Phía bắc thôn Triều Dương ở bên cạnh một con sông lớn, vừa rộng vừa dài. Lúc nông nhàn, đám trẻ choai choai cùng cánh đàn ông thiếu trò giải trí đều thích nhảy xuống sông tắm táp, nghịch nước. Còn thi xem ai có kỹ năng bơi lội giỏi hơn, ai có thể lặn lâu hơn, ai có thể bơi xa hơn!. Nếu may mắn còn có thể mò được một bữa tôm cá ngon lành. Điền Mật ăn rau cỏ nửa tháng, mặt sắp tái xanh, cũng tìm cơ hội xuống nước. "Ào!"Ở chỗ ít người, làn nước trong vắt êm đềm bị khuấy động, bọt nước trong veo bắt tung lên. Điền Mật gạt nước, giơ tay lên lau nước trên mặt, bấy giờ cả người ướt nhẹp mới theo thềm đá loang lổ đi lên, để lại một loạt dấu chân ướt dọc bờ sông. Cô đưa tay ném con cá chuối còn đang quẫy vào trong sót, lại rũ nước trên người, rồi mới đặt mông ngồi xuống tảng đá nghỉ ngơi. Bầu trời xanh biếc, không một gợn mây, sạch sẽ tinh thuần, ngay cả một sợi bông cũng không có. Đây là tỉnh S, chỗ giáp ranh nam bắc có một làng chài, may là đang hạ tuần tháng Mười, cho nên mặt trời giữa trưa…
Chương 24: 24: Em Tư
Thập Niên 70 Gả Chồng Vạn DặmTác giả: Nguyệt Bán Tường ViTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngPhía bắc thôn Triều Dương ở bên cạnh một con sông lớn, vừa rộng vừa dài. Lúc nông nhàn, đám trẻ choai choai cùng cánh đàn ông thiếu trò giải trí đều thích nhảy xuống sông tắm táp, nghịch nước. Còn thi xem ai có kỹ năng bơi lội giỏi hơn, ai có thể lặn lâu hơn, ai có thể bơi xa hơn!. Nếu may mắn còn có thể mò được một bữa tôm cá ngon lành. Điền Mật ăn rau cỏ nửa tháng, mặt sắp tái xanh, cũng tìm cơ hội xuống nước. "Ào!"Ở chỗ ít người, làn nước trong vắt êm đềm bị khuấy động, bọt nước trong veo bắt tung lên. Điền Mật gạt nước, giơ tay lên lau nước trên mặt, bấy giờ cả người ướt nhẹp mới theo thềm đá loang lổ đi lên, để lại một loạt dấu chân ướt dọc bờ sông. Cô đưa tay ném con cá chuối còn đang quẫy vào trong sót, lại rũ nước trên người, rồi mới đặt mông ngồi xuống tảng đá nghỉ ngơi. Bầu trời xanh biếc, không một gợn mây, sạch sẽ tinh thuần, ngay cả một sợi bông cũng không có. Đây là tỉnh S, chỗ giáp ranh nam bắc có một làng chài, may là đang hạ tuần tháng Mười, cho nên mặt trời giữa trưa… Nhìn từ góc độ nào đó, Điền Mật rất tán thưởng cô bé, tuổi nhỏ đã biết bản thân muốn gì.Trẻ con nhà nghèo biết lo liệu sớm, câu này không sai chút nào, nhớ lại lúc cô mười ba tuổi, vẫn còn là một cô nhóc ngốc nghếch cả ngày chỉ biết vui vẻ, chẳng hiểu gì cả.Cho nên trước khi nói chuyện bán cá cho Điền Phán Đễ biết, Điền Mật cũng đã suy đi tính lại.Trong gia đình lớn thời đại này, con gái chưa kết hôn sẽ không có tài sản riêng.Cô muốn tích góp tiền cho mình để lưu lại lối thoát, lại muốn qua mắt cha mẹ, nhất định phải tìm một người giúp đỡ.Hai người hợp tác cùng có lợi, cô phụ trách bắt cá, em tư phụ trách bán, Điền Mật hoàn toàn có không có cảm giác phạm tội khi sử dụng lao động trẻ em.