Tiếng ve kêu ồn ào inh ỏi suốt mùa hè tưởng chừng sẽ không bao giờ dứt. "Meo meo, meo meo." Cầm trong tay một miếng giăm bông xúc xích, Hạ Thiên tiến đến hàng rào ngoài sân, khẽ gọi: "Meo meo, ăn cơm thôi." Gia đình cô sống trong một khu chung cư cũ đã bị phá bỏ và tái định cư. Thường ngày, những chú mèo hoang hay qua thăm khu chung cư này. Cô đã quen mặt tất cả những con mèo hoang trong khu, thậm chí còn đặt cả tên cho chúng nó. Ví dụ như con mèo lông trắng trên đỉnh đầu có nhúm lông đen tên là Cầu Đen; một con màu cam to bụ bẫm tên là Chanh; còn có một con mèo có giọng khàn đặc biệt tên là Bà Sói... Ai trong số chúng cũng nhận ra giọng của Hạ Thiên, bất cứ khi nào cô gọi từ bên ngoài hàng rào, chúng sẽ chạy đến từ mọi hướng. Nếu cô không ở đó, những chú mèo này sẽ không có thức ăn và có thể bị chết đói - cô rất thích cảm giác được cần đến. Theo như quan sát của cô, Cầu Đen và Chanh dường như có quan hệ tình cảm nên thường không lộ diện, cho dù có lộ diện thì cũng là một đôi. Chú mèo…
Chương 29: C29: Chương 29
Ngày Chia Tay Hôm Ấy Trời Mưa Rất ToTác giả: Xuân Phong Lựu HỏaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcTiếng ve kêu ồn ào inh ỏi suốt mùa hè tưởng chừng sẽ không bao giờ dứt. "Meo meo, meo meo." Cầm trong tay một miếng giăm bông xúc xích, Hạ Thiên tiến đến hàng rào ngoài sân, khẽ gọi: "Meo meo, ăn cơm thôi." Gia đình cô sống trong một khu chung cư cũ đã bị phá bỏ và tái định cư. Thường ngày, những chú mèo hoang hay qua thăm khu chung cư này. Cô đã quen mặt tất cả những con mèo hoang trong khu, thậm chí còn đặt cả tên cho chúng nó. Ví dụ như con mèo lông trắng trên đỉnh đầu có nhúm lông đen tên là Cầu Đen; một con màu cam to bụ bẫm tên là Chanh; còn có một con mèo có giọng khàn đặc biệt tên là Bà Sói... Ai trong số chúng cũng nhận ra giọng của Hạ Thiên, bất cứ khi nào cô gọi từ bên ngoài hàng rào, chúng sẽ chạy đến từ mọi hướng. Nếu cô không ở đó, những chú mèo này sẽ không có thức ăn và có thể bị chết đói - cô rất thích cảm giác được cần đến. Theo như quan sát của cô, Cầu Đen và Chanh dường như có quan hệ tình cảm nên thường không lộ diện, cho dù có lộ diện thì cũng là một đôi. Chú mèo… Hạ Thiên cảm thấy lo ngại khi cô so sánh điểm số của mình và Từ Bất Châu ở các môn.Điểm môn Ngữ Văn, Tiếng Anh và Lịch sử chính trị của cô cao hơn Từ Bất Châu, nhưng cũng chỉ cao hơn một chút thôi, còn Toán và Địa lý của Từ Bất Châu cao hơn cô tận mười mấy điểm, bỏ xa cô.Xét về tổng điểm, cậu chỉ kém cô vài điểm.Hạ Thiên cảm thấy rất khủng hoảng, điểm số này quá suýt sao, cô không chút nghi ngờ rằng Từ Bất Châu sẽ vượt qua cô trong kỳ thi tháng lần sau.Tất nhiên, Từ Bất Châu ngồi phía sau, Từ Bất Châu – người chưa từng thi được hạng hai nhìn cái tên được đặt trước tên mình, khẽ nhíu mày."Hạ Thiên..."Mục Hánh Lan nhìn thấy vẻ mặt hoang mang của cậu bạn cùng bàn: "Xin hỏi, cậu có biết Hạ Thiên là ai không?"Từ Bất Châu: "Nghe quen quen."Mục Hách Lan nuốt nước bọt: "Hỏi thêm câu nữa, học trò yêu quý của cậu tên là..."Từ Bất Châu không chút do dự mà nói: "Kiều Dược Dược.""