Phía bắc thôn Triều Dương ở bên cạnh một con sông lớn, vừa rộng vừa dài. Lúc nông nhàn, đám trẻ choai choai cùng cánh đàn ông thiếu trò giải trí đều thích nhảy xuống sông tắm táp, nghịch nước. Còn thi xem ai có kỹ năng bơi lội giỏi hơn, ai có thể lặn lâu hơn, ai có thể bơi xa hơn!. Nếu may mắn còn có thể mò được một bữa tôm cá ngon lành. Điền Mật ăn rau cỏ nửa tháng, mặt sắp tái xanh, cũng tìm cơ hội xuống nước. "Ào!"Ở chỗ ít người, làn nước trong vắt êm đềm bị khuấy động, bọt nước trong veo bắt tung lên. Điền Mật gạt nước, giơ tay lên lau nước trên mặt, bấy giờ cả người ướt nhẹp mới theo thềm đá loang lổ đi lên, để lại một loạt dấu chân ướt dọc bờ sông. Cô đưa tay ném con cá chuối còn đang quẫy vào trong sót, lại rũ nước trên người, rồi mới đặt mông ngồi xuống tảng đá nghỉ ngơi. Bầu trời xanh biếc, không một gợn mây, sạch sẽ tinh thuần, ngay cả một sợi bông cũng không có. Đây là tỉnh S, chỗ giáp ranh nam bắc có một làng chài, may là đang hạ tuần tháng Mười, cho nên mặt trời giữa trưa…
Chương 30: 30: Đe Dọa
Thập Niên 70 Gả Chồng Vạn DặmTác giả: Nguyệt Bán Tường ViTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngPhía bắc thôn Triều Dương ở bên cạnh một con sông lớn, vừa rộng vừa dài. Lúc nông nhàn, đám trẻ choai choai cùng cánh đàn ông thiếu trò giải trí đều thích nhảy xuống sông tắm táp, nghịch nước. Còn thi xem ai có kỹ năng bơi lội giỏi hơn, ai có thể lặn lâu hơn, ai có thể bơi xa hơn!. Nếu may mắn còn có thể mò được một bữa tôm cá ngon lành. Điền Mật ăn rau cỏ nửa tháng, mặt sắp tái xanh, cũng tìm cơ hội xuống nước. "Ào!"Ở chỗ ít người, làn nước trong vắt êm đềm bị khuấy động, bọt nước trong veo bắt tung lên. Điền Mật gạt nước, giơ tay lên lau nước trên mặt, bấy giờ cả người ướt nhẹp mới theo thềm đá loang lổ đi lên, để lại một loạt dấu chân ướt dọc bờ sông. Cô đưa tay ném con cá chuối còn đang quẫy vào trong sót, lại rũ nước trên người, rồi mới đặt mông ngồi xuống tảng đá nghỉ ngơi. Bầu trời xanh biếc, không một gợn mây, sạch sẽ tinh thuần, ngay cả một sợi bông cũng không có. Đây là tỉnh S, chỗ giáp ranh nam bắc có một làng chài, may là đang hạ tuần tháng Mười, cho nên mặt trời giữa trưa… Điền Mật ngẩng đầu nhìn sắc trời, nhíu mày nhấn mạnh:"Tôi nói rồi, chúng ta không quen biết, phiền anh gọi tôi là đồng chí Điền, về phần tới nhà tôi, lại càng không cần, tôi cảm thấy chúng ta không thích hợp."Nói đến đây, Điền Mật miết cái túi xách đang đựng phong bì, tìm chút tự tin, giương mắt nhìn thằng vào người đàn ông:"Nếu anh cố tình muốn đến, ép buộc tôi, tôi cũng không ngại liều mạng cá chết lưới rách.Tôi tin rằng có không ít người muốn kéo nhà họ Lưu các anh xuống đài, không biết cộng thêm tội lưu manh đã đủ nặng chưa?"Kinh hãi thì kinh hãi, cẩn thận thì cẩn thận, nhưng có một vài lập trường vẫn cần phải bày tỏ rõ ràng.Ít nhất, trước khi nhận được câu trả lời chính xác từ phía chị cả, cô cũng phải có gì đó trấn áp được Lưu Hướng Đông, để anh ta kiêng dè một chút, từ đó kéo dài thêm một hai tháng.Sau khi nói ra câu đe dọa, Điền Mật không nhìn anh ta nữa, xoay người vội vàng bỏ đi.Thực ra cho dù Lưu Hướng Đông thực sự đến nhà cầu hôn, Điền Mật cũng không sợ, dù sao cô cũng không đồng ý.Tuy cô cũng lo lắng đến lời ong tiếng ve, nhưng cũng không đến mức vì những thứ có lẽ có này mà đòi chết đòi sống, chỉ là cô không muốn mang rắc rối đến cho nhà họ Điền.