Phía bắc thôn Triều Dương ở bên cạnh một con sông lớn, vừa rộng vừa dài. Lúc nông nhàn, đám trẻ choai choai cùng cánh đàn ông thiếu trò giải trí đều thích nhảy xuống sông tắm táp, nghịch nước. Còn thi xem ai có kỹ năng bơi lội giỏi hơn, ai có thể lặn lâu hơn, ai có thể bơi xa hơn!. Nếu may mắn còn có thể mò được một bữa tôm cá ngon lành. Điền Mật ăn rau cỏ nửa tháng, mặt sắp tái xanh, cũng tìm cơ hội xuống nước. "Ào!"Ở chỗ ít người, làn nước trong vắt êm đềm bị khuấy động, bọt nước trong veo bắt tung lên. Điền Mật gạt nước, giơ tay lên lau nước trên mặt, bấy giờ cả người ướt nhẹp mới theo thềm đá loang lổ đi lên, để lại một loạt dấu chân ướt dọc bờ sông. Cô đưa tay ném con cá chuối còn đang quẫy vào trong sót, lại rũ nước trên người, rồi mới đặt mông ngồi xuống tảng đá nghỉ ngơi. Bầu trời xanh biếc, không một gợn mây, sạch sẽ tinh thuần, ngay cả một sợi bông cũng không có. Đây là tỉnh S, chỗ giáp ranh nam bắc có một làng chài, may là đang hạ tuần tháng Mười, cho nên mặt trời giữa trưa…
Chương 26: 26: Quân Nhân
Thập Niên 70 Gả Chồng Vạn DặmTác giả: Nguyệt Bán Tường ViTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngPhía bắc thôn Triều Dương ở bên cạnh một con sông lớn, vừa rộng vừa dài. Lúc nông nhàn, đám trẻ choai choai cùng cánh đàn ông thiếu trò giải trí đều thích nhảy xuống sông tắm táp, nghịch nước. Còn thi xem ai có kỹ năng bơi lội giỏi hơn, ai có thể lặn lâu hơn, ai có thể bơi xa hơn!. Nếu may mắn còn có thể mò được một bữa tôm cá ngon lành. Điền Mật ăn rau cỏ nửa tháng, mặt sắp tái xanh, cũng tìm cơ hội xuống nước. "Ào!"Ở chỗ ít người, làn nước trong vắt êm đềm bị khuấy động, bọt nước trong veo bắt tung lên. Điền Mật gạt nước, giơ tay lên lau nước trên mặt, bấy giờ cả người ướt nhẹp mới theo thềm đá loang lổ đi lên, để lại một loạt dấu chân ướt dọc bờ sông. Cô đưa tay ném con cá chuối còn đang quẫy vào trong sót, lại rũ nước trên người, rồi mới đặt mông ngồi xuống tảng đá nghỉ ngơi. Bầu trời xanh biếc, không một gợn mây, sạch sẽ tinh thuần, ngay cả một sợi bông cũng không có. Đây là tỉnh S, chỗ giáp ranh nam bắc có một làng chài, may là đang hạ tuần tháng Mười, cho nên mặt trời giữa trưa… Có điều để tránh phiền phức, Điền Mật vẫn dùng khăn tam giác, che kín mặt lại.Đây là một cách ăn mặc được đông đảo các bà thím thích nhất, phải ngửi mùi chua lòm để tránh tên cặn bã kia, cô cũng coi như liều mạng.Đúng lúc này, các bà thím đang sang sảng buôn chuyện ở bên cạnh đột nhiên ngừng lại một chút, sao đó "ầm" một tiếng, giống như phát hiện ra đại lục mới, họ lại bàn tán sôi nổi hơn.Âm thanh quá ầm ĩ, Điền Mật cũng không nghe kỹ, chỉ loáng thoáng nghe ra bên cạnh xuất hiện quân nhân, chàng trai này dường như còn rất có tinh thần.Điền Mật cũng tò mò, cô còn chưa từng nhìn thấy quân nhân thời đại này, bất giác theo tầm mắt của mọi người nhìn qua.Có lẽ do phản ứng quá chậm, cô chỉ kịp nhìn thấy một bóng lưng cao lớn, còn có đai lưng đang thắt trên vòng eo nhỏ.Thắt lưng rất mảnh, không biết là bồ tát nam nhà ai đi ra ngoài phổ độ chúng sinh, trong tiếng tấm tắc khen ngợi của các thím, Điền Mật cũng hòa mình vào, thầm khen ngợi một câu.