..."Hạ Thiên và Kiều Dược ngồi ở phía trước đồng thời cạn lời.Mục Hách Lan vẫn bất chấp tất cả, tiếp tục hỏi: "Vậy đội trưởng đội bóng rổ của chúng ta tên là...""Lương Gia Di."Thấy cậu nói ra một cách đàng hoàng như vậy, Mục Hách Lan phát điên: "Đó là bạn gái cũ của cậu đấy! Tỉnh lại đi Từ Bất Châu, còn trẻ đừng có mắc bệnh đãng trí chứ!""Ờ."Từ Bất Châu nhún vai, không quan tâm đ ến chuyện này, cậu tiếp tục giở sách giải trí ngoại khóa.Lần đầu tiên Hạ Thiên quay đầu lại, cô nhìn cậu thiếu niên khôi ngô tuấn tú đang ngồi phía sau."Ngài còn nhớ rõ diện mạo của học trò thân yêu của ngài không?"Từ Bất Châu khẽ nhếch mắt lên nhìn cô: "Học trò à, con cũng muốn cùng bọn họ chế giễu thầy sao?""A, thì ra cậu còn nhớ.""Tất nhiên, với kiểu học trò kém cỏi đã vài lần coi mặt thầy như cái rổ... Muốn quên cũng khó lắm.""Xin lỗi nha."Hạ Thiên lè lưỡi, không nói gì thêm, cô quay lên rồi khẽ cười.Kiều Dược Dược liên tục nháy mắt với cô, như đang khích lệ cô, cô đã thể hiện khá tốt.Đây là lần đầu tiên Hạ Thiên tranh cãi với Từ Bất Châu, cô còn rất vui vẻ.Cô không muốn đỏ mặt khi nhìn thấy cậu nữa.Cô muốn trở thành bạn bè với cậu, và sẽ bắt đầu từ mối quan hệ thầy trò.
Hạ Thiên cảm thấy lo ngại khi cô so sánh điểm số của mình và Từ Bất Châu ở các môn.
Điểm môn Ngữ Văn, Tiếng Anh và Lịch sử chính trị của cô cao hơn Từ Bất Châu, nhưng cũng chỉ cao hơn một chút thôi, còn Toán và Địa lý của Từ Bất Châu cao hơn cô tận mười mấy điểm, bỏ xa cô.
Xét về tổng điểm, cậu chỉ kém cô vài điểm.
Hạ Thiên cảm thấy rất khủng hoảng, điểm số này quá suýt sao, cô không chút nghi ngờ rằng Từ Bất Châu sẽ vượt qua cô trong kỳ thi tháng lần sau.
Tất nhiên, Từ Bất Châu ngồi phía sau, Từ Bất Châu – người chưa từng thi được hạng hai nhìn cái tên được đặt trước tên mình, khẽ nhíu mày.
"Hạ Thiên..."
Mục Hánh Lan nhìn thấy vẻ mặt hoang mang của cậu bạn cùng bàn: "Xin hỏi, cậu có biết Hạ Thiên là ai không?"
Từ Bất Châu: "Nghe quen quen."
Mục Hách Lan nuốt nước bọt: "Hỏi thêm câu nữa, học trò yêu quý của cậu tên là..."
Từ Bất Châu không chút do dự mà nói: "Kiều Dược Dược."
"..."
Hạ Thiên và Kiều Dược ngồi ở phía trước đồng thời cạn lời.
Mục Hách Lan vẫn bất chấp tất cả, tiếp tục hỏi: "Vậy đội trưởng đội bóng rổ của chúng ta tên là..."
"Lương Gia Di."
Thấy cậu nói ra một cách đàng hoàng như vậy, Mục Hách Lan phát điên: "Đó là bạn gái cũ của cậu đấy! Tỉnh lại đi Từ Bất Châu, còn trẻ đừng có mắc bệnh đãng trí chứ!"
"Ờ."
Từ Bất Châu nhún vai, không quan tâm đ ến chuyện này, cậu tiếp tục giở sách giải trí ngoại khóa.
Lần đầu tiên Hạ Thiên quay đầu lại, cô nhìn cậu thiếu niên khôi ngô tuấn tú đang ngồi phía sau.
"Ngài còn nhớ rõ diện mạo của học trò thân yêu của ngài không?"
Từ Bất Châu khẽ nhếch mắt lên nhìn cô: "Học trò à, con cũng muốn cùng bọn họ chế giễu thầy sao?"
"A, thì ra cậu còn nhớ."
"Tất nhiên, với kiểu học trò kém cỏi đã vài lần coi mặt thầy như cái rổ... Muốn quên cũng khó lắm."
"Xin lỗi nha."
Hạ Thiên lè lưỡi, không nói gì thêm, cô quay lên rồi khẽ cười.
Kiều Dược Dược liên tục nháy mắt với cô, như đang khích lệ cô, cô đã thể hiện khá tốt.
Đây là lần đầu tiên Hạ Thiên tranh cãi với Từ Bất Châu, cô còn rất vui vẻ.
Cô không muốn đỏ mặt khi nhìn thấy cậu nữa.
Cô muốn trở thành bạn bè với cậu, và sẽ bắt đầu từ mối quan hệ thầy trò.
