Phía bắc thôn Triều Dương ở bên cạnh một con sông lớn, vừa rộng vừa dài. Lúc nông nhàn, đám trẻ choai choai cùng cánh đàn ông thiếu trò giải trí đều thích nhảy xuống sông tắm táp, nghịch nước. Còn thi xem ai có kỹ năng bơi lội giỏi hơn, ai có thể lặn lâu hơn, ai có thể bơi xa hơn!. Nếu may mắn còn có thể mò được một bữa tôm cá ngon lành. Điền Mật ăn rau cỏ nửa tháng, mặt sắp tái xanh, cũng tìm cơ hội xuống nước. "Ào!"Ở chỗ ít người, làn nước trong vắt êm đềm bị khuấy động, bọt nước trong veo bắt tung lên. Điền Mật gạt nước, giơ tay lên lau nước trên mặt, bấy giờ cả người ướt nhẹp mới theo thềm đá loang lổ đi lên, để lại một loạt dấu chân ướt dọc bờ sông. Cô đưa tay ném con cá chuối còn đang quẫy vào trong sót, lại rũ nước trên người, rồi mới đặt mông ngồi xuống tảng đá nghỉ ngơi. Bầu trời xanh biếc, không một gợn mây, sạch sẽ tinh thuần, ngay cả một sợi bông cũng không có. Đây là tỉnh S, chỗ giáp ranh nam bắc có một làng chài, may là đang hạ tuần tháng Mười, cho nên mặt trời giữa trưa…
Chương 25: 25: Lần Đầu Ra Khỏi Thôn
Thập Niên 70 Gả Chồng Vạn DặmTác giả: Nguyệt Bán Tường ViTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngPhía bắc thôn Triều Dương ở bên cạnh một con sông lớn, vừa rộng vừa dài. Lúc nông nhàn, đám trẻ choai choai cùng cánh đàn ông thiếu trò giải trí đều thích nhảy xuống sông tắm táp, nghịch nước. Còn thi xem ai có kỹ năng bơi lội giỏi hơn, ai có thể lặn lâu hơn, ai có thể bơi xa hơn!. Nếu may mắn còn có thể mò được một bữa tôm cá ngon lành. Điền Mật ăn rau cỏ nửa tháng, mặt sắp tái xanh, cũng tìm cơ hội xuống nước. "Ào!"Ở chỗ ít người, làn nước trong vắt êm đềm bị khuấy động, bọt nước trong veo bắt tung lên. Điền Mật gạt nước, giơ tay lên lau nước trên mặt, bấy giờ cả người ướt nhẹp mới theo thềm đá loang lổ đi lên, để lại một loạt dấu chân ướt dọc bờ sông. Cô đưa tay ném con cá chuối còn đang quẫy vào trong sót, lại rũ nước trên người, rồi mới đặt mông ngồi xuống tảng đá nghỉ ngơi. Bầu trời xanh biếc, không một gợn mây, sạch sẽ tinh thuần, ngay cả một sợi bông cũng không có. Đây là tỉnh S, chỗ giáp ranh nam bắc có một làng chài, may là đang hạ tuần tháng Mười, cho nên mặt trời giữa trưa… Lúc này nhìn thấy cá, Điền Phán Đễ dường như đã nhìn thấy tiền vào tay, gương mặt tròn nở nụ cười vui sướng:"Chị hai, chị yên tâm, em đi ngay đây, không chết được."Chỉ cần nghĩ đến bán cá, mình có thể nhận được hai phần tiền, Điền Phán Đễ cảm thấy cả người khỏe ra, không ngại vác nặng, bỏ con cá hơn chục cân vào trong túi da rắn, sau đó quăng lên vai, còng người xuống, nhấc chân chạy đi."Hay là chị đi cùng em nhé."Em tư có vóc dáng không nhỏ, nhưng rất gầy, cõng trọng lượng hơn mười cân, Điền Mật có chút không đành lòng.Điền Phán Đễ lại không cảm thấy nặng, đây chính là cơ hội kiếm tiền mà cô bé khó có được.Nhóc con kiên định từ chối, giống như ăn rau chân vịt tăng sức mạnh vậy, cõng theo túi da rắn, chạy đi như một cơn gió trước vẻ mặt trợn mắt há mồm của Điền Mật!.