Đương nhiên, nếu có thể, có ai không muốn có tiếng thơm?Cô chỉ là một đứa phàm phu tục tử mà thôi."Đại ca, sao anh để chị dâu tự về? Anh không đưa về à?""Chị dâu xinh gái quá, em chưa từng thấy ai xinh như chị dâu.Mà mấu chốt là chị dâu không những xinh gái, còn tốt nghiệp cấp ba.Chỉ có điều hộ khẩu nông thôn nên hơi thiếu thể diện.""Ầy, anh Đông tìm một công việc cho chị dâu, là lập tức chuyển thành hộ khẩu thành phố, chuyện lớn như thế, đến lúc đó mỹ nhân còn không một lòng một dạ hay sao?""Ha ha ha, mày nói thế cũng đúng, nếu như mỹ nhân này là của tao.Á, anh, sao anh lại đánh em?" Tên đàn ông mặt rỗ đang cười hèn mọn, không hiểu sao bị đánh, ôm đầu ấm ức kêu lên.Long Duyệt Hồng thu lại ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào bóng lưng yểu điệu của cô gái, thu lại vẻ "nhất định phải có được" trong đáy mắt, cảnh cáo với giọng hung dữ:"Đó là chị dâu của mày, tôn trọng chút cho tao."Nói xong, hắn lại lạnh lùng quét mắt nhìn những người con lại một vòng, thấy họ đều trở nên đứng đắn, mới giơ tay lên vuốt tóc về sau, vừa huýt sáo vừa đi về phía bưu cục với vẻ thỏa mãn..
Điền Mật ngẩng đầu nhìn sắc trời, nhíu mày nhấn mạnh:"Tôi nói rồi, chúng ta không quen biết, phiền anh gọi tôi là đồng chí Điền, về phần tới nhà tôi, lại càng không cần, tôi cảm thấy chúng ta không thích hợp.
"Nói đến đây, Điền Mật miết cái túi xách đang đựng phong bì, tìm chút tự tin, giương mắt nhìn thằng vào người đàn ông:"Nếu anh cố tình muốn đến, ép buộc tôi, tôi cũng không ngại liều mạng cá chết lưới rách.
Tôi tin rằng có không ít người muốn kéo nhà họ Lưu các anh xuống đài, không biết cộng thêm tội lưu manh đã đủ nặng chưa?"Kinh hãi thì kinh hãi, cẩn thận thì cẩn thận, nhưng có một vài lập trường vẫn cần phải bày tỏ rõ ràng.
Ít nhất, trước khi nhận được câu trả lời chính xác từ phía chị cả, cô cũng phải có gì đó trấn áp được Lưu Hướng Đông, để anh ta kiêng dè một chút, từ đó kéo dài thêm một hai tháng.
Sau khi nói ra câu đe dọa, Điền Mật không nhìn anh ta nữa, xoay người vội vàng bỏ đi.
Thực ra cho dù Lưu Hướng Đông thực sự đến nhà cầu hôn, Điền Mật cũng không sợ, dù sao cô cũng không đồng ý.
Tuy cô cũng lo lắng đến lời ong tiếng ve, nhưng cũng không đến mức vì những thứ có lẽ có này mà đòi chết đòi sống, chỉ là cô không muốn mang rắc rối đến cho nhà họ Điền.
Đương nhiên, nếu có thể, có ai không muốn có tiếng thơm?Cô chỉ là một đứa phàm phu tục tử mà thôi.
"Đại ca, sao anh để chị dâu tự về? Anh không đưa về à?""Chị dâu xinh gái quá, em chưa từng thấy ai xinh như chị dâu.
Mà mấu chốt là chị dâu không những xinh gái, còn tốt nghiệp cấp ba.
Chỉ có điều hộ khẩu nông thôn nên hơi thiếu thể diện.
""Ầy, anh Đông tìm một công việc cho chị dâu, là lập tức chuyển thành hộ khẩu thành phố, chuyện lớn như thế, đến lúc đó mỹ nhân còn không một lòng một dạ hay sao?""Ha ha ha, mày nói thế cũng đúng, nếu như mỹ nhân này là của tao.
Á, anh, sao anh lại đánh em?" Tên đàn ông mặt rỗ đang cười hèn mọn, không hiểu sao bị đánh, ôm đầu ấm ức kêu lên.
Long Duyệt Hồng thu lại ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào bóng lưng yểu điệu của cô gái, thu lại vẻ "nhất định phải có được" trong đáy mắt, cảnh cáo với giọng hung dữ:"Đó là chị dâu của mày, tôn trọng chút cho tao.
"Nói xong, hắn lại lạnh lùng quét mắt nhìn những người con lại một vòng, thấy họ đều trở nên đứng đắn, mới giơ tay lên vuốt tóc về sau, vừa huýt sáo vừa đi về phía bưu cục với vẻ thỏa mãn.
.