Ở nông thôn đầu thập niên 70, cô bé sắp 14 tuổi không thể coi như trẻ con mà đối xử, đã được tính là nửa sức lao động rồi.Về phần tại sao lại lựa chọn em tư còn nhỏ tuổi, mà không phải em ba, nguyên nhân cũng rất đơn giản, Điền Lai Đễ thực sự quá thành thật, có sự kính sợ trời sinh đối với cha mẹ, hoàn toàn không giấu được chuyện gì."Con cá này phải nhanh chóng bán đi, chết rồi không đáng tiền nữa." Hai chị em đã sớm giao hẹn địa điểm và thời gian gặp mặt, thấy bốn phía không có ai, Điền Mật nghiêm mặt, đưa con cái cho em tư đang đợi sẵn.Thời đại này đồ gia vị có hạn, so với cá tôm, mọi người thích ăn thịt hơn.Huống hồ chỗ giáp ranh giữa hai phía nam bắc của thôn Triều Dương có nhiều sông, là vùng đất lắm cá nhiều thóc chân chính, không thiếu gì cá tôm.Cũng may mấy con cá mà Điền Mật bắt được đều đặc thù, bởi vì rất lớn, lại không cần phiếu, cho nên vẫn có nguồn tiêu thụ.Có vài người trời sinh đã biết buôn bán, Điền Phán Đễ chính là một người như vậy, sau khi chị lớn đề cập đến chuyện hợp tác với mình, hai hôm sau cô bé đã tìm được người mua.Cô nhóc rất thông minh, sau khi được chị gái dạy bảo, kiên quyết không chịu đi cùng Điền Mật, một mình đi đến mấy gia đình sắp tổ chức tiệc cưới để chào bán.Phiếu thịt khan hiếm, nhưng trong tiệc có thêm một cá lớn như vậy cũng rất có thể diện.Hơn nữa thời gian rất vừa vặn, lúc chợ phiên cho phép nông dân bán những thực phẩm phụ có trong tay, cho nên Điền Phán Đễ có thể quang minh chính đại đem cá đến những gia đình đã đặt trước, hai bên đều yên tâm..
Nhìn từ góc độ nào đó, Điền Mật rất tán thưởng cô bé, tuổi nhỏ đã biết bản thân muốn gì.
Trẻ con nhà nghèo biết lo liệu sớm, câu này không sai chút nào, nhớ lại lúc cô mười ba tuổi, vẫn còn là một cô nhóc ngốc nghếch cả ngày chỉ biết vui vẻ, chẳng hiểu gì cả.
Cho nên trước khi nói chuyện bán cá cho Điền Phán Đễ biết, Điền Mật cũng đã suy đi tính lại.
Trong gia đình lớn thời đại này, con gái chưa kết hôn sẽ không có tài sản riêng.
Cô muốn tích góp tiền cho mình để lưu lại lối thoát, lại muốn qua mắt cha mẹ, nhất định phải tìm một người giúp đỡ.
Hai người hợp tác cùng có lợi, cô phụ trách bắt cá, em tư phụ trách bán, Điền Mật hoàn toàn có không có cảm giác phạm tội khi sử dụng lao động trẻ em.
Ở nông thôn đầu thập niên 70, cô bé sắp 14 tuổi không thể coi như trẻ con mà đối xử, đã được tính là nửa sức lao động rồi.
Về phần tại sao lại lựa chọn em tư còn nhỏ tuổi, mà không phải em ba, nguyên nhân cũng rất đơn giản, Điền Lai Đễ thực sự quá thành thật, có sự kính sợ trời sinh đối với cha mẹ, hoàn toàn không giấu được chuyện gì.
"Con cá này phải nhanh chóng bán đi, chết rồi không đáng tiền nữa.
" Hai chị em đã sớm giao hẹn địa điểm và thời gian gặp mặt, thấy bốn phía không có ai, Điền Mật nghiêm mặt, đưa con cái cho em tư đang đợi sẵn.
Thời đại này đồ gia vị có hạn, so với cá tôm, mọi người thích ăn thịt hơn.
Huống hồ chỗ giáp ranh giữa hai phía nam bắc của thôn Triều Dương có nhiều sông, là vùng đất lắm cá nhiều thóc chân chính, không thiếu gì cá tôm.
Cũng may mấy con cá mà Điền Mật bắt được đều đặc thù, bởi vì rất lớn, lại không cần phiếu, cho nên vẫn có nguồn tiêu thụ.
Có vài người trời sinh đã biết buôn bán, Điền Phán Đễ chính là một người như vậy, sau khi chị lớn đề cập đến chuyện hợp tác với mình, hai hôm sau cô bé đã tìm được người mua.
Cô nhóc rất thông minh, sau khi được chị gái dạy bảo, kiên quyết không chịu đi cùng Điền Mật, một mình đi đến mấy gia đình sắp tổ chức tiệc cưới để chào bán.
Phiếu thịt khan hiếm, nhưng trong tiệc có thêm một cá lớn như vậy cũng rất có thể diện.
Hơn nữa thời gian rất vừa vặn, lúc chợ phiên cho phép nông dân bán những thực phẩm phụ có trong tay, cho nên Điền Phán Đễ có thể quang minh chính đại đem cá đến những gia đình đã đặt trước, hai bên đều yên tâm.
.