Đi tới thế giới này hơn hai mươi ngày, đâu là lần đầu tiên Điền Mật ra khỏi thôn.Bị ép phải mặc đồ quân phục thời thượng mà chị cả gửi về mấy năm trước, vẫn luôn được mẹ già đè dưới đáy hòm, trong túi còn cất mấy đồng tiền và phiếu vải mà Loan Hồng Mai cho, dưới ánh mắt hâm mộ của em ba, Điền Mật xuất phát đi lên thị trấn, cả người trông rất có tinh thần.Trong lòng đã có kế hoạch khác, cô đành phớt lờ ánh mắt muốn đi theo của Điền Lai Đễ.Thôn Triều Dương cách thị trấn không xa, khoảng chừng năm dặm đường.Bước chân của Điền Mật không nhanh, đi mất chừng bốn mươi phút đồng hồ.Lúc cô dựa theo ký ức tìm được hợp tác xã cung tiêu, nơi này còn chưa mở cửa.Có điều ngoài cửa đã có rất nhiều người vây quanh, liếc mắt nhìn thấy toàn người là người, Điền Mật ngẩn ra, không phải người trong cả trấn đều tập trung ở đây đấy chứ?Dựa theo tính tình lúc trước của cô, nhìn thấy nhiều người như vậy, chắc chắn sẽ quay đầu bỏ đi, chỉ nghĩ đến chuyện mình là một con cá mòi trong đó, sắp phải trải qua thảm kịch chen chúc bi thảm, da đầu cô đã tê dại.Song, nghĩ tới chuyện bà Loan Hồng Mai dặn đi dặn lại phải mua mảnh vải màu đỏ, chân vừa nhấc lên định đi của Điền Mật không sao bước ra được.Cuối cùng, giữa bị tẩn một trận và làm con cá mòi trong lọ, cô thức thời lựa chọn cái sau.Tuổi tác thật dù gì cũng đã hơn hai mươi, vậy mà còn bị đánh thì quá mất mặt.Hợp tác xã cung tiêu của thị trấn không lớn, chỉ có ba gian.Lưu Hướng Đông làm ở đây, có điều anh ta phụ trách thu mua, theo lý không có khả năng xuất hiện ở điểm tiêu thụ..
Lúc này nhìn thấy cá, Điền Phán Đễ dường như đã nhìn thấy tiền vào tay, gương mặt tròn nở nụ cười vui sướng:"Chị hai, chị yên tâm, em đi ngay đây, không chết được.
"Chỉ cần nghĩ đến bán cá, mình có thể nhận được hai phần tiền, Điền Phán Đễ cảm thấy cả người khỏe ra, không ngại vác nặng, bỏ con cá hơn chục cân vào trong túi da rắn, sau đó quăng lên vai, còng người xuống, nhấc chân chạy đi.
"Hay là chị đi cùng em nhé.
"Em tư có vóc dáng không nhỏ, nhưng rất gầy, cõng trọng lượng hơn mười cân, Điền Mật có chút không đành lòng.
Điền Phán Đễ lại không cảm thấy nặng, đây chính là cơ hội kiếm tiền mà cô bé khó có được.
Nhóc con kiên định từ chối, giống như ăn rau chân vịt tăng sức mạnh vậy, cõng theo túi da rắn, chạy đi như một cơn gió trước vẻ mặt trợn mắt há mồm của Điền Mật!.
Đi tới thế giới này hơn hai mươi ngày, đâu là lần đầu tiên Điền Mật ra khỏi thôn.
Bị ép phải mặc đồ quân phục thời thượng mà chị cả gửi về mấy năm trước, vẫn luôn được mẹ già đè dưới đáy hòm, trong túi còn cất mấy đồng tiền và phiếu vải mà Loan Hồng Mai cho, dưới ánh mắt hâm mộ của em ba, Điền Mật xuất phát đi lên thị trấn, cả người trông rất có tinh thần.
Trong lòng đã có kế hoạch khác, cô đành phớt lờ ánh mắt muốn đi theo của Điền Lai Đễ.
Thôn Triều Dương cách thị trấn không xa, khoảng chừng năm dặm đường.
Bước chân của Điền Mật không nhanh, đi mất chừng bốn mươi phút đồng hồ.
Lúc cô dựa theo ký ức tìm được hợp tác xã cung tiêu, nơi này còn chưa mở cửa.
Có điều ngoài cửa đã có rất nhiều người vây quanh, liếc mắt nhìn thấy toàn người là người, Điền Mật ngẩn ra, không phải người trong cả trấn đều tập trung ở đây đấy chứ?Dựa theo tính tình lúc trước của cô, nhìn thấy nhiều người như vậy, chắc chắn sẽ quay đầu bỏ đi, chỉ nghĩ đến chuyện mình là một con cá mòi trong đó, sắp phải trải qua thảm kịch chen chúc bi thảm, da đầu cô đã tê dại.
Song, nghĩ tới chuyện bà Loan Hồng Mai dặn đi dặn lại phải mua mảnh vải màu đỏ, chân vừa nhấc lên định đi của Điền Mật không sao bước ra được.
Cuối cùng, giữa bị tẩn một trận và làm con cá mòi trong lọ, cô thức thời lựa chọn cái sau.
Tuổi tác thật dù gì cũng đã hơn hai mươi, vậy mà còn bị đánh thì quá mất mặt.
Hợp tác xã cung tiêu của thị trấn không lớn, chỉ có ba gian.
Lưu Hướng Đông làm ở đây, có điều anh ta phụ trách thu mua, theo lý không có khả năng xuất hiện ở điểm tiêu thụ.
