Lúc Tô Tiểu Manh bị cuộc điện thoại của Ân Mộng đánh thức thì trời đã sáng rồi. Cô ta nói phải giúp đỡ câu lạc bộ, bảo cô mau quay lại trường học. Đôi mắt hạnh vô hồn ngắm nhìn trần nhà, đầu cô có hơi choáng váng, cô từ từ nhớ lại buổi tụ họp của câu lạc bộ hát nhảy tối qua. Bà nó chứ, lại đi chuốc rượu cô! Khiến tối hôm qua cô mơ thấy một giấc mộng xuân! Tô Tiểu Manh âm thầm mắng chửi những đứa bạn không chính nghĩa đó rồi đi xuống giường, nhưng không ngờ cô vừa nhúc nhích một chút liền cảm thấy toàn thân như rã rời, chân cô vừa chạm xuống đất liền mềm nhũn ra. “Đau!” Tô Tiểu Manh bấu lấy lọn tóc, nhịn đau đứng dậy, cô nhìn bộ đồ ngủ kiểu nam trên người thì thấy hơi lạ, mở áo ra thì nhìn thấy những đốm xanh xanh tím tím. Gương mặt cô nhăn thành một đống, cô nghĩ mãi không thông, tại sao say xỉn một chút liền biến bản thân thành thế này chứ? — Khi Tô Tiểu Manh quay về đại học A thì đang là buổi trưa, nắng mùa thu rực rỡ, nhưng trong lòng của cô lại ngột ngạt vô cùng. “Ngủ cả buổi sáng…
Chương 10: Chương 10
Manh Manh Chọc Tức Khiến Anh YêuTác giả: Tầm QuânTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhLúc Tô Tiểu Manh bị cuộc điện thoại của Ân Mộng đánh thức thì trời đã sáng rồi. Cô ta nói phải giúp đỡ câu lạc bộ, bảo cô mau quay lại trường học. Đôi mắt hạnh vô hồn ngắm nhìn trần nhà, đầu cô có hơi choáng váng, cô từ từ nhớ lại buổi tụ họp của câu lạc bộ hát nhảy tối qua. Bà nó chứ, lại đi chuốc rượu cô! Khiến tối hôm qua cô mơ thấy một giấc mộng xuân! Tô Tiểu Manh âm thầm mắng chửi những đứa bạn không chính nghĩa đó rồi đi xuống giường, nhưng không ngờ cô vừa nhúc nhích một chút liền cảm thấy toàn thân như rã rời, chân cô vừa chạm xuống đất liền mềm nhũn ra. “Đau!” Tô Tiểu Manh bấu lấy lọn tóc, nhịn đau đứng dậy, cô nhìn bộ đồ ngủ kiểu nam trên người thì thấy hơi lạ, mở áo ra thì nhìn thấy những đốm xanh xanh tím tím. Gương mặt cô nhăn thành một đống, cô nghĩ mãi không thông, tại sao say xỉn một chút liền biến bản thân thành thế này chứ? — Khi Tô Tiểu Manh quay về đại học A thì đang là buổi trưa, nắng mùa thu rực rỡ, nhưng trong lòng của cô lại ngột ngạt vô cùng. “Ngủ cả buổi sáng… Tô Tiểu Manh nhanh chóng lắc đầu rồi nuốt thức ăn trong miệng xuống: “Không ở lại không ở lại! Cháu sẽ quay về Thành Đô!”Tay của Ân Thời Tu ngưng bặt lại, anh ngẩng mặt lên: “Tại sao?”“Ở Bắc Kinh có nhiều người quá, đường sá cũng hay kẹt xe, môi trường lại ô nhiễm, nhiều người tranh giành như vậy thì tại sao cháu phải tiếp cận đám đông như thế này chứ.”“! Vậy sao em lại thi đến Bắc Kinh?”“Bởi vì…” Bởi vì cái tên Nhâm Ý Hiên đó đột nhiên lại đi sửa nguyện vọng của cô, khiến người có thành tích trung bình như cô bị dọa sợ gần chết!“Bởi vì cái gì?”“Vì một sai sót nhất thời, sai sót… hi hi.”Tròng mắt của con bé này cứ sợ hãi láo liên, vừa nhìn là biết ngay đang che giấu, anh cũng không hỏi thêm.