Đột nhiên, như nhớ tới điều gì đó, ánh mắt giấu dưới khăn tam giác của Điền Mật sáng lên.Quân nhân mang tới cho cô linh cảm, cô có thể chọn gả cho quân nhân.Bất kể là người ở thời đại nào, gia đình quân nhân đều là quần thể đáng được tôn trọng.Hơn nữa muốn gả cho quân nhân, cô cũng có ưu thế hơn người bình thường, bởi vì chị cả của nguyên thân chính là chị dâu trong quân đội, còn được gả cho một vị chính ủy.Theo Điền Mật biết, chỉ có trên cấp đoàn mới có chính ủy, điều này chứng tỏ cấp bậc anh rể sẽ không thấp, không khó xin cho người nhà đến thăm.Lùi một vạn bước mà nói, dù không gặp được người thích hợp cũng không sợ, cô chỉ cần viết thư giải thích với chị cả về nhân phẩm của Lưu Hướng Đông và hoàn cảnh khó khăn của mình bây giờ, xin chị cả đưa mình ra khỏi thôn Triều Dương, tránh để Lưu Hướng Đông dây dưa là được rồi.Việc này cần rất nhiều thao tác, chỉ cần chị cả bằng lòng hỗ trợ, viết thư về tỏ ý muốn đón cô tới đơn vị bộ đội, dùng lý do giới thiệu đối tượng cho cô cũng đủ rồi.Phí sinh hoạt hàng ngày cô có thể tự mình giải quyết, cho dù đưa tiền cho chị cả cũng là chuyện nên làm, chỉ cần có thể rời khỏi nơi này."Mở cửa rồi." Lúc Điền Mật càng nghĩ càng cảm thấy có tính khả thi, thì phía trước không biết là ai hô lên một tiếng.Sau đó, cả người Điền Mật rơi vào trạng thái bị động..
Có điều để tránh phiền phức, Điền Mật vẫn dùng khăn tam giác, che kín mặt lại.
Đây là một cách ăn mặc được đông đảo các bà thím thích nhất, phải ngửi mùi chua lòm để tránh tên cặn bã kia, cô cũng coi như liều mạng.
Đúng lúc này, các bà thím đang sang sảng buôn chuyện ở bên cạnh đột nhiên ngừng lại một chút, sao đó "ầm" một tiếng, giống như phát hiện ra đại lục mới, họ lại bàn tán sôi nổi hơn.
Âm thanh quá ầm ĩ, Điền Mật cũng không nghe kỹ, chỉ loáng thoáng nghe ra bên cạnh xuất hiện quân nhân, chàng trai này dường như còn rất có tinh thần.
Điền Mật cũng tò mò, cô còn chưa từng nhìn thấy quân nhân thời đại này, bất giác theo tầm mắt của mọi người nhìn qua.
Có lẽ do phản ứng quá chậm, cô chỉ kịp nhìn thấy một bóng lưng cao lớn, còn có đai lưng đang thắt trên vòng eo nhỏ.
Thắt lưng rất mảnh, không biết là bồ tát nam nhà ai đi ra ngoài phổ độ chúng sinh, trong tiếng tấm tắc khen ngợi của các thím, Điền Mật cũng hòa mình vào, thầm khen ngợi một câu.
Đột nhiên, như nhớ tới điều gì đó, ánh mắt giấu dưới khăn tam giác của Điền Mật sáng lên.
Quân nhân mang tới cho cô linh cảm, cô có thể chọn gả cho quân nhân.
Bất kể là người ở thời đại nào, gia đình quân nhân đều là quần thể đáng được tôn trọng.
Hơn nữa muốn gả cho quân nhân, cô cũng có ưu thế hơn người bình thường, bởi vì chị cả của nguyên thân chính là chị dâu trong quân đội, còn được gả cho một vị chính ủy.
Theo Điền Mật biết, chỉ có trên cấp đoàn mới có chính ủy, điều này chứng tỏ cấp bậc anh rể sẽ không thấp, không khó xin cho người nhà đến thăm.
Lùi một vạn bước mà nói, dù không gặp được người thích hợp cũng không sợ, cô chỉ cần viết thư giải thích với chị cả về nhân phẩm của Lưu Hướng Đông và hoàn cảnh khó khăn của mình bây giờ, xin chị cả đưa mình ra khỏi thôn Triều Dương, tránh để Lưu Hướng Đông dây dưa là được rồi.
Việc này cần rất nhiều thao tác, chỉ cần chị cả bằng lòng hỗ trợ, viết thư về tỏ ý muốn đón cô tới đơn vị bộ đội, dùng lý do giới thiệu đối tượng cho cô cũng đủ rồi.
Phí sinh hoạt hàng ngày cô có thể tự mình giải quyết, cho dù đưa tiền cho chị cả cũng là chuyện nên làm, chỉ cần có thể rời khỏi nơi này.
"Mở cửa rồi.
" Lúc Điền Mật càng nghĩ càng cảm thấy có tính khả thi, thì phía trước không biết là ai hô lên một tiếng.
Sau đó, cả người Điền Mật rơi vào trạng thái bị động.
.