Thập Niên 70 Gả Chồng Vạn DặmTác giả: Nguyệt Bán Tường ViTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngPhía bắc thôn Triều Dương ở bên cạnh một con sông lớn, vừa rộng vừa dài. Lúc nông nhàn, đám trẻ choai choai cùng cánh đàn ông thiếu trò giải trí đều thích nhảy xuống sông tắm táp, nghịch nước. Còn thi xem ai có kỹ năng bơi lội giỏi hơn, ai có thể lặn lâu hơn, ai có thể bơi xa hơn!. Nếu may mắn còn có thể mò được một bữa tôm cá ngon lành. Điền Mật ăn rau cỏ nửa tháng, mặt sắp tái xanh, cũng tìm cơ hội xuống nước. "Ào!"Ở chỗ ít người, làn nước trong vắt êm đềm bị khuấy động, bọt nước trong veo bắt tung lên. Điền Mật gạt nước, giơ tay lên lau nước trên mặt, bấy giờ cả người ướt nhẹp mới theo thềm đá loang lổ đi lên, để lại một loạt dấu chân ướt dọc bờ sông. Cô đưa tay ném con cá chuối còn đang quẫy vào trong sót, lại rũ nước trên người, rồi mới đặt mông ngồi xuống tảng đá nghỉ ngơi. Bầu trời xanh biếc, không một gợn mây, sạch sẽ tinh thuần, ngay cả một sợi bông cũng không có. Đây là tỉnh S, chỗ giáp ranh nam bắc có một làng chài, may là đang hạ tuần tháng Mười, cho nên mặt trời giữa trưa… Nhìn từ góc độ nào đó, Điền Mật rất tán thưởng cô bé, tuổi nhỏ đã biết bản thân muốn gì.Trẻ con nhà nghèo biết lo liệu sớm, câu này không sai chút nào, nhớ lại lúc cô mười ba tuổi, vẫn còn là một cô nhóc ngốc nghếch cả ngày chỉ biết vui vẻ, chẳng hiểu gì cả.Cho nên trước khi nói chuyện bán cá cho Điền Phán Đễ biết, Điền Mật cũng đã suy đi tính lại.Trong gia đình lớn thời đại này, con gái chưa kết hôn sẽ không có tài sản riêng.Cô muốn tích góp tiền cho mình để lưu lại lối thoát, lại muốn qua mắt cha mẹ, nhất định phải tìm một người giúp đỡ.Hai người hợp tác cùng có lợi, cô phụ trách bắt cá, em tư phụ trách bán, Điền Mật hoàn toàn có không có cảm giác phạm tội khi sử dụng lao động trẻ em.Ở nông thôn đầu thập niên 70, cô bé sắp 14 tuổi không thể coi như trẻ con mà đối xử, đã được tính là nửa sức lao động rồi.Về phần tại sao lại lựa chọn em tư còn nhỏ tuổi, mà không phải em ba, nguyên nhân cũng rất đơn giản, Điền Lai Đễ thực sự quá thành thật, có sự kính sợ trời sinh đối với cha mẹ, hoàn toàn không giấu được chuyện gì."Con cá này phải nhanh chóng bán đi, chết rồi không đáng tiền nữa." Hai chị em đã sớm giao hẹn địa điểm và thời gian gặp mặt, thấy bốn phía không có ai, Điền Mật nghiêm mặt, đưa con cái cho em tư đang đợi sẵn.Thời đại này đồ gia vị có hạn, so với cá tôm, mọi người thích ăn thịt hơn.Huống hồ chỗ giáp ranh giữa hai phía nam bắc của thôn Triều Dương có nhiều sông, là vùng đất lắm cá nhiều thóc chân chính, không thiếu gì cá tôm.Cũng may mấy con cá mà Điền Mật bắt được đều đặc thù, bởi vì rất lớn, lại không cần phiếu, cho nên vẫn có nguồn tiêu thụ.Có vài người trời sinh đã biết buôn bán, Điền Phán Đễ chính là một người như vậy, sau khi chị lớn đề cập đến chuyện hợp tác với mình, hai hôm sau cô bé đã tìm được người mua.Cô nhóc rất thông minh, sau khi được chị gái dạy bảo, kiên quyết không chịu đi cùng Điền Mật, một mình đi đến mấy gia đình sắp tổ chức tiệc cưới để chào bán.Phiếu thịt khan hiếm, nhưng trong tiệc có thêm một cá lớn như vậy cũng rất có thể diện.Hơn nữa thời gian rất vừa vặn, lúc chợ phiên cho phép nông dân bán những thực phẩm phụ có trong tay, cho nên Điền Phán Đễ có thể quang minh chính đại đem cá đến những gia đình đã đặt trước, hai bên đều yên tâm..