“Chú, chú từng đến Thành Đô chưa?”“Từng đi công tác ở đó rồi.”“Nếu như sau này chú có đến Thành Đô chơi thì cháu sẽ làm hướng dẫn viên cho chú nha! Thật ra đường Đông Đại với Thành Đô cũng rất giống nhau, trời càng tối thì càng nhộn nhịp sôi nổi, mấy tòa nhà kiến trúc cũng giống nhau nữa.Tô Tiểu Manh nhớ lại rồi nói.“Sau này muốn làm công việc gì?”“Ưm… có lẽ sẽ làm một cô giáo dạy nhảy, dạy trẻ con nhảy múa, cũng có thể sẽ đi tìm một công ty để đi làm văn phòng các thứ, à, mẹ cháu có một tiệm bán hoa nhỏ, tiệm bán hoa nhỏ đó cũng được lắm…”Ân Thời Tu liếc nhìn cô một cái, nhìn thấy vẻ mặt hài lòng của cô thì anh thấy không đồng tình lắm.Chỉ có thể dùng bốn chữ để tổng kết - Không có chí lớn.“Là sinh viên tốt nghiệp từ đại học A mà chỉ có chí hướng như này hay sao?”Tô Tiểu Manh không cảm thấy chí hướng của mình không hay, nhưng khi Ân Thời Tu nói vậy, cô lại bắt đầu nghịch ngợm: “Nếu không thì sau khi tốt nghiệp đó chú, chú thu nhận cháu đi nhỉ? Để cháu được làm công nhân của công ty thuộc top năm trăm?”“Cho tôi chút lợi ích thì tôi sẽ suy nghĩ.”Tô Tiểu Manh bĩu môi, rồi lẩm bẩm một câu: “Chú à, chú đúng là không có tình người gì cả, cái gì chú cũng đòi có lợi ích hết…”“Em nói cái gì?”“Cháu nói chú đúng là thân thiện quá rồi! Rõ ràng chú bận rộn như vậy nhưng lại có thể đi ăn cơm cùng cháu!”Nói xong thì cô lại cúi đầu ăn mì cay.Cái miệng nhỏ nhắn của cô cay xè đỏ tươi càng tô điểm thêm mấy phần xinh đẹp cho gương mặt thanh tú này, hệt như đêm hôm đó khi cô say bét nhè không biết gì vậy…Ân Thời Tu lại ngớ người rồi.Anh mở chai nước suối uống vài ngụm.Tô Tiểu Manh…Anh cứ âm thầm đọc đi đọc lại ba chữ này, cảm giác mà cô gái này cho người khác cũng giống hệt như cái tên của cô vậy, đơn giản và tự nhiên.Cái đêm cô say xỉn đó cứ như một giấc mơ không có thật vậy…Sau khi ăn mì cay xong, hình như Tô Tiểu Manh vẫn còn chưa ăn no, cô lại dẫn Ân Thời Tu đi vòng vòng trong phố ẩm thực, rồi mua thêm hai chai sữa chua, lại xếp hàng dài ở trước một cửa hàng bán kẹo hồ lô.“Chú là người Bắc Kinh, chú ăn thứ này hay chưa?”“! Chưa.”“À, đúng rồi, Mộng Mộng có nói chú thường xuyên ở nước Anh, nói thật lòng nha, kẹo hồ lô này có vị chính tông Bắc Kinh luôn! Ở Thành Đô không làm ra được mùi vị này đâu!”Cô vừa uống sữa chua vừa nhón chân quan sát động tác thành thạo của người thanh niên đặt từng xiên trái cây vào trong nước đường, nước đường được trải rất đều lên phía trên!Nhận lấy kẹo hồ lô từ tay người thanh niên, Tô Tiểu Manh thuận tay đưa một xuyên sang miệng của Ân Thời Tu: “Ăn thử một miếng đi, chú đừng để dính tay nha, nếu không còn phải đi rửa nữa đó.”Ân Thời Tu nhìn loại quả mà cô đưa đến bên miệng mình, trên cái tay nhỏ của cô có dính chút nước đường, anh khẽ cúi đầu, nhận lấy loại trái cây chua chua ngọt ngọt từ tay cô, đôi môi mỏng của anh lướt qua đầu ngón tay của cô….