Ngày Chia Tay Hôm Ấy Trời Mưa Rất ToTác giả: Xuân Phong Lựu HỏaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcTiếng ve kêu ồn ào inh ỏi suốt mùa hè tưởng chừng sẽ không bao giờ dứt. "Meo meo, meo meo." Cầm trong tay một miếng giăm bông xúc xích, Hạ Thiên tiến đến hàng rào ngoài sân, khẽ gọi: "Meo meo, ăn cơm thôi." Gia đình cô sống trong một khu chung cư cũ đã bị phá bỏ và tái định cư. Thường ngày, những chú mèo hoang hay qua thăm khu chung cư này. Cô đã quen mặt tất cả những con mèo hoang trong khu, thậm chí còn đặt cả tên cho chúng nó. Ví dụ như con mèo lông trắng trên đỉnh đầu có nhúm lông đen tên là Cầu Đen; một con màu cam to bụ bẫm tên là Chanh; còn có một con mèo có giọng khàn đặc biệt tên là Bà Sói... Ai trong số chúng cũng nhận ra giọng của Hạ Thiên, bất cứ khi nào cô gọi từ bên ngoài hàng rào, chúng sẽ chạy đến từ mọi hướng. Nếu cô không ở đó, những chú mèo này sẽ không có thức ăn và có thể bị chết đói - cô rất thích cảm giác được cần đến. Theo như quan sát của cô, Cầu Đen và Chanh dường như có quan hệ tình cảm nên thường không lộ diện, cho dù có lộ diện thì cũng là một đôi. Chú mèo… Hạ Thiên cảm thấy lo ngại khi cô so sánh điểm số của mình và Từ Bất Châu ở các môn.Điểm môn Ngữ Văn, Tiếng Anh và Lịch sử chính trị của cô cao hơn Từ Bất Châu, nhưng cũng chỉ cao hơn một chút thôi, còn Toán và Địa lý của Từ Bất Châu cao hơn cô tận mười mấy điểm, bỏ xa cô.Xét về tổng điểm, cậu chỉ kém cô vài điểm.Hạ Thiên cảm thấy rất khủng hoảng, điểm số này quá suýt sao, cô không chút nghi ngờ rằng Từ Bất Châu sẽ vượt qua cô trong kỳ thi tháng lần sau.Tất nhiên, Từ Bất Châu ngồi phía sau, Từ Bất Châu – người chưa từng thi được hạng hai nhìn cái tên được đặt trước tên mình, khẽ nhíu mày."Hạ Thiên..."Mục Hánh Lan nhìn thấy vẻ mặt hoang mang của cậu bạn cùng bàn: "Xin hỏi, cậu có biết Hạ Thiên là ai không?"Từ Bất Châu: "Nghe quen quen."Mục Hách Lan nuốt nước bọt: "Hỏi thêm câu nữa, học trò yêu quý của cậu tên là..."Từ Bất Châu không chút do dự mà nói: "Kiều Dược Dược.""..."Hạ Thiên và Kiều Dược ngồi ở phía trước đồng thời cạn lời.Mục Hách Lan vẫn bất chấp tất cả, tiếp tục hỏi: "Vậy đội trưởng đội bóng rổ của chúng ta tên là...""Lương Gia Di."Thấy cậu nói ra một cách đàng hoàng như vậy, Mục Hách Lan phát điên: "Đó là bạn gái cũ của cậu đấy! Tỉnh lại đi Từ Bất Châu, còn trẻ đừng có mắc bệnh đãng trí chứ!""Ờ."Từ Bất Châu nhún vai, không quan tâm đ ến chuyện này, cậu tiếp tục giở sách giải trí ngoại khóa.Lần đầu tiên Hạ Thiên quay đầu lại, cô nhìn cậu thiếu niên khôi ngô tuấn tú đang ngồi phía sau."Ngài còn nhớ rõ diện mạo của học trò thân yêu của ngài không?"Từ Bất Châu khẽ nhếch mắt lên nhìn cô: "Học trò à, con cũng muốn cùng bọn họ chế giễu thầy sao?""A, thì ra cậu còn nhớ.""Tất nhiên, với kiểu học trò kém cỏi đã vài lần coi mặt thầy như cái rổ... Muốn quên cũng khó lắm.""Xin lỗi nha."Hạ Thiên lè lưỡi, không nói gì thêm, cô quay lên rồi khẽ cười.Kiều Dược Dược liên tục nháy mắt với cô, như đang khích lệ cô, cô đã thể hiện khá tốt.Đây là lần đầu tiên Hạ Thiên tranh cãi với Từ Bất Châu, cô còn rất vui vẻ.Cô không muốn đỏ mặt khi nhìn thấy cậu nữa.Cô muốn trở thành bạn bè với cậu, và sẽ bắt đầu từ mối quan hệ thầy trò.