Phía bắc thôn Triều Dương ở bên cạnh một con sông lớn, vừa rộng vừa dài. Lúc nông nhàn, đám trẻ choai choai cùng cánh đàn ông thiếu trò giải trí đều thích nhảy xuống sông tắm táp, nghịch nước. Còn thi xem ai có kỹ năng bơi lội giỏi hơn, ai có thể lặn lâu hơn, ai có thể bơi xa hơn!. Nếu may mắn còn có thể mò được một bữa tôm cá ngon lành. Điền Mật ăn rau cỏ nửa tháng, mặt sắp tái xanh, cũng tìm cơ hội xuống nước. "Ào!"Ở chỗ ít người, làn nước trong vắt êm đềm bị khuấy động, bọt nước trong veo bắt tung lên. Điền Mật gạt nước, giơ tay lên lau nước trên mặt, bấy giờ cả người ướt nhẹp mới theo thềm đá loang lổ đi lên, để lại một loạt dấu chân ướt dọc bờ sông. Cô đưa tay ném con cá chuối còn đang quẫy vào trong sót, lại rũ nước trên người, rồi mới đặt mông ngồi xuống tảng đá nghỉ ngơi. Bầu trời xanh biếc, không một gợn mây, sạch sẽ tinh thuần, ngay cả một sợi bông cũng không có. Đây là tỉnh S, chỗ giáp ranh nam bắc có một làng chài, may là đang hạ tuần tháng Mười, cho nên mặt trời giữa trưa…

Chương 42: 42: Ép Lấy Vợ

Thập Niên 70 Gả Chồng Vạn DặmTác giả: Nguyệt Bán Tường ViTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngPhía bắc thôn Triều Dương ở bên cạnh một con sông lớn, vừa rộng vừa dài. Lúc nông nhàn, đám trẻ choai choai cùng cánh đàn ông thiếu trò giải trí đều thích nhảy xuống sông tắm táp, nghịch nước. Còn thi xem ai có kỹ năng bơi lội giỏi hơn, ai có thể lặn lâu hơn, ai có thể bơi xa hơn!. Nếu may mắn còn có thể mò được một bữa tôm cá ngon lành. Điền Mật ăn rau cỏ nửa tháng, mặt sắp tái xanh, cũng tìm cơ hội xuống nước. "Ào!"Ở chỗ ít người, làn nước trong vắt êm đềm bị khuấy động, bọt nước trong veo bắt tung lên. Điền Mật gạt nước, giơ tay lên lau nước trên mặt, bấy giờ cả người ướt nhẹp mới theo thềm đá loang lổ đi lên, để lại một loạt dấu chân ướt dọc bờ sông. Cô đưa tay ném con cá chuối còn đang quẫy vào trong sót, lại rũ nước trên người, rồi mới đặt mông ngồi xuống tảng đá nghỉ ngơi. Bầu trời xanh biếc, không một gợn mây, sạch sẽ tinh thuần, ngay cả một sợi bông cũng không có. Đây là tỉnh S, chỗ giáp ranh nam bắc có một làng chài, may là đang hạ tuần tháng Mười, cho nên mặt trời giữa trưa… "Thằng nhóc này, xem cậu kìa, cậu cũng biết mình sắp ba mươi tuổi rồi, đủ tuổi làm ông nội rồi, sao còn chưa cưới được vợ, còn tự hào lắm phải không?""Cậu định treo gậy đến năm mươi tuổi mới vừa lòng à?" Uông Lữ không tính là cao lắm, khoảng một mét bảy, lại lao tâm khổ tứ quanh năm, nhìn vừa đen vừa gầy, nếu không phải khi đứng lưng rất thẳng, thật sự sẽ cho rằng ông chỉ là một lão nông dân bình thường.Lúc này ông chỉ vào hai người cao gần một mét chín, mắng mỏ đầy khí thế.Chu Kiến Thiết ủ rũ, biểu cảm của Lâu Lộ Hồi không có gì thay đổi, nhưng chỉ cần đến gần quan sát là có thể thấy rõ ràng khóe môi anh đang co rúm lại.Uông Lữ lải nhải những đạo lý to lớn khiến tai người ta mọc kén, lúc nói đến phát tức, còn mắng mỏ vài câu, đợi trận dạy dỗ này qua đi đã là mười phút sau.Đến cuối cùng nhìn thấy vẻ mặt lợn chết không sợ nước sôi của hai người, Uông Lữ không tức nổi nữa, sầm mặt xuống phất tay đuổi người:"Cút cút cút, đều cút hết cho ông, ngày nào cũng chỉ biết chọc tức ông.Đợi tôi bận rộn xong, mặc kệ mấy thằng ranh các cậu có đồng ý hay không, đều phải đến tham gia hội ái hữu cho ông."Sau đó cửa đóng "rầm" lại một tiếng.Ba người bị đuổi ra ngoài nhìn nhau.Trần Cương là người đầu tiên lau mặt, vốn chỉ đứng ngoài xem kịch không ngờ lửa lan đến thân mình.Lúc này đột nhiên rời khỏi phòng, gió lạnh mang theo những bông tuyết trắng quất vào mặt, khiến anh ấy run lên một cái, nhất thời chẳng còn tâm trạng mà chế giễu, anh ấy siết chặt áo bông trên người, vẫy tay mời:"Lát nữa qua nhà tôi ăn cơm đi, bảo chị dâu của hai cậu nấu một bữa thật ngon."Tình hình trong đơn vị bộ đội 836 khá đặc thù.Đại đa số các đơn vị bộ đội, giữa các tiểu đoàn đều có quan hệ cạnh tranh.Nhưng hoàn cảnh ở đơn vị 836 thực sự quá ác liệt, các chiến sĩ lại vô cùng đoàn kết.Lâu Lộ Hồi là tiểu đoàn trưởng, Chu Kiến Thiết là phó tiểu đoàn trưởng của tiểu đoàn 1, Trần Cương lại là chính ủy của tiểu đoàn 3, còn có mấy chục sĩ quan khác, bất kể ai có thứ gì tốt đều sẽ gọi mọi người.Lâu Lộ Hồi và Chu Kiến Thiết rất hay đến ăn ké cơm nhà Trần Cương, nghe vậy không chút suy nghĩ đã đồng ý ngay.Ba người bắt đầu chạy chậm về, Lâu Lộ Hồi trầm giọng nói:"Lần này về thăm đội trưởng cũ, vừa vặn ở gần quê nhà anh, em với lão Chu mua ít đặc sản địa phương, tối nay mang tới.".

