Phía bắc thôn Triều Dương ở bên cạnh một con sông lớn, vừa rộng vừa dài. Lúc nông nhàn, đám trẻ choai choai cùng cánh đàn ông thiếu trò giải trí đều thích nhảy xuống sông tắm táp, nghịch nước. Còn thi xem ai có kỹ năng bơi lội giỏi hơn, ai có thể lặn lâu hơn, ai có thể bơi xa hơn!. Nếu may mắn còn có thể mò được một bữa tôm cá ngon lành. Điền Mật ăn rau cỏ nửa tháng, mặt sắp tái xanh, cũng tìm cơ hội xuống nước. "Ào!"Ở chỗ ít người, làn nước trong vắt êm đềm bị khuấy động, bọt nước trong veo bắt tung lên. Điền Mật gạt nước, giơ tay lên lau nước trên mặt, bấy giờ cả người ướt nhẹp mới theo thềm đá loang lổ đi lên, để lại một loạt dấu chân ướt dọc bờ sông. Cô đưa tay ném con cá chuối còn đang quẫy vào trong sót, lại rũ nước trên người, rồi mới đặt mông ngồi xuống tảng đá nghỉ ngơi. Bầu trời xanh biếc, không một gợn mây, sạch sẽ tinh thuần, ngay cả một sợi bông cũng không có. Đây là tỉnh S, chỗ giáp ranh nam bắc có một làng chài, may là đang hạ tuần tháng Mười, cho nên mặt trời giữa trưa…
Chương 23: 23: Không Nhìn Rõ
Thập Niên 70 Gả Chồng Vạn DặmTác giả: Nguyệt Bán Tường ViTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngPhía bắc thôn Triều Dương ở bên cạnh một con sông lớn, vừa rộng vừa dài. Lúc nông nhàn, đám trẻ choai choai cùng cánh đàn ông thiếu trò giải trí đều thích nhảy xuống sông tắm táp, nghịch nước. Còn thi xem ai có kỹ năng bơi lội giỏi hơn, ai có thể lặn lâu hơn, ai có thể bơi xa hơn!. Nếu may mắn còn có thể mò được một bữa tôm cá ngon lành. Điền Mật ăn rau cỏ nửa tháng, mặt sắp tái xanh, cũng tìm cơ hội xuống nước. "Ào!"Ở chỗ ít người, làn nước trong vắt êm đềm bị khuấy động, bọt nước trong veo bắt tung lên. Điền Mật gạt nước, giơ tay lên lau nước trên mặt, bấy giờ cả người ướt nhẹp mới theo thềm đá loang lổ đi lên, để lại một loạt dấu chân ướt dọc bờ sông. Cô đưa tay ném con cá chuối còn đang quẫy vào trong sót, lại rũ nước trên người, rồi mới đặt mông ngồi xuống tảng đá nghỉ ngơi. Bầu trời xanh biếc, không một gợn mây, sạch sẽ tinh thuần, ngay cả một sợi bông cũng không có. Đây là tỉnh S, chỗ giáp ranh nam bắc có một làng chài, may là đang hạ tuần tháng Mười, cho nên mặt trời giữa trưa… Nhưng hợp tác xã ra giá rất thấp, nông dân không có nguồn kinh tế khác, một hào tiền chỉ hận không thể bẻ ra làm đôi để tiêu, đương nhiên càng muốn tích góp đợi đến chợ phiên.