Tô Tiểu Manh nhanh chóng lắc đầu rồi nuốt thức ăn trong miệng xuống: “Không ở lại không ở lại! Cháu sẽ quay về Thành Đô!”
Tay của Ân Thời Tu ngưng bặt lại, anh ngẩng mặt lên: “Tại sao?”
“Ở Bắc Kinh có nhiều người quá, đường sá cũng hay kẹt xe, môi trường lại ô nhiễm, nhiều người tranh giành như vậy thì tại sao cháu phải tiếp cận đám đông như thế này chứ.
”
“! Vậy sao em lại thi đến Bắc Kinh?”
“Bởi vì…” Bởi vì cái tên Nhâm Ý Hiên đó đột nhiên lại đi sửa nguyện vọng của cô, khiến người có thành tích trung bình như cô bị dọa sợ gần chết!
“Bởi vì cái gì?”
“Vì một sai sót nhất thời, sai sót… hi hi.
”
Tròng mắt của con bé này cứ sợ hãi láo liên, vừa nhìn là biết ngay đang che giấu, anh cũng không hỏi thêm.
“Chú, chú từng đến Thành Đô chưa?”
“Từng đi công tác ở đó rồi.
”
“Nếu như sau này chú có đến Thành Đô chơi thì cháu sẽ làm hướng dẫn viên cho chú nha! Thật ra đường Đông Đại với Thành Đô cũng rất giống nhau, trời càng tối thì càng nhộn nhịp sôi nổi, mấy tòa nhà kiến trúc cũng giống nhau nữa.
Tô Tiểu Manh nhớ lại rồi nói.
“Sau này muốn làm công việc gì?”
“Ưm… có lẽ sẽ làm một cô giáo dạy nhảy, dạy trẻ con nhảy múa, cũng có thể sẽ đi tìm một công ty để đi làm văn phòng các thứ, à, mẹ cháu có một tiệm bán hoa nhỏ, tiệm bán hoa nhỏ đó cũng được lắm…”
Ân Thời Tu liếc nhìn cô một cái, nhìn thấy vẻ mặt hài lòng của cô thì anh thấy không đồng tình lắm.
Chỉ có thể dùng bốn chữ để tổng kết - Không có chí lớn.
“Là sinh viên tốt nghiệp từ đại học A mà chỉ có chí hướng như này hay sao?”
Tô Tiểu Manh không cảm thấy chí hướng của mình không hay, nhưng khi Ân Thời Tu nói vậy, cô lại bắt đầu nghịch ngợm: “Nếu không thì sau khi tốt nghiệp đó chú, chú thu nhận cháu đi nhỉ? Để cháu được làm công nhân của công ty thuộc top năm trăm?”
“Cho tôi chút lợi ích thì tôi sẽ suy nghĩ.
”
Tô Tiểu Manh bĩu môi, rồi lẩm bẩm một câu: “Chú à, chú đúng là không có tình người gì cả, cái gì chú cũng đòi có lợi ích hết…”
“Em nói cái gì?”
“Cháu nói chú đúng là thân thiện quá rồi! Rõ ràng chú bận rộn như vậy nhưng lại có thể đi ăn cơm cùng cháu!”
Nói xong thì cô lại cúi đầu ăn mì cay.
Cái miệng nhỏ nhắn của cô cay xè đỏ tươi càng tô điểm thêm mấy phần xinh đẹp cho gương mặt thanh tú này, hệt như đêm hôm đó khi cô say bét nhè không biết gì vậy…
Ân Thời Tu lại ngớ người rồi.
Anh mở chai nước suối uống vài ngụm.
Tô Tiểu Manh…
Anh cứ âm thầm đọc đi đọc lại ba chữ này, cảm giác mà cô gái này cho người khác cũng giống hệt như cái tên của cô vậy, đơn giản và tự nhiên.