.
Thập Niên 70 Gả Chồng Vạn DặmTác giả: Nguyệt Bán Tường ViTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngPhía bắc thôn Triều Dương ở bên cạnh một con sông lớn, vừa rộng vừa dài. Lúc nông nhàn, đám trẻ choai choai cùng cánh đàn ông thiếu trò giải trí đều thích nhảy xuống sông tắm táp, nghịch nước. Còn thi xem ai có kỹ năng bơi lội giỏi hơn, ai có thể lặn lâu hơn, ai có thể bơi xa hơn!. Nếu may mắn còn có thể mò được một bữa tôm cá ngon lành. Điền Mật ăn rau cỏ nửa tháng, mặt sắp tái xanh, cũng tìm cơ hội xuống nước. "Ào!"Ở chỗ ít người, làn nước trong vắt êm đềm bị khuấy động, bọt nước trong veo bắt tung lên. Điền Mật gạt nước, giơ tay lên lau nước trên mặt, bấy giờ cả người ướt nhẹp mới theo thềm đá loang lổ đi lên, để lại một loạt dấu chân ướt dọc bờ sông. Cô đưa tay ném con cá chuối còn đang quẫy vào trong sót, lại rũ nước trên người, rồi mới đặt mông ngồi xuống tảng đá nghỉ ngơi. Bầu trời xanh biếc, không một gợn mây, sạch sẽ tinh thuần, ngay cả một sợi bông cũng không có. Đây là tỉnh S, chỗ giáp ranh nam bắc có một làng chài, may là đang hạ tuần tháng Mười, cho nên mặt trời giữa trưa… Lúc này nhìn thấy cá, Điền Phán Đễ dường như đã nhìn thấy tiền vào tay, gương mặt tròn nở nụ cười vui sướng:"Chị hai, chị yên tâm, em đi ngay đây, không chết được."Chỉ cần nghĩ đến bán cá, mình có thể nhận được hai phần tiền, Điền Phán Đễ cảm thấy cả người khỏe ra, không ngại vác nặng, bỏ con cá hơn chục cân vào trong túi da rắn, sau đó quăng lên vai, còng người xuống, nhấc chân chạy đi."Hay là chị đi cùng em nhé."Em tư có vóc dáng không nhỏ, nhưng rất gầy, cõng trọng lượng hơn mười cân, Điền Mật có chút không đành lòng.Điền Phán Đễ lại không cảm thấy nặng, đây chính là cơ hội kiếm tiền mà cô bé khó có được.Nhóc con kiên định từ chối, giống như ăn rau chân vịt tăng sức mạnh vậy, cõng theo túi da rắn, chạy đi như một cơn gió trước vẻ mặt trợn mắt há mồm của Điền Mật!.Đi tới thế giới này hơn hai mươi ngày, đâu là lần đầu tiên Điền Mật ra khỏi thôn.Bị ép phải mặc đồ quân phục thời thượng mà chị cả gửi về mấy năm trước, vẫn luôn được mẹ già đè dưới đáy hòm, trong túi còn cất mấy đồng tiền và phiếu vải mà Loan Hồng Mai cho, dưới ánh mắt hâm mộ của em ba, Điền Mật xuất phát đi lên thị trấn, cả người trông rất có tinh thần.Trong lòng đã có kế hoạch khác, cô đành phớt lờ ánh mắt muốn đi theo của Điền Lai Đễ.Thôn Triều Dương cách thị trấn không xa, khoảng chừng năm dặm đường.Bước chân của Điền Mật không nhanh, đi mất chừng bốn mươi phút đồng hồ.Lúc cô dựa theo ký ức tìm được hợp tác xã cung tiêu, nơi này còn chưa mở cửa.Có điều ngoài cửa đã có rất nhiều người vây quanh, liếc mắt nhìn thấy toàn người là người, Điền Mật ngẩn ra, không phải người trong cả trấn đều tập trung ở đây đấy chứ?Dựa theo tính tình lúc trước của cô, nhìn thấy nhiều người như vậy, chắc chắn sẽ quay đầu bỏ đi, chỉ nghĩ đến chuyện mình là một con cá mòi trong đó, sắp phải trải qua thảm kịch chen chúc bi thảm, da đầu cô đã tê dại.Song, nghĩ tới chuyện bà Loan Hồng Mai dặn đi dặn lại phải mua mảnh vải màu đỏ, chân vừa nhấc lên định đi của Điền Mật không sao bước ra được.Cuối cùng, giữa bị tẩn một trận và làm con cá mòi trong lọ, cô thức thời lựa chọn cái sau.Tuổi tác thật dù gì cũng đã hơn hai mươi, vậy mà còn bị đánh thì quá mất mặt.Hợp tác xã cung tiêu của thị trấn không lớn, chỉ có ba gian.Lưu Hướng Đông làm ở đây, có điều anh ta phụ trách thu mua, theo lý không có khả năng xuất hiện ở điểm tiêu thụ..