Vào trong Nam mới biết màn thầu có nhân, trước giờ chỉ ăn bánh đặc ruột. Hồi bé toàn ở nhà ông bà ngoại, tại một con xóm nhỏ giáp ranh Tây Bắc. Bà ngoại nấu đồ bột đảm lắm, nào màn thầu nào bánh bao nào bánh nướng đều là chuyện nhỏ. Mỗi khi đông về, tôi ngủ dậy thì bà đã tất bật lọ mọ. Tôi bò dậy trông ra ngoài cửa sổ, thấy nhũ băng rủ trĩu nặng cành cây khô là biết tuyết lại rơi cả đêm qua. Tôi muốn gặp bà, bèn lật đật xuống giường xỏ giày chạy ra ngoài. Tuyết ngoài sân dâng tận mắt cá chân, giẫm một bước là sụt một hố, giẫm hai bước là tuyết chui đầy giày. Tôi lười cúi xuống xỏ lại giày cho hẳn hoi nên cứ kệ chân lạnh buốt. Bà ngoại không đóng cửa nhà bếp, mùa đông mắc rèm bông dày, có lẽ là ông ngoại lấy áo choàng quân đội cũ làm, nặng lắm. Vừa tới cửa tôi đã ngửi được mùi bánh bao hấp với màn thầu hấp thơm lừng, hòa quyện vào hơi đông buốt giá. Tôi kêu Bà ơi, bà hay mải việc nên không nghe thấy. Tôi kéo rèm ra, bà sẽ bảo tôi đợi bà một tí. Hồi nhỏ tôi ngoan lắm, bà bảo đợi là đợi…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...