Cái đêm cô say xỉn đó cứ như một giấc mơ không có thật vậy…
Sau khi ăn mì cay xong, hình như Tô Tiểu Manh vẫn còn chưa ăn no, cô lại dẫn Ân Thời Tu đi vòng vòng trong phố ẩm thực, rồi mua thêm hai chai sữa chua, lại xếp hàng dài ở trước một cửa hàng bán kẹo hồ lô.
“Chú là người Bắc Kinh, chú ăn thứ này hay chưa?”
“! Chưa.
”
“À, đúng rồi, Mộng Mộng có nói chú thường xuyên ở nước Anh, nói thật lòng nha, kẹo hồ lô này có vị chính tông Bắc Kinh luôn! Ở Thành Đô không làm ra được mùi vị này đâu!”
Cô vừa uống sữa chua vừa nhón chân quan sát động tác thành thạo của người thanh niên đặt từng xiên trái cây vào trong nước đường, nước đường được trải rất đều lên phía trên!
Nhận lấy kẹo hồ lô từ tay người thanh niên, Tô Tiểu Manh thuận tay đưa một xuyên sang miệng của Ân Thời Tu: “Ăn thử một miếng đi, chú đừng để dính tay nha, nếu không còn phải đi rửa nữa đó.
”
Ân Thời Tu nhìn loại quả mà cô đưa đến bên miệng mình, trên cái tay nhỏ của cô có dính chút nước đường, anh khẽ cúi đầu, nhận lấy loại trái cây chua chua ngọt ngọt từ tay cô, đôi môi mỏng của anh lướt qua đầu ngón tay của cô….
Manh Manh Chọc Tức Khiến Anh YêuTác giả: Tầm QuânTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhLúc Tô Tiểu Manh bị cuộc điện thoại của Ân Mộng đánh thức thì trời đã sáng rồi. Cô ta nói phải giúp đỡ câu lạc bộ, bảo cô mau quay lại trường học. Đôi mắt hạnh vô hồn ngắm nhìn trần nhà, đầu cô có hơi choáng váng, cô từ từ nhớ lại buổi tụ họp của câu lạc bộ hát nhảy tối qua. Bà nó chứ, lại đi chuốc rượu cô! Khiến tối hôm qua cô mơ thấy một giấc mộng xuân! Tô Tiểu Manh âm thầm mắng chửi những đứa bạn không chính nghĩa đó rồi đi xuống giường, nhưng không ngờ cô vừa nhúc nhích một chút liền cảm thấy toàn thân như rã rời, chân cô vừa chạm xuống đất liền mềm nhũn ra. “Đau!” Tô Tiểu Manh bấu lấy lọn tóc, nhịn đau đứng dậy, cô nhìn bộ đồ ngủ kiểu nam trên người thì thấy hơi lạ, mở áo ra thì nhìn thấy những đốm xanh xanh tím tím. Gương mặt cô nhăn thành một đống, cô nghĩ mãi không thông, tại sao say xỉn một chút liền biến bản thân thành thế này chứ? — Khi Tô Tiểu Manh quay về đại học A thì đang là buổi trưa, nắng mùa thu rực rỡ, nhưng trong lòng của cô lại ngột ngạt vô cùng. “Ngủ cả buổi sáng… Tô Tiểu Manh nhanh chóng lắc đầu rồi nuốt thức ăn trong miệng xuống: “Không ở lại không ở lại! Cháu sẽ quay về Thành Đô!”Tay của Ân Thời Tu ngưng bặt lại, anh ngẩng mặt lên: “Tại sao?”“Ở Bắc Kinh có nhiều người quá, đường sá cũng hay kẹt xe, môi trường lại ô nhiễm, nhiều người tranh giành như vậy thì tại sao cháu phải tiếp cận đám đông như thế này chứ.”“! Vậy sao em lại thi đến Bắc Kinh?”“Bởi vì…” Bởi vì cái tên Nhâm Ý Hiên đó đột nhiên lại đi sửa nguyện vọng của cô, khiến người có thành tích trung bình như cô bị dọa sợ gần chết!“Bởi vì cái gì?”“Vì một sai sót nhất thời, sai sót… hi hi.”Tròng mắt của con bé này cứ sợ hãi láo liên, vừa nhìn là biết ngay đang che giấu, anh cũng không hỏi thêm.