"Thằng nhóc này, xem cậu kìa, cậu cũng biết mình sắp ba mươi tuổi rồi, đủ tuổi làm ông nội rồi, sao còn chưa cưới được vợ, còn tự hào lắm phải không?""Cậu định treo gậy đến năm mươi tuổi mới vừa lòng à?" Uông Lữ không tính là cao lắm, khoảng một mét bảy, lại lao tâm khổ tứ quanh năm, nhìn vừa đen vừa gầy, nếu không phải khi đứng lưng rất thẳng, thật sự sẽ cho rằng ông chỉ là một lão nông dân bình thường.

Lúc này ông chỉ vào hai người cao gần một mét chín, mắng mỏ đầy khí thế.

Chu Kiến Thiết ủ rũ, biểu cảm của Lâu Lộ Hồi không có gì thay đổi, nhưng chỉ cần đến gần quan sát là có thể thấy rõ ràng khóe môi anh đang co rúm lại.

Uông Lữ lải nhải những đạo lý to lớn khiến tai người ta mọc kén, lúc nói đến phát tức, còn mắng mỏ vài câu, đợi trận dạy dỗ này qua đi đã là mười phút sau.

Đến cuối cùng nhìn thấy vẻ mặt lợn chết không sợ nước sôi của hai người, Uông Lữ không tức nổi nữa, sầm mặt xuống phất tay đuổi người:"Cút cút cút, đều cút hết cho ông, ngày nào cũng chỉ biết chọc tức ông.

Đợi tôi bận rộn xong, mặc kệ mấy thằng ranh các cậu có đồng ý hay không, đều phải đến tham gia hội ái hữu cho ông.

"Sau đó cửa đóng "rầm" lại một tiếng.

Ba người bị đuổi ra ngoài nhìn nhau.

Trần Cương là người đầu tiên lau mặt, vốn chỉ đứng ngoài xem kịch không ngờ lửa lan đến thân mình.

Lúc này đột nhiên rời khỏi phòng, gió lạnh mang theo những bông tuyết trắng quất vào mặt, khiến anh ấy run lên một cái, nhất thời chẳng còn tâm trạng mà chế giễu, anh ấy siết chặt áo bông trên người, vẫy tay mời:"Lát nữa qua nhà tôi ăn cơm đi, bảo chị dâu của hai cậu nấu một bữa thật ngon.

"Tình hình trong đơn vị bộ đội 836 khá đặc thù.

Đại đa số các đơn vị bộ đội, giữa các tiểu đoàn đều có quan hệ cạnh tranh.

Nhưng hoàn cảnh ở đơn vị 836 thực sự quá ác liệt, các chiến sĩ lại vô cùng đoàn kết.

Lâu Lộ Hồi là tiểu đoàn trưởng, Chu Kiến Thiết là phó tiểu đoàn trưởng của tiểu đoàn 1, Trần Cương lại là chính ủy của tiểu đoàn 3, còn có mấy chục sĩ quan khác, bất kể ai có thứ gì tốt đều sẽ gọi mọi người.

Lâu Lộ Hồi và Chu Kiến Thiết rất hay đến ăn ké cơm nhà Trần Cương, nghe vậy không chút suy nghĩ đã đồng ý ngay.

Ba người bắt đầu chạy chậm về, Lâu Lộ Hồi trầm giọng nói:"Lần này về thăm đội trưởng cũ, vừa vặn ở gần quê nhà anh, em với lão Chu mua ít đặc sản địa phương, tối nay mang tới.

".