Thập Niên 70 Gả Chồng Vạn DặmTác giả: Nguyệt Bán Tường ViTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngPhía bắc thôn Triều Dương ở bên cạnh một con sông lớn, vừa rộng vừa dài. Lúc nông nhàn, đám trẻ choai choai cùng cánh đàn ông thiếu trò giải trí đều thích nhảy xuống sông tắm táp, nghịch nước. Còn thi xem ai có kỹ năng bơi lội giỏi hơn, ai có thể lặn lâu hơn, ai có thể bơi xa hơn!. Nếu may mắn còn có thể mò được một bữa tôm cá ngon lành. Điền Mật ăn rau cỏ nửa tháng, mặt sắp tái xanh, cũng tìm cơ hội xuống nước. "Ào!"Ở chỗ ít người, làn nước trong vắt êm đềm bị khuấy động, bọt nước trong veo bắt tung lên. Điền Mật gạt nước, giơ tay lên lau nước trên mặt, bấy giờ cả người ướt nhẹp mới theo thềm đá loang lổ đi lên, để lại một loạt dấu chân ướt dọc bờ sông. Cô đưa tay ném con cá chuối còn đang quẫy vào trong sót, lại rũ nước trên người, rồi mới đặt mông ngồi xuống tảng đá nghỉ ngơi. Bầu trời xanh biếc, không một gợn mây, sạch sẽ tinh thuần, ngay cả một sợi bông cũng không có. Đây là tỉnh S, chỗ giáp ranh nam bắc có một làng chài, may là đang hạ tuần tháng Mười, cho nên mặt trời giữa trưa… Điền Mật ngẩng đầu nhìn sắc trời, nhíu mày nhấn mạnh:"Tôi nói rồi, chúng ta không quen biết, phiền anh gọi tôi là đồng chí Điền, về phần tới nhà tôi, lại càng không cần, tôi cảm thấy chúng ta không thích hợp."Nói đến đây, Điền Mật miết cái túi xách đang đựng phong bì, tìm chút tự tin, giương mắt nhìn thằng vào người đàn ông:"Nếu anh cố tình muốn đến, ép buộc tôi, tôi cũng không ngại liều mạng cá chết lưới rách.Tôi tin rằng có không ít người muốn kéo nhà họ Lưu các anh xuống đài, không biết cộng thêm tội lưu manh đã đủ nặng chưa?"Kinh hãi thì kinh hãi, cẩn thận thì cẩn thận, nhưng có một vài lập trường vẫn cần phải bày tỏ rõ ràng.Ít nhất, trước khi nhận được câu trả lời chính xác từ phía chị cả, cô cũng phải có gì đó trấn áp được Lưu Hướng Đông, để anh ta kiêng dè một chút, từ đó kéo dài thêm một hai tháng.Sau khi nói ra câu đe dọa, Điền Mật không nhìn anh ta nữa, xoay người vội vàng bỏ đi.Thực ra cho dù Lưu Hướng Đông thực sự đến nhà cầu hôn, Điền Mật cũng không sợ, dù sao cô cũng không đồng ý.Tuy cô cũng lo lắng đến lời ong tiếng ve, nhưng cũng không đến mức vì những thứ có lẽ có này mà đòi chết đòi sống, chỉ là cô không muốn mang rắc rối đến cho nhà họ Điền.Đương nhiên, nếu có thể, có ai không muốn có tiếng thơm?Cô chỉ là một đứa phàm phu tục tử mà thôi."Đại ca, sao anh để chị dâu tự về? Anh không đưa về à?""Chị dâu xinh gái quá, em chưa từng thấy ai xinh như chị dâu.Mà mấu chốt là chị dâu không những xinh gái, còn tốt nghiệp cấp ba.Chỉ có điều hộ khẩu nông thôn nên hơi thiếu thể diện.""Ầy, anh Đông tìm một công việc cho chị dâu, là lập tức chuyển thành hộ khẩu thành phố, chuyện lớn như thế, đến lúc đó mỹ nhân còn không một lòng một dạ hay sao?""Ha ha ha, mày nói thế cũng đúng, nếu như mỹ nhân này là của tao.Á, anh, sao anh lại đánh em?" Tên đàn ông mặt rỗ đang cười hèn mọn, không hiểu sao bị đánh, ôm đầu ấm ức kêu lên.Long Duyệt Hồng thu lại ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào bóng lưng yểu điệu của cô gái, thu lại vẻ "nhất định phải có được" trong đáy mắt, cảnh cáo với giọng hung dữ:"Đó là chị dâu của mày, tôn trọng chút cho tao."Nói xong, hắn lại lạnh lùng quét mắt nhìn những người con lại một vòng, thấy họ đều trở nên đứng đắn, mới giơ tay lên vuốt tóc về sau, vừa huýt sáo vừa đi về phía bưu cục với vẻ thỏa mãn..