Đây cũng là lý do vì sa Loan Hồng Mai lại đưa tiền giấy cho Điền Mật, bảo cô tự mình đến hợp tác xã cung tiêu, bởi vì hai ngày chợ phiên này, bà cũng muốn bày sạp bán hàng, thực sự không thể phân thân.Qua thêm mười phút nữa, Điền Mật bắt được tổng cộng năm con cá.Thùng gỗ quá nhỏ, bên trong chỉ có thể đựng được hai con, ba con còn lại cô tiện tay bện dây cỏ lại, xuyên qua rồi xách lên bờ.Vừa ra khỏi nước, Điền Mật đã bị nhiệt độ thấp làm cho run rẩy, cả người vặn vẹo.Cô rũ nước trên người, run lẩy bẩy khoác chiếc áo khoác cũ lên người, mang theo cá chạy thật nhanh về nhà.Mẹ nhà nó, kiếm tiền vất vả quá!Sắp làm cô chết cóng rồi!"Ha, cô gái này thật lợi hại, nhìn thấy chưa, chỉ một lúc mà đã bắt được năm con cá, còn toàn là cá to." Đợi người chạy xa, người đàn ông mắt hổ ngồi dậy, nhìn về phía thôn với vẻ thăm dò, trong miệng còn tấm tắc khen ngợi.Nói xong, anh ta lại nghi ngờ nhìn về phía sông Triều Dương:"Chẳng lẽ cá nơi này dễ bắt?""Để tôi đưa cậu xuống đấy thử xem." Lâu Lộ Hồi thắt lại đai lưng, đề nghị bằng giọng lạnh nhạt.Nghe vậy, người đàn ông liên tục xua tay:"Thôi, thôi, thằng ranh cậu có rất nhiều ý xấu, chỉ muốn hãm hại tôi."Lâu Lộ Hồi thắt xong đai lưng, phần eo mảnh dẻ hiện rõ dưới chiếc đai lưng được buộc chặt.Anh giơ tay chỉnh lại mũ lính, gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị, nhấc mí mắt lên liếc đồng đội một cái:"Đi thôi."Nói xong, không đợi người đàn ông đối diện trả lời, anh đã sải bước nhanh chóng rời đi."Ôi, thằng ranh này, đợi tôi với.Cô gái kia thích hợp lên đảo với chúng ta đấy, ba mặt nước bao quanh, ai cưới được thì không sợ không có cái ăn."Chân Lâu Lộ Hồi hơi ngừng lại một chút, lúc sải bước lần nữa, trong đầu lại bất giác hiện lên hình ảnh người con gái như đóa sen chớm nở vừa rồi.Anh lập tức lắc đầu.Chẹp, nghĩ gì thế? Còn không biết cô gái kia đã thành niên chưa."Đúng rồi, cô gái kia xinh không?""Không nhìn rõ.""Cậu ở gần như vậy, làm sao không nhìn rõ?""! ""Nè, họ Lâu, nói chuyện với cậu đó.""! ""Chẹp! "Điền Mật đã nói chuyện đi bắt cá đem bán cho em tư Phán Đễ.Thông qua quan sát trong thời gian này, cô phát hiện ra cô nhóc kia tuy nhỏ tuổi, ngày thường cũng hay tranh cường háo thắng, nhưng đầu óc nhanh nhạy, cực kỳ thông minh..
Nhưng hợp tác xã ra giá rất thấp, nông dân không có nguồn kinh tế khác, một hào tiền chỉ hận không thể bẻ ra làm đôi để tiêu, đương nhiên càng muốn tích góp đợi đến chợ phiên.
Đây cũng là lý do vì sa Loan Hồng Mai lại đưa tiền giấy cho Điền Mật, bảo cô tự mình đến hợp tác xã cung tiêu, bởi vì hai ngày chợ phiên này, bà cũng muốn bày sạp bán hàng, thực sự không thể phân thân.
Qua thêm mười phút nữa, Điền Mật bắt được tổng cộng năm con cá.
Thùng gỗ quá nhỏ, bên trong chỉ có thể đựng được hai con, ba con còn lại cô tiện tay bện dây cỏ lại, xuyên qua rồi xách lên bờ.
Vừa ra khỏi nước, Điền Mật đã bị nhiệt độ thấp làm cho run rẩy, cả người vặn vẹo.
Cô rũ nước trên người, run lẩy bẩy khoác chiếc áo khoác cũ lên người, mang theo cá chạy thật nhanh về nhà.