“Chú, chú từng đến Thành Đô chưa?”“Từng đi công tác ở đó rồi.”“Nếu như sau này chú có đến Thành Đô chơi thì cháu sẽ làm hướng dẫn viên cho chú nha! Thật ra đường Đông Đại với Thành Đô cũng rất giống nhau, trời càng tối thì càng nhộn nhịp sôi nổi, mấy tòa nhà kiến trúc cũng giống nhau nữa.Tô Tiểu Manh nhớ lại rồi nói.“Sau này muốn làm công việc gì?”“Ưm… có lẽ sẽ làm một cô giáo dạy nhảy, dạy trẻ con nhảy múa, cũng có thể sẽ đi tìm một công ty để đi làm văn phòng các thứ, à, mẹ cháu có một tiệm bán hoa nhỏ, tiệm bán hoa nhỏ đó cũng được lắm…”Ân Thời Tu liếc nhìn cô một cái, nhìn thấy vẻ mặt hài lòng của cô thì anh thấy không đồng tình lắm.Chỉ có thể dùng bốn chữ để tổng kết - Không có chí lớn.“Là sinh viên tốt nghiệp từ đại học A mà chỉ có chí hướng như này hay sao?”Tô Tiểu Manh không cảm thấy chí hướng của mình không hay, nhưng khi Ân Thời Tu nói vậy, cô lại bắt đầu nghịch ngợm: “Nếu không thì sau khi tốt nghiệp đó chú, chú thu nhận cháu đi nhỉ? Để cháu được làm công nhân của công ty thuộc top năm trăm?”“Cho tôi chút lợi ích thì tôi sẽ suy nghĩ.”Tô Tiểu Manh bĩu môi, rồi lẩm bẩm một câu: “Chú à, chú đúng là không có tình người gì cả, cái gì chú cũng đòi có lợi ích hết…”“Em nói cái gì?”“Cháu nói chú đúng là thân thiện quá rồi! Rõ ràng chú bận rộn như vậy nhưng lại có thể đi ăn cơm cùng cháu!”Nói xong thì cô lại cúi đầu ăn mì cay.Cái miệng nhỏ nhắn của cô cay xè đỏ tươi càng tô điểm thêm mấy phần xinh đẹp cho gương mặt thanh tú này, hệt như đêm hôm đó khi cô say bét nhè không biết gì vậy…Ân Thời Tu lại ngớ người rồi.Anh mở chai nước suối uống vài ngụm.Tô Tiểu Manh…Anh cứ âm thầm đọc đi đọc lại ba chữ này, cảm giác mà cô gái này cho người khác cũng giống hệt như cái tên của cô vậy, đơn giản và tự nhiên.Cái đêm cô say xỉn đó cứ như một giấc mơ không có thật vậy…Sau khi ăn mì cay xong, hình như Tô Tiểu Manh vẫn còn chưa ăn no, cô lại dẫn Ân Thời Tu đi vòng vòng trong phố ẩm thực, rồi mua thêm hai chai sữa chua, lại xếp hàng dài ở trước một cửa hàng bán kẹo hồ lô.“Chú là người Bắc Kinh, chú ăn thứ này hay chưa?”“! Chưa.”“À, đúng rồi, Mộng Mộng có nói chú thường xuyên ở nước Anh, nói thật lòng nha, kẹo hồ lô này có vị chính tông Bắc Kinh luôn! Ở Thành Đô không làm ra được mùi vị này đâu!”Cô vừa uống sữa chua vừa nhón chân quan sát động tác thành thạo của người thanh niên đặt từng xiên trái cây vào trong nước đường, nước đường được trải rất đều lên phía trên!Nhận lấy kẹo hồ lô từ tay người thanh niên, Tô Tiểu Manh thuận tay đưa một xuyên sang miệng của Ân Thời Tu: “Ăn thử một miếng đi, chú đừng để dính tay nha, nếu không còn phải đi rửa nữa đó.”Ân Thời Tu nhìn loại quả mà cô đưa đến bên miệng mình, trên cái tay nhỏ của cô có dính chút nước đường, anh khẽ cúi đầu, nhận lấy loại trái cây chua chua ngọt ngọt từ tay cô, đôi môi mỏng của anh lướt qua đầu ngón tay của cô….