Thập Niên 70 Gả Chồng Vạn DặmTác giả: Nguyệt Bán Tường ViTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngPhía bắc thôn Triều Dương ở bên cạnh một con sông lớn, vừa rộng vừa dài. Lúc nông nhàn, đám trẻ choai choai cùng cánh đàn ông thiếu trò giải trí đều thích nhảy xuống sông tắm táp, nghịch nước. Còn thi xem ai có kỹ năng bơi lội giỏi hơn, ai có thể lặn lâu hơn, ai có thể bơi xa hơn!. Nếu may mắn còn có thể mò được một bữa tôm cá ngon lành. Điền Mật ăn rau cỏ nửa tháng, mặt sắp tái xanh, cũng tìm cơ hội xuống nước. "Ào!"Ở chỗ ít người, làn nước trong vắt êm đềm bị khuấy động, bọt nước trong veo bắt tung lên. Điền Mật gạt nước, giơ tay lên lau nước trên mặt, bấy giờ cả người ướt nhẹp mới theo thềm đá loang lổ đi lên, để lại một loạt dấu chân ướt dọc bờ sông. Cô đưa tay ném con cá chuối còn đang quẫy vào trong sót, lại rũ nước trên người, rồi mới đặt mông ngồi xuống tảng đá nghỉ ngơi. Bầu trời xanh biếc, không một gợn mây, sạch sẽ tinh thuần, ngay cả một sợi bông cũng không có. Đây là tỉnh S, chỗ giáp ranh nam bắc có một làng chài, may là đang hạ tuần tháng Mười, cho nên mặt trời giữa trưa… Có điều để tránh phiền phức, Điền Mật vẫn dùng khăn tam giác, che kín mặt lại.Đây là một cách ăn mặc được đông đảo các bà thím thích nhất, phải ngửi mùi chua lòm để tránh tên cặn bã kia, cô cũng coi như liều mạng.Đúng lúc này, các bà thím đang sang sảng buôn chuyện ở bên cạnh đột nhiên ngừng lại một chút, sao đó "ầm" một tiếng, giống như phát hiện ra đại lục mới, họ lại bàn tán sôi nổi hơn.Âm thanh quá ầm ĩ, Điền Mật cũng không nghe kỹ, chỉ loáng thoáng nghe ra bên cạnh xuất hiện quân nhân, chàng trai này dường như còn rất có tinh thần.Điền Mật cũng tò mò, cô còn chưa từng nhìn thấy quân nhân thời đại này, bất giác theo tầm mắt của mọi người nhìn qua.Có lẽ do phản ứng quá chậm, cô chỉ kịp nhìn thấy một bóng lưng cao lớn, còn có đai lưng đang thắt trên vòng eo nhỏ.Thắt lưng rất mảnh, không biết là bồ tát nam nhà ai đi ra ngoài phổ độ chúng sinh, trong tiếng tấm tắc khen ngợi của các thím, Điền Mật cũng hòa mình vào, thầm khen ngợi một câu.Đột nhiên, như nhớ tới điều gì đó, ánh mắt giấu dưới khăn tam giác của Điền Mật sáng lên.Quân nhân mang tới cho cô linh cảm, cô có thể chọn gả cho quân nhân.Bất kể là người ở thời đại nào, gia đình quân nhân đều là quần thể đáng được tôn trọng.Hơn nữa muốn gả cho quân nhân, cô cũng có ưu thế hơn người bình thường, bởi vì chị cả của nguyên thân chính là chị dâu trong quân đội, còn được gả cho một vị chính ủy.Theo Điền Mật biết, chỉ có trên cấp đoàn mới có chính ủy, điều này chứng tỏ cấp bậc anh rể sẽ không thấp, không khó xin cho người nhà đến thăm.Lùi một vạn bước mà nói, dù không gặp được người thích hợp cũng không sợ, cô chỉ cần viết thư giải thích với chị cả về nhân phẩm của Lưu Hướng Đông và hoàn cảnh khó khăn của mình bây giờ, xin chị cả đưa mình ra khỏi thôn Triều Dương, tránh để Lưu Hướng Đông dây dưa là được rồi.Việc này cần rất nhiều thao tác, chỉ cần chị cả bằng lòng hỗ trợ, viết thư về tỏ ý muốn đón cô tới đơn vị bộ đội, dùng lý do giới thiệu đối tượng cho cô cũng đủ rồi.Phí sinh hoạt hàng ngày cô có thể tự mình giải quyết, cho dù đưa tiền cho chị cả cũng là chuyện nên làm, chỉ cần có thể rời khỏi nơi này."Mở cửa rồi." Lúc Điền Mật càng nghĩ càng cảm thấy có tính khả thi, thì phía trước không biết là ai hô lên một tiếng.Sau đó, cả người Điền Mật rơi vào trạng thái bị động..