Mẹ nhà nó, kiếm tiền vất vả quá!Sắp làm cô chết cóng rồi!"Ha, cô gái này thật lợi hại, nhìn thấy chưa, chỉ một lúc mà đã bắt được năm con cá, còn toàn là cá to.
" Đợi người chạy xa, người đàn ông mắt hổ ngồi dậy, nhìn về phía thôn với vẻ thăm dò, trong miệng còn tấm tắc khen ngợi.
Nói xong, anh ta lại nghi ngờ nhìn về phía sông Triều Dương:"Chẳng lẽ cá nơi này dễ bắt?""Để tôi đưa cậu xuống đấy thử xem.
" Lâu Lộ Hồi thắt lại đai lưng, đề nghị bằng giọng lạnh nhạt.
Nghe vậy, người đàn ông liên tục xua tay:"Thôi, thôi, thằng ranh cậu có rất nhiều ý xấu, chỉ muốn hãm hại tôi.
"Lâu Lộ Hồi thắt xong đai lưng, phần eo mảnh dẻ hiện rõ dưới chiếc đai lưng được buộc chặt.
Anh giơ tay chỉnh lại mũ lính, gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị, nhấc mí mắt lên liếc đồng đội một cái:"Đi thôi.
"Nói xong, không đợi người đàn ông đối diện trả lời, anh đã sải bước nhanh chóng rời đi.
"Ôi, thằng ranh này, đợi tôi với.
Cô gái kia thích hợp lên đảo với chúng ta đấy, ba mặt nước bao quanh, ai cưới được thì không sợ không có cái ăn.
"Chân Lâu Lộ Hồi hơi ngừng lại một chút, lúc sải bước lần nữa, trong đầu lại bất giác hiện lên hình ảnh người con gái như đóa sen chớm nở vừa rồi.
Anh lập tức lắc đầu.
Chẹp, nghĩ gì thế? Còn không biết cô gái kia đã thành niên chưa.
"Đúng rồi, cô gái kia xinh không?""Không nhìn rõ.
""Cậu ở gần như vậy, làm sao không nhìn rõ?""! ""Nè, họ Lâu, nói chuyện với cậu đó.
""! ""Chẹp! "Điền Mật đã nói chuyện đi bắt cá đem bán cho em tư Phán Đễ.
Thông qua quan sát trong thời gian này, cô phát hiện ra cô nhóc kia tuy nhỏ tuổi, ngày thường cũng hay tranh cường háo thắng, nhưng đầu óc nhanh nhạy, cực kỳ thông minh.
.
Thập Niên 70 Gả Chồng Vạn DặmTác giả: Nguyệt Bán Tường ViTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngPhía bắc thôn Triều Dương ở bên cạnh một con sông lớn, vừa rộng vừa dài. Lúc nông nhàn, đám trẻ choai choai cùng cánh đàn ông thiếu trò giải trí đều thích nhảy xuống sông tắm táp, nghịch nước. Còn thi xem ai có kỹ năng bơi lội giỏi hơn, ai có thể lặn lâu hơn, ai có thể bơi xa hơn!. Nếu may mắn còn có thể mò được một bữa tôm cá ngon lành. Điền Mật ăn rau cỏ nửa tháng, mặt sắp tái xanh, cũng tìm cơ hội xuống nước. "Ào!"Ở chỗ ít người, làn nước trong vắt êm đềm bị khuấy động, bọt nước trong veo bắt tung lên. Điền Mật gạt nước, giơ tay lên lau nước trên mặt, bấy giờ cả người ướt nhẹp mới theo thềm đá loang lổ đi lên, để lại một loạt dấu chân ướt dọc bờ sông. Cô đưa tay ném con cá chuối còn đang quẫy vào trong sót, lại rũ nước trên người, rồi mới đặt mông ngồi xuống tảng đá nghỉ ngơi. Bầu trời xanh biếc, không một gợn mây, sạch sẽ tinh thuần, ngay cả một sợi bông cũng không có. Đây là tỉnh S, chỗ giáp ranh nam bắc có một làng chài, may là đang hạ tuần tháng Mười, cho nên mặt trời giữa trưa… Nhưng hợp tác xã ra giá rất thấp, nông dân không có nguồn kinh tế khác, một hào tiền chỉ hận không thể bẻ ra làm đôi để tiêu, đương nhiên càng muốn tích góp đợi đến chợ phiên.