Phía bắc thôn Triều Dương ở bên cạnh một con sông lớn, vừa rộng vừa dài. Lúc nông nhàn, đám trẻ choai choai cùng cánh đàn ông thiếu trò giải trí đều thích nhảy xuống sông tắm táp, nghịch nước. Còn thi xem ai có kỹ năng bơi lội giỏi hơn, ai có thể lặn lâu hơn, ai có thể bơi xa hơn!. Nếu may mắn còn có thể mò được một bữa tôm cá ngon lành. Điền Mật ăn rau cỏ nửa tháng, mặt sắp tái xanh, cũng tìm cơ hội xuống nước. "Ào!"Ở chỗ ít người, làn nước trong vắt êm đềm bị khuấy động, bọt nước trong veo bắt tung lên. Điền Mật gạt nước, giơ tay lên lau nước trên mặt, bấy giờ cả người ướt nhẹp mới theo thềm đá loang lổ đi lên, để lại một loạt dấu chân ướt dọc bờ sông. Cô đưa tay ném con cá chuối còn đang quẫy vào trong sót, lại rũ nước trên người, rồi mới đặt mông ngồi xuống tảng đá nghỉ ngơi. Bầu trời xanh biếc, không một gợn mây, sạch sẽ tinh thuần, ngay cả một sợi bông cũng không có. Đây là tỉnh S, chỗ giáp ranh nam bắc có một làng chài, may là đang hạ tuần tháng Mười, cho nên mặt trời giữa trưa…
Chương 29: 29: Có Quyền Từ Chối Sao
Thập Niên 70 Gả Chồng Vạn DặmTác giả: Nguyệt Bán Tường ViTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngPhía bắc thôn Triều Dương ở bên cạnh một con sông lớn, vừa rộng vừa dài. Lúc nông nhàn, đám trẻ choai choai cùng cánh đàn ông thiếu trò giải trí đều thích nhảy xuống sông tắm táp, nghịch nước. Còn thi xem ai có kỹ năng bơi lội giỏi hơn, ai có thể lặn lâu hơn, ai có thể bơi xa hơn!. Nếu may mắn còn có thể mò được một bữa tôm cá ngon lành. Điền Mật ăn rau cỏ nửa tháng, mặt sắp tái xanh, cũng tìm cơ hội xuống nước. "Ào!"Ở chỗ ít người, làn nước trong vắt êm đềm bị khuấy động, bọt nước trong veo bắt tung lên. Điền Mật gạt nước, giơ tay lên lau nước trên mặt, bấy giờ cả người ướt nhẹp mới theo thềm đá loang lổ đi lên, để lại một loạt dấu chân ướt dọc bờ sông. Cô đưa tay ném con cá chuối còn đang quẫy vào trong sót, lại rũ nước trên người, rồi mới đặt mông ngồi xuống tảng đá nghỉ ngơi. Bầu trời xanh biếc, không một gợn mây, sạch sẽ tinh thuần, ngay cả một sợi bông cũng không có. Đây là tỉnh S, chỗ giáp ranh nam bắc có một làng chài, may là đang hạ tuần tháng Mười, cho nên mặt trời giữa trưa… Bởi vì thích thể thao cực hạn, cũng vì bình thường hay một mình chạy khắp thế giới, thân thủ của Điền Mật coi như không tệ.Tẩn Lưu Hướng Đông chỉ cần hai ba phát thôi.Nếu là đời sau, có người tự tin nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy trước mặt Điền Mật, cô chắc chắn sẽ trở tay cho một đấm, đánh xong thì bỏ chạy.Nhưng thời thế này, không những chạy không thoát, còn không thể đắc tội người khác, dù sao người đàn ông Lưu Hướng Đông này cũng rất xấu tính, trước khi tìm được biện pháp hoàn toàn thoát thân, cô chỉ đành nén xuống ý định giơ nắm đấm đánh người.Nhưng có một vài thứ không thể nhịn được, Điền Mật chật vật nuốt cục tức xuống, nghiêm mặt cắt ngang lời thao thao bất tuyệt của người đàn ông đối diện:"Đồng chí này, chúng ta không quen nhau, anh xưng hô không thích hợp."Nghe vậy, mí mật Lưu Hướng Đông giật giật, ngừng nói, nheo mắt nhìn Điền Mật.Bởi vì bị đám người kia trêu chọc, nên sự phấn khởi cũng hơi giảm đi, người đàn ông nhìn chằm chằm Điền Mật bằng đôi mắt sâu âm u.Mấy lần gặp mặt trước, cô gái này rõ ràng vừa sợ hãi vừa xấu hổ, sao đi công tác một tháng về, người đã thay đổi thái độ rồi?Dường như trở nên hấp dẫn hơn, cũng biến thành người có gan bày tỏ thái độ không thích.Không thích mình à? Hừ, cô ta có quyền từ chối sao?Nếu đã được Lưu Hướng Đông này để ý, thì chỉ có thể làm vợ của anh ta mà thôi.Sớm muộn gì anh ta cũng có cách chiếm được người.Cho nên Lưu Hướng Đông không trực tiếp ra tay, mà áp dụng thủ đoạn quanh co, có điều trong lòng không chấp Điền Mật, bằng lòng cho cô thể diện.Nếu thật sự làm anh ta mất kiên nhẫn, vài câu đồn nhảm cũng đủ khiến cô tự chủ động đưa mình đến cửa.Trong lòng suy tính chuyện xấu xa, nhưng ngoài mặt Lưu Hướng Đông không thể hiện gì, chỉ xua tay ra hiệu cho đám bạn lêu lổng đi chỗ khác.