Thập Niên 70 Gả Chồng Vạn DặmTác giả: Nguyệt Bán Tường ViTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngPhía bắc thôn Triều Dương ở bên cạnh một con sông lớn, vừa rộng vừa dài. Lúc nông nhàn, đám trẻ choai choai cùng cánh đàn ông thiếu trò giải trí đều thích nhảy xuống sông tắm táp, nghịch nước. Còn thi xem ai có kỹ năng bơi lội giỏi hơn, ai có thể lặn lâu hơn, ai có thể bơi xa hơn!. Nếu may mắn còn có thể mò được một bữa tôm cá ngon lành. Điền Mật ăn rau cỏ nửa tháng, mặt sắp tái xanh, cũng tìm cơ hội xuống nước. "Ào!"Ở chỗ ít người, làn nước trong vắt êm đềm bị khuấy động, bọt nước trong veo bắt tung lên. Điền Mật gạt nước, giơ tay lên lau nước trên mặt, bấy giờ cả người ướt nhẹp mới theo thềm đá loang lổ đi lên, để lại một loạt dấu chân ướt dọc bờ sông. Cô đưa tay ném con cá chuối còn đang quẫy vào trong sót, lại rũ nước trên người, rồi mới đặt mông ngồi xuống tảng đá nghỉ ngơi. Bầu trời xanh biếc, không một gợn mây, sạch sẽ tinh thuần, ngay cả một sợi bông cũng không có. Đây là tỉnh S, chỗ giáp ranh nam bắc có một làng chài, may là đang hạ tuần tháng Mười, cho nên mặt trời giữa trưa… "Thằng nhóc này, xem cậu kìa, cậu cũng biết mình sắp ba mươi tuổi rồi, đủ tuổi làm ông nội rồi, sao còn chưa cưới được vợ, còn tự hào lắm phải không?""Cậu định treo gậy đến năm mươi tuổi mới vừa lòng à?" Uông Lữ không tính là cao lắm, khoảng một mét bảy, lại lao tâm khổ tứ quanh năm, nhìn vừa đen vừa gầy, nếu không phải khi đứng lưng rất thẳng, thật sự sẽ cho rằng ông chỉ là một lão nông dân bình thường.Lúc này ông chỉ vào hai người cao gần một mét chín, mắng mỏ đầy khí thế.Chu Kiến Thiết ủ rũ, biểu cảm của Lâu Lộ Hồi không có gì thay đổi, nhưng chỉ cần đến gần quan sát là có thể thấy rõ ràng khóe môi anh đang co rúm lại.Uông Lữ lải nhải những đạo lý to lớn khiến tai người ta mọc kén, lúc nói đến phát tức, còn mắng mỏ vài câu, đợi trận dạy dỗ này qua đi đã là mười phút sau.Đến cuối cùng nhìn thấy vẻ mặt lợn chết không sợ nước sôi của hai người, Uông Lữ không tức nổi nữa, sầm mặt xuống phất tay đuổi người:"Cút cút cút, đều cút hết cho ông, ngày nào cũng chỉ biết chọc tức ông.Đợi tôi bận rộn xong, mặc kệ mấy thằng ranh các cậu có đồng ý hay không, đều phải đến tham gia hội ái hữu cho ông."Sau đó cửa đóng "rầm" lại một tiếng.Ba người bị đuổi ra ngoài nhìn nhau.Trần Cương là người đầu tiên lau mặt, vốn chỉ đứng ngoài xem kịch không ngờ lửa lan đến thân mình.Lúc này đột nhiên rời khỏi phòng, gió lạnh mang theo những bông tuyết trắng quất vào mặt, khiến anh ấy run lên một cái, nhất thời chẳng còn tâm trạng mà chế giễu, anh ấy siết chặt áo bông trên người, vẫy tay mời:"Lát nữa qua nhà tôi ăn cơm đi, bảo chị dâu của hai cậu nấu một bữa thật ngon."Tình hình trong đơn vị bộ đội 836 khá đặc thù.Đại đa số các đơn vị bộ đội, giữa các tiểu đoàn đều có quan hệ cạnh tranh.Nhưng hoàn cảnh ở đơn vị 836 thực sự quá ác liệt, các chiến sĩ lại vô cùng đoàn kết.Lâu Lộ Hồi là tiểu đoàn trưởng, Chu Kiến Thiết là phó tiểu đoàn trưởng của tiểu đoàn 1, Trần Cương lại là chính ủy của tiểu đoàn 3, còn có mấy chục sĩ quan khác, bất kể ai có thứ gì tốt đều sẽ gọi mọi người.Lâu Lộ Hồi và Chu Kiến Thiết rất hay đến ăn ké cơm nhà Trần Cương, nghe vậy không chút suy nghĩ đã đồng ý ngay.Ba người bắt đầu chạy chậm về, Lâu Lộ Hồi trầm giọng nói:"Lần này về thăm đội trưởng cũ, vừa vặn ở gần quê nhà anh, em với lão Chu mua ít đặc sản địa phương, tối nay mang tới.".

Chương 42: 42: Ép Lấy Vợ