- Nhanh lên, nhanh lên - người phụ nữ khua kua cánh tay miệng liên tục nói, hối thúc người làm trong nhà. - Được rồi, bà ngồi xuống đi là con gái bà cưới chứ có phải bà cưới đâu sao phải nôn nóng chứ? - người đàn ông vừa nói vừa nhâm nhi tách trà - Sao không nôn nóng chứ? Con gái tôi, tôi không lo ai lo chứ - Bà yên tâm, tình cảm của Dinh An với Thừa Dương lâu dài như vậy đám cưới chắc chắn không có chuyện gì thay đổi - Biết là vậy, à phải An Lạc đâu sao sáng giờ không thấy con bé? - Con bé từ sớm đã ra ngoài, cũng không nói là đi đâu. Người phụ nữ thở dài rồi tiến lại ghế sofa ngồi xuống tiếp tục nói: - Sau khi đám cưới của Dinh An và Dương Thừa kết thúc tôi sẽ đưa An Lạc sang Mỹ - Tôi nghĩ bà nên bỏ cái ý định này đi, An Lạc tính cách nó hoàn toàn trái ngược Dinh An muốn con bé làm theo ý bà. Tôi nghĩ chỉ có khi trời sập xuống - Khi xưa An Lạc còn bé nếu như tôi nghe lời mẹ cho nó sang Mỹ có lẽ mọi chuyện đã khác. Con bé như bây giờ lỗi cũng là ở tôi. Người đàn ông nghe câu này cũng…
Tác giả: