Tiếng ve kêu ồn ào inh ỏi suốt mùa hè tưởng chừng sẽ không bao giờ dứt. "Meo meo, meo meo." Cầm trong tay một miếng giăm bông xúc xích, Hạ Thiên tiến đến hàng rào ngoài sân, khẽ gọi: "Meo meo, ăn cơm thôi." Gia đình cô sống trong một khu chung cư cũ đã bị phá bỏ và tái định cư. Thường ngày, những chú mèo hoang hay qua thăm khu chung cư này. Cô đã quen mặt tất cả những con mèo hoang trong khu, thậm chí còn đặt cả tên cho chúng nó. Ví dụ như con mèo lông trắng trên đỉnh đầu có nhúm lông đen tên là Cầu Đen; một con màu cam to bụ bẫm tên là Chanh; còn có một con mèo có giọng khàn đặc biệt tên là Bà Sói... Ai trong số chúng cũng nhận ra giọng của Hạ Thiên, bất cứ khi nào cô gọi từ bên ngoài hàng rào, chúng sẽ chạy đến từ mọi hướng. Nếu cô không ở đó, những chú mèo này sẽ không có thức ăn và có thể bị chết đói - cô rất thích cảm giác được cần đến. Theo như quan sát của cô, Cầu Đen và Chanh dường như có quan hệ tình cảm nên thường không lộ diện, cho dù có lộ diện thì cũng là một đôi. Chú mèo…

Chương 28: C28: Chương 28

Ngày Chia Tay Hôm Ấy Trời Mưa Rất ToTác giả: Xuân Phong Lựu HỏaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcTiếng ve kêu ồn ào inh ỏi suốt mùa hè tưởng chừng sẽ không bao giờ dứt. "Meo meo, meo meo." Cầm trong tay một miếng giăm bông xúc xích, Hạ Thiên tiến đến hàng rào ngoài sân, khẽ gọi: "Meo meo, ăn cơm thôi." Gia đình cô sống trong một khu chung cư cũ đã bị phá bỏ và tái định cư. Thường ngày, những chú mèo hoang hay qua thăm khu chung cư này. Cô đã quen mặt tất cả những con mèo hoang trong khu, thậm chí còn đặt cả tên cho chúng nó. Ví dụ như con mèo lông trắng trên đỉnh đầu có nhúm lông đen tên là Cầu Đen; một con màu cam to bụ bẫm tên là Chanh; còn có một con mèo có giọng khàn đặc biệt tên là Bà Sói... Ai trong số chúng cũng nhận ra giọng của Hạ Thiên, bất cứ khi nào cô gọi từ bên ngoài hàng rào, chúng sẽ chạy đến từ mọi hướng. Nếu cô không ở đó, những chú mèo này sẽ không có thức ăn và có thể bị chết đói - cô rất thích cảm giác được cần đến. Theo như quan sát của cô, Cầu Đen và Chanh dường như có quan hệ tình cảm nên thường không lộ diện, cho dù có lộ diện thì cũng là một đôi. Chú mèo… Hạ Thiên gần như chạy như điên một mạch về sân bóng rổ, cô thở hổn hển.Nhìn thấy cô, Kiều Dược Dược chột dạ ném quả bóng đi, định cầm lấy cặp sách rồi chạy nhưng Hạ Thiên đã chặn đường của cô nàng, cô sắp tức chết rồi đây."Kiều Dược Dược, cậu hại chết tớ rồi.""Sao cậu lại bỏ lại tớ mà chạy."Kiều Dược Dược xấu xa cười: "Ai bảo cậu chạy trốn chậm nên mới bị phát hiện.""Chẳng sao cả, tớ đẩy hết cho cậu rồi, tớ nói cậu thích cậu ấy.""Hả?""Cậu ấy tin, bây giờ cậu tỏ tình với cậu ấy chắc là sẽ thành công đấy." Hạ Thiên tức giận rồi cầm lấy chiếc cặp sách bằng vải bạt để ở trên ghế khán giả lên, rời khỏi sân vận động.Kiều Dược Dược đuổi theo, đập nhẹ vào đầu cô: "Cô gái ngốc, kể cả khi tận thế đến, trên thế giới chỉ còn lại mỗi tớ và một con chó thì có lẽ Từ Bất Châu sẽ chọn chó."Hạ Thiên bị cô chọc cười: "Cậu thiếu tự tin thế."Không phải chuyện tự tin hay không tự tin, tớ không phải mẫu người của cậu ta, cậu ta cũng không phải mẫu người của tớ, hahaha, cậu rất ngốc khi lấy tớ làm lá chắn.""Cậu có vẻ hiểu cậu ấy."Kiều Dược Dược dùng cùi chỏ huých cô: "Tớ nhìn người rất chuẩn đấy, Hạ Thiên à, nếu cậu chủ động hơn, có lẽ sẽ thành công, cậu ta không chống lại được sự chân thành của cậu đâu..."Hạ Thiên không tin cô nàng, cô từ chối thẳng: "Không đi, nếu bị từ chối thì còn chẳng thể làm bạn bè được.""Bây giờ cậu và cậu ta là bạn bè à?"Cô khẽ cười, một lúm đồng tiền ngọt ngào hiện ra bên khóe miệng: "Bọn tớ là thầy trò.""Nhìn dáng vẻ tự mãn của cậu kìa." Kiều Dược Dược đưa tay cản cô lại: "Cậu ta chỉ gọi cậu một tiếng học trò, cậu đã sung sướиɠ như thế rồi.""Hừ."....Hai ngày sau, thành tích thi tháng đã có, Hạ Thiên vẫn đứng đầu lớp, còn Từ Bất Châu xếp ngay sau đó, chuyện này nằm ngoài dự đoán của mọi người.Từ Bất Châu là thiên tài về khoa học tự nhiên, cậu luôn có thành tích tốt nhất lớp ở các môn Toán Lý Hóa Sinh, nhưng sau khi chuyển sang lớp xã hội, cậu không có cơ hội học thêm nhiều kiến thức như trước đây, cậu phải tự học mọi thứ, và lần thi này lại được vị trí thứ hai.Ngày thường tên này không quá chú tâm vào việc học, khi hết giờ học nhìn thấy cậu lật sách, hầu hết sách đó đều là sách giải trí ngoại khóa.Vì thế, ở mặt học tập, cậu luôn đánh đâu thắng đó.

Hạ Thiên gần như chạy như điên một mạch về sân bóng rổ, cô thở hổn hển.

Nhìn thấy cô, Kiều Dược Dược chột dạ ném quả bóng đi, định cầm lấy cặp sách rồi chạy nhưng Hạ Thiên đã chặn đường của cô nàng, cô sắp tức chết rồi đây.

"Kiều Dược Dược, cậu hại chết tớ rồi."

"Sao cậu lại bỏ lại tớ mà chạy."

Kiều Dược Dược xấu xa cười: "Ai bảo cậu chạy trốn chậm nên mới bị phát hiện."

"Chẳng sao cả, tớ đẩy hết cho cậu rồi, tớ nói cậu thích cậu ấy."

"Hả?"

"Cậu ấy tin, bây giờ cậu tỏ tình với cậu ấy chắc là sẽ thành công đấy." Hạ Thiên tức giận rồi cầm lấy chiếc cặp sách bằng vải bạt để ở trên ghế khán giả lên, rời khỏi sân vận động.

Kiều Dược Dược đuổi theo, đập nhẹ vào đầu cô: "Cô gái ngốc, kể cả khi tận thế đến, trên thế giới chỉ còn lại mỗi tớ và một con chó thì có lẽ Từ Bất Châu sẽ chọn chó."

Hạ Thiên bị cô chọc cười: "Cậu thiếu tự tin thế."

Không phải chuyện tự tin hay không tự tin, tớ không phải mẫu người của cậu ta, cậu ta cũng không phải mẫu người của tớ, hahaha, cậu rất ngốc khi lấy tớ làm lá chắn."

"Cậu có vẻ hiểu cậu ấy."

Kiều Dược Dược dùng cùi chỏ huých cô: "Tớ nhìn người rất chuẩn đấy, Hạ Thiên à, nếu cậu chủ động hơn, có lẽ sẽ thành công, cậu ta không chống lại được sự chân thành của cậu đâu..."

Hạ Thiên không tin cô nàng, cô từ chối thẳng: "Không đi, nếu bị từ chối thì còn chẳng thể làm bạn bè được."

"Bây giờ cậu và cậu ta là bạn bè à?"

Cô khẽ cười, một lúm đồng tiền ngọt ngào hiện ra bên khóe miệng: "Bọn tớ là thầy trò."

"Nhìn dáng vẻ tự mãn của cậu kìa." Kiều Dược Dược đưa tay cản cô lại: "Cậu ta chỉ gọi cậu một tiếng học trò, cậu đã sung sướиɠ như thế rồi."

"Hừ."

....

Hai ngày sau, thành tích thi tháng đã có, Hạ Thiên vẫn đứng đầu lớp, còn Từ Bất Châu xếp ngay sau đó, chuyện này nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Từ Bất Châu là thiên tài về khoa học tự nhiên, cậu luôn có thành tích tốt nhất lớp ở các môn Toán Lý Hóa Sinh, nhưng sau khi chuyển sang lớp xã hội, cậu không có cơ hội học thêm nhiều kiến thức như trước đây, cậu phải tự học mọi thứ, và lần thi này lại được vị trí thứ hai.

Ngày thường tên này không quá chú tâm vào việc học, khi hết giờ học nhìn thấy cậu lật sách, hầu hết sách đó đều là sách giải trí ngoại khóa.

Vì thế, ở mặt học tập, cậu luôn đánh đâu thắng đó.