Đợi mấy người vừa cười vừa nói đi xa, anh ta nhấc chân đến gần cô gái hơn, khẽ dỗ dành:"Điềm Điềm, em đừng nóng giận.Có phải cảm thấy chúng ta không danh không phận như vậy khiến em hổ thẹn? Yên tâm, chiều nay tôi sẽ chính thức đến thăm nhà em, tôi nhớ cha em rất thích rượu và thuốc lá, đã đặc biệt nhờ người kiếm được nhiều đồ tốt."Lúc Lưu Hướng Đông đến gần, Điền Mật đã lùi lại mấy bước.Lại nghe anh ta tự nói như thế, cô không còn kiên nhẫn nữa.Con người Lưu Hướng Đông ích kỉ như thế, có nói cũng không chịu hiểu, cô không muốn thay cha mẹ anh ta dạy anh ta cách làm người, cũng không muốn bị người ở đây hóng chuyện hiểu nhầm..
Bởi vì thích thể thao cực hạn, cũng vì bình thường hay một mình chạy khắp thế giới, thân thủ của Điền Mật coi như không tệ.
Tẩn Lưu Hướng Đông chỉ cần hai ba phát thôi.
Nếu là đời sau, có người tự tin nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy trước mặt Điền Mật, cô chắc chắn sẽ trở tay cho một đấm, đánh xong thì bỏ chạy.
Nhưng thời thế này, không những chạy không thoát, còn không thể đắc tội người khác, dù sao người đàn ông Lưu Hướng Đông này cũng rất xấu tính, trước khi tìm được biện pháp hoàn toàn thoát thân, cô chỉ đành nén xuống ý định giơ nắm đấm đánh người.
Nhưng có một vài thứ không thể nhịn được, Điền Mật chật vật nuốt cục tức xuống, nghiêm mặt cắt ngang lời thao thao bất tuyệt của người đàn ông đối diện:"Đồng chí này, chúng ta không quen nhau, anh xưng hô không thích hợp.
"Nghe vậy, mí mật Lưu Hướng Đông giật giật, ngừng nói, nheo mắt nhìn Điền Mật.
Bởi vì bị đám người kia trêu chọc, nên sự phấn khởi cũng hơi giảm đi, người đàn ông nhìn chằm chằm Điền Mật bằng đôi mắt sâu âm u.
Mấy lần gặp mặt trước, cô gái này rõ ràng vừa sợ hãi vừa xấu hổ, sao đi công tác một tháng về, người đã thay đổi thái độ rồi?Dường như trở nên hấp dẫn hơn, cũng biến thành người có gan bày tỏ thái độ không thích.
Không thích mình à? Hừ, cô ta có quyền từ chối sao?Nếu đã được Lưu Hướng Đông này để ý, thì chỉ có thể làm vợ của anh ta mà thôi.
Sớm muộn gì anh ta cũng có cách chiếm được người.
Cho nên Lưu Hướng Đông không trực tiếp ra tay, mà áp dụng thủ đoạn quanh co, có điều trong lòng không chấp Điền Mật, bằng lòng cho cô thể diện.
Nếu thật sự làm anh ta mất kiên nhẫn, vài câu đồn nhảm cũng đủ khiến cô tự chủ động đưa mình đến cửa.
Trong lòng suy tính chuyện xấu xa, nhưng ngoài mặt Lưu Hướng Đông không thể hiện gì, chỉ xua tay ra hiệu cho đám bạn lêu lổng đi chỗ khác.
Đợi mấy người vừa cười vừa nói đi xa, anh ta nhấc chân đến gần cô gái hơn, khẽ dỗ dành:"Điềm Điềm, em đừng nóng giận.
Có phải cảm thấy chúng ta không danh không phận như vậy khiến em hổ thẹn? Yên tâm, chiều nay tôi sẽ chính thức đến thăm nhà em, tôi nhớ cha em rất thích rượu và thuốc lá, đã đặc biệt nhờ người kiếm được nhiều đồ tốt.
"Lúc Lưu Hướng Đông đến gần, Điền Mật đã lùi lại mấy bước.
Lại nghe anh ta tự nói như thế, cô không còn kiên nhẫn nữa.
Con người Lưu Hướng Đông ích kỉ như thế, có nói cũng không chịu hiểu, cô không muốn thay cha mẹ anh ta dạy anh ta cách làm người, cũng không muốn bị người ở đây hóng chuyện hiểu nhầm.
