc lá ra..

Thập Niên 70 Gả Chồng Vạn DặmTác giả: Nguyệt Bán Tường ViTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngPhía bắc thôn Triều Dương ở bên cạnh một con sông lớn, vừa rộng vừa dài. Lúc nông nhàn, đám trẻ choai choai cùng cánh đàn ông thiếu trò giải trí đều thích nhảy xuống sông tắm táp, nghịch nước. Còn thi xem ai có kỹ năng bơi lội giỏi hơn, ai có thể lặn lâu hơn, ai có thể bơi xa hơn!. Nếu may mắn còn có thể mò được một bữa tôm cá ngon lành. Điền Mật ăn rau cỏ nửa tháng, mặt sắp tái xanh, cũng tìm cơ hội xuống nước. "Ào!"Ở chỗ ít người, làn nước trong vắt êm đềm bị khuấy động, bọt nước trong veo bắt tung lên. Điền Mật gạt nước, giơ tay lên lau nước trên mặt, bấy giờ cả người ướt nhẹp mới theo thềm đá loang lổ đi lên, để lại một loạt dấu chân ướt dọc bờ sông. Cô đưa tay ném con cá chuối còn đang quẫy vào trong sót, lại rũ nước trên người, rồi mới đặt mông ngồi xuống tảng đá nghỉ ngơi. Bầu trời xanh biếc, không một gợn mây, sạch sẽ tinh thuần, ngay cả một sợi bông cũng không có. Đây là tỉnh S, chỗ giáp ranh nam bắc có một làng chài, may là đang hạ tuần tháng Mười, cho nên mặt trời giữa trưa… "Nhỏ Mật xuống sông à? Không phải là cô nói cháu đâu, cháu sắp hai mươi rồi, sắp phải lập gia đình rồi.Con gái vẫn phải chú ý thanh danh một chút..."Điền Hiểu Yến hoàn toàn không có vẻ ngượng ngùng của người bị bắt quả tang nói xấu người khác.Bà ta đảo mắt qua người cháu gái một lượt, lại nghĩ tới con ranh chết tiệt trong nhà mình kia, sau khi so sánh mới thấy thê thảm.Mặc dù ghen tị lắm nhưng bà ta vẫn dùng thái độ của người bề trên để dạy dỗ cháu gái."Cô bảy, vừa rồi hình như cháu thấy Xuân Tú mang theo làn thức ăn, đi đến viện thanh niên trí thức đấy." Điền Mật tỉnh bơ, mỉm cười nói ra cảnh mình vừa nhìn thấy.Xuân Tú là con gái nhà cô bảy, bằng tuổi với Điền Mật, hai người tuy là chị em họ, nhưng từ nhỏ đã không hợp nhau, đối phương một lòng muốn gả cho thanh niên trí thức Tôn Tuấn từ Tô Châu tới."Cái gì? Con nhỏ chết tiệt kia! Xem tao có đánh gãy chân mày không." Điền Hiểu Yến nhảy sồn sồn lên, đâu còn để ý đến bên cạnh, ba chân bốn cẳng chạy thẳng về phía viện thanh niên trí thức.Nhưng lúc ra đến cổng, bà ta không quen cúi người nhổ mấy cây củ cải bên đường.Đất ở nông thôn có giá trị, ngóc ngách nào cũng phải sử dụng cho hết, khoảnh đất nhỏ ngoài cổng trồng củ cải là của nông dân.Dù đã quen với tính tình thích ăn của người khác của cô bảy rồi, nhưng thấy cảnh đó Điền Mật vẫn không kiềm chế được giật giật khóe miệng."Nhỏ Mật về rồi à con?" Trong phòng vang lên giọng của Điền Hồng Tinh.Điền Mật hoàn hồn, nhấc chân đi vào phòng, lấy một hộp thuốc lá Đại Vận Hà ra, đưa cho cha.Điền Hồng Tinh bị khói thuốc ngăn lại lời đến khóe miệng, nhìn chằm chằm bao thuốc còn chưa bóc trên bàn:"...!Ở đâu ra?"Thứ này ba hào ba một bao, trên người nhỏ Mật cùng lắm là có mấy hào."Đi bắt được hai con cá chuối, lấy con lớn đổi cho chú Nhị Căn lấy thuốc lá." Điền Mật ngồi xuống bàn, cầm ấm trà cũ lên rót cho mình một cốc nước, sau khi uống một hơi lớn mới đỡ khát."Nhỏ Mật hiếu thảo lắm." Biết rõ chân tướng, Điền Hồng Tinh cười cảm khái, tự mình nuôi sáu đứa con, ngoại trừ thằng cả đã kết hôn, đây là lần đầu tiên có con mua đồ cho ông ta.Không uổng công trong mấy đứa con gái, ông ta thương con hai nhất, nhưng mà..."Ít đi bắt cá thôi, sông kia sâu lắm, dễ xảy ra chuyện."Điền Mật khẽ cười: "Con biết cách.""Con ấy...!thôi bỏ đi, con lớn rồi, cha không càm ràm nữa, nhưng chuyện kết hôn tính như thế nào? Cô con nửa tháng nay ngày nào cũng đến nhà.Cha thấy thằng bé nhà họ Lưu rất thành tâm, điều kiện cũng tốt, hay là gật đầu đi?" Lúc nói chuyện, Điền Hồng Tinh rút một điếu thuốc nguyên vẹn từ bao thuốc lá ra..

Chương 5: 5: Thuốc Lá