Đây cũng là lý do vì sa Loan Hồng Mai lại đưa tiền giấy cho Điền Mật, bảo cô tự mình đến hợp tác xã cung tiêu, bởi vì hai ngày chợ phiên này, bà cũng muốn bày sạp bán hàng, thực sự không thể phân thân.Qua thêm mười phút nữa, Điền Mật bắt được tổng cộng năm con cá.Thùng gỗ quá nhỏ, bên trong chỉ có thể đựng được hai con, ba con còn lại cô tiện tay bện dây cỏ lại, xuyên qua rồi xách lên bờ.Vừa ra khỏi nước, Điền Mật đã bị nhiệt độ thấp làm cho run rẩy, cả người vặn vẹo.Cô rũ nước trên người, run lẩy bẩy khoác chiếc áo khoác cũ lên người, mang theo cá chạy thật nhanh về nhà.Mẹ nhà nó, kiếm tiền vất vả quá!Sắp làm cô chết cóng rồi!"Ha, cô gái này thật lợi hại, nhìn thấy chưa, chỉ một lúc mà đã bắt được năm con cá, còn toàn là cá to." Đợi người chạy xa, người đàn ông mắt hổ ngồi dậy, nhìn về phía thôn với vẻ thăm dò, trong miệng còn tấm tắc khen ngợi.Nói xong, anh ta lại nghi ngờ nhìn về phía sông Triều Dương:"Chẳng lẽ cá nơi này dễ bắt?""Để tôi đưa cậu xuống đấy thử xem." Lâu Lộ Hồi thắt lại đai lưng, đề nghị bằng giọng lạnh nhạt.Nghe vậy, người đàn ông liên tục xua tay:"Thôi, thôi, thằng ranh cậu có rất nhiều ý xấu, chỉ muốn hãm hại tôi."Lâu Lộ Hồi thắt xong đai lưng, phần eo mảnh dẻ hiện rõ dưới chiếc đai lưng được buộc chặt.Anh giơ tay chỉnh lại mũ lính, gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị, nhấc mí mắt lên liếc đồng đội một cái:"Đi thôi."Nói xong, không đợi người đàn ông đối diện trả lời, anh đã sải bước nhanh chóng rời đi."Ôi, thằng ranh này, đợi tôi với.Cô gái kia thích hợp lên đảo với chúng ta đấy, ba mặt nước bao quanh, ai cưới được thì không sợ không có cái ăn."Chân Lâu Lộ Hồi hơi ngừng lại một chút, lúc sải bước lần nữa, trong đầu lại bất giác hiện lên hình ảnh người con gái như đóa sen chớm nở vừa rồi.Anh lập tức lắc đầu.Chẹp, nghĩ gì thế? Còn không biết cô gái kia đã thành niên chưa."Đúng rồi, cô gái kia xinh không?""Không nhìn rõ.""Cậu ở gần như vậy, làm sao không nhìn rõ?""! ""Nè, họ Lâu, nói chuyện với cậu đó.""! ""Chẹp! "Điền Mật đã nói chuyện đi bắt cá đem bán cho em tư Phán Đễ.Thông qua quan sát trong thời gian này, cô phát hiện ra cô nhóc kia tuy nhỏ tuổi, ngày thường cũng hay tranh cường háo thắng, nhưng đầu óc nhanh nhạy, cực kỳ thông minh..