.
Thập Niên 70 Gả Chồng Vạn DặmTác giả: Nguyệt Bán Tường ViTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngPhía bắc thôn Triều Dương ở bên cạnh một con sông lớn, vừa rộng vừa dài. Lúc nông nhàn, đám trẻ choai choai cùng cánh đàn ông thiếu trò giải trí đều thích nhảy xuống sông tắm táp, nghịch nước. Còn thi xem ai có kỹ năng bơi lội giỏi hơn, ai có thể lặn lâu hơn, ai có thể bơi xa hơn!. Nếu may mắn còn có thể mò được một bữa tôm cá ngon lành. Điền Mật ăn rau cỏ nửa tháng, mặt sắp tái xanh, cũng tìm cơ hội xuống nước. "Ào!"Ở chỗ ít người, làn nước trong vắt êm đềm bị khuấy động, bọt nước trong veo bắt tung lên. Điền Mật gạt nước, giơ tay lên lau nước trên mặt, bấy giờ cả người ướt nhẹp mới theo thềm đá loang lổ đi lên, để lại một loạt dấu chân ướt dọc bờ sông. Cô đưa tay ném con cá chuối còn đang quẫy vào trong sót, lại rũ nước trên người, rồi mới đặt mông ngồi xuống tảng đá nghỉ ngơi. Bầu trời xanh biếc, không một gợn mây, sạch sẽ tinh thuần, ngay cả một sợi bông cũng không có. Đây là tỉnh S, chỗ giáp ranh nam bắc có một làng chài, may là đang hạ tuần tháng Mười, cho nên mặt trời giữa trưa… Bởi vì thích thể thao cực hạn, cũng vì bình thường hay một mình chạy khắp thế giới, thân thủ của Điền Mật coi như không tệ.Tẩn Lưu Hướng Đông chỉ cần hai ba phát thôi.Nếu là đời sau, có người tự tin nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy trước mặt Điền Mật, cô chắc chắn sẽ trở tay cho một đấm, đánh xong thì bỏ chạy.Nhưng thời thế này, không những chạy không thoát, còn không thể đắc tội người khác, dù sao người đàn ông Lưu Hướng Đông này cũng rất xấu tính, trước khi tìm được biện pháp hoàn toàn thoát thân, cô chỉ đành nén xuống ý định giơ nắm đấm đánh người.Nhưng có một vài thứ không thể nhịn được, Điền Mật chật vật nuốt cục tức xuống, nghiêm mặt cắt ngang lời thao thao bất tuyệt của người đàn ông đối diện:"Đồng chí này, chúng ta không quen nhau, anh xưng hô không thích hợp."Nghe vậy, mí mật Lưu Hướng Đông giật giật, ngừng nói, nheo mắt nhìn Điền Mật.Bởi vì bị đám người kia trêu chọc, nên sự phấn khởi cũng hơi giảm đi, người đàn ông nhìn chằm chằm Điền Mật bằng đôi mắt sâu âm u.Mấy lần gặp mặt trước, cô gái này rõ ràng vừa sợ hãi vừa xấu hổ, sao đi công tác một tháng về, người đã thay đổi thái độ rồi?Dường như trở nên hấp dẫn hơn, cũng biến thành người có gan bày tỏ thái độ không thích.Không thích mình à? Hừ, cô ta có quyền từ chối sao?Nếu đã được Lưu Hướng Đông này để ý, thì chỉ có thể làm vợ của anh ta mà thôi.Sớm muộn gì anh ta cũng có cách chiếm được người.Cho nên Lưu Hướng Đông không trực tiếp ra tay, mà áp dụng thủ đoạn quanh co, có điều trong lòng không chấp Điền Mật, bằng lòng cho cô thể diện.Nếu thật sự làm anh ta mất kiên nhẫn, vài câu đồn nhảm cũng đủ khiến cô tự chủ động đưa mình đến cửa.Trong lòng suy tính chuyện xấu xa, nhưng ngoài mặt Lưu Hướng Đông không thể hiện gì, chỉ xua tay ra hiệu cho đám bạn lêu lổng đi chỗ khác.Đợi mấy người vừa cười vừa nói đi xa, anh ta nhấc chân đến gần cô gái hơn, khẽ dỗ dành:"Điềm Điềm, em đừng nóng giận.Có phải cảm thấy chúng ta không danh không phận như vậy khiến em hổ thẹn? Yên tâm, chiều nay tôi sẽ chính thức đến thăm nhà em, tôi nhớ cha em rất thích rượu và thuốc lá, đã đặc biệt nhờ người kiếm được nhiều đồ tốt."Lúc Lưu Hướng Đông đến gần, Điền Mật đã lùi lại mấy bước.Lại nghe anh ta tự nói như thế, cô không còn kiên nhẫn nữa.Con người Lưu Hướng Đông ích kỉ như thế, có nói cũng không chịu hiểu, cô không muốn thay cha mẹ anh ta dạy anh ta cách làm người, cũng không muốn bị người ở đây hóng chuyện hiểu nhầm..