Ngày Chia Tay Hôm Ấy Trời Mưa Rất ToTác giả: Xuân Phong Lựu HỏaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcTiếng ve kêu ồn ào inh ỏi suốt mùa hè tưởng chừng sẽ không bao giờ dứt. "Meo meo, meo meo." Cầm trong tay một miếng giăm bông xúc xích, Hạ Thiên tiến đến hàng rào ngoài sân, khẽ gọi: "Meo meo, ăn cơm thôi." Gia đình cô sống trong một khu chung cư cũ đã bị phá bỏ và tái định cư. Thường ngày, những chú mèo hoang hay qua thăm khu chung cư này. Cô đã quen mặt tất cả những con mèo hoang trong khu, thậm chí còn đặt cả tên cho chúng nó. Ví dụ như con mèo lông trắng trên đỉnh đầu có nhúm lông đen tên là Cầu Đen; một con màu cam to bụ bẫm tên là Chanh; còn có một con mèo có giọng khàn đặc biệt tên là Bà Sói... Ai trong số chúng cũng nhận ra giọng của Hạ Thiên, bất cứ khi nào cô gọi từ bên ngoài hàng rào, chúng sẽ chạy đến từ mọi hướng. Nếu cô không ở đó, những chú mèo này sẽ không có thức ăn và có thể bị chết đói - cô rất thích cảm giác được cần đến. Theo như quan sát của cô, Cầu Đen và Chanh dường như có quan hệ tình cảm nên thường không lộ diện, cho dù có lộ diện thì cũng là một đôi. Chú mèo… Hạ Thiên gần như chạy như điên một mạch về sân bóng rổ, cô thở hổn hển.Nhìn thấy cô, Kiều Dược Dược chột dạ ném quả bóng đi, định cầm lấy cặp sách rồi chạy nhưng Hạ Thiên đã chặn đường của cô nàng, cô sắp tức chết rồi đây."Kiều Dược Dược, cậu hại chết tớ rồi.""Sao cậu lại bỏ lại tớ mà chạy."Kiều Dược Dược xấu xa cười: "Ai bảo cậu chạy trốn chậm nên mới bị phát hiện.""Chẳng sao cả, tớ đẩy hết cho cậu rồi, tớ nói cậu thích cậu ấy.""Hả?""Cậu ấy tin, bây giờ cậu tỏ tình với cậu ấy chắc là sẽ thành công đấy." Hạ Thiên tức giận rồi cầm lấy chiếc cặp sách bằng vải bạt để ở trên ghế khán giả lên, rời khỏi sân vận động.Kiều Dược Dược đuổi theo, đập nhẹ vào đầu cô: "Cô gái ngốc, kể cả khi tận thế đến, trên thế giới chỉ còn lại mỗi tớ và một con chó thì có lẽ Từ Bất Châu sẽ chọn chó."Hạ Thiên bị cô chọc cười: "Cậu thiếu tự tin thế."Không phải chuyện tự tin hay không tự tin, tớ không phải mẫu người của cậu ta, cậu ta cũng không phải mẫu người của tớ, hahaha, cậu rất ngốc khi lấy tớ làm lá chắn.""Cậu có vẻ hiểu cậu ấy."Kiều Dược Dược dùng cùi chỏ huých cô: "Tớ nhìn người rất chuẩn đấy, Hạ Thiên à, nếu cậu chủ động hơn, có lẽ sẽ thành công, cậu ta không chống lại được sự chân thành của cậu đâu..."Hạ Thiên không tin cô nàng, cô từ chối thẳng: "Không đi, nếu bị từ chối thì còn chẳng thể làm bạn bè được.""Bây giờ cậu và cậu ta là bạn bè à?"Cô khẽ cười, một lúm đồng tiền ngọt ngào hiện ra bên khóe miệng: "Bọn tớ là thầy trò.""Nhìn dáng vẻ tự mãn của cậu kìa." Kiều Dược Dược đưa tay cản cô lại: "Cậu ta chỉ gọi cậu một tiếng học trò, cậu đã sung sướиɠ như thế rồi.""Hừ."....Hai ngày sau, thành tích thi tháng đã có, Hạ Thiên vẫn đứng đầu lớp, còn Từ Bất Châu xếp ngay sau đó, chuyện này nằm ngoài dự đoán của mọi người.Từ Bất Châu là thiên tài về khoa học tự nhiên, cậu luôn có thành tích tốt nhất lớp ở các môn Toán Lý Hóa Sinh, nhưng sau khi chuyển sang lớp xã hội, cậu không có cơ hội học thêm nhiều kiến thức như trước đây, cậu phải tự học mọi thứ, và lần thi này lại được vị trí thứ hai.Ngày thường tên này không quá chú tâm vào việc học, khi hết giờ học nhìn thấy cậu lật sách, hầu hết sách đó đều là sách giải trí ngoại khóa.Vì thế, ở mặt học tập, cậu luôn đánh đâu thắng đó.

Chương 28: C28: Chương 28