Tác giả:

Tam sinh tam thế, là do ta không an phận, lạc vào cõi luân hồi. Quay đầu nhìn lại, nhị thế đã qua. Ngoái nhìn Vong Xuyên dưới cầu Nại Hà, nước sông mặc sắc im lìm, lặng yên như đã chết, vô sinh vô niệm. Bước vào Vọng Hương đài, bà cụ đã sớm chờ đưa ta một chén Mạnh Bà Thang.   Lão nhân khuôn mặt từ ái, ta tiếp nhận cái chén, chưa vội uống, chỉ cúi đầu nhìn. Trà nấu từ nước sông mặc sắc trong suốt nhìn thấy đáy, vô trần vô ai. Đột nhiên nhớ ra, hương vị trà này, kiếp trước tới đây, ta đã từng uống. "Nhớ ra vị trà rồi sao?” Thanh âm như nói ra tiếng lòng ta, ta ngẩng đầu lên liền thấy bà cụ đang chăm chú nhìn ta bằng đôi mắt đen thẳm không gợn sáng. "Vô sắc vô vị." Ta khẽ cười. Bà cụ xoa cằm: “Vô sắc vô vị, vô tình vô dục, ẩm nhi vong khước, tiền sinh chủng chủng.” "Ta chỉ có tam sinh, giờ đã qua nhị thế. . . . . ." Nước trong chén bỗng gợn sóng, tâm do bình tĩnh, tình lại nhấp nhô. Ta vốn là một cây nến trên bàn thờ phật, được thần độ hóa thành tinh, vốn nên tiếp tục tu luyện trở thành…

Chương 12: Chương 12

Vong Xuyên - Mạt HồiTác giả: Mạt HồiTruyện Cổ Đại, Truyện Ngược, Truyện Xuyên KhôngTam sinh tam thế, là do ta không an phận, lạc vào cõi luân hồi. Quay đầu nhìn lại, nhị thế đã qua. Ngoái nhìn Vong Xuyên dưới cầu Nại Hà, nước sông mặc sắc im lìm, lặng yên như đã chết, vô sinh vô niệm. Bước vào Vọng Hương đài, bà cụ đã sớm chờ đưa ta một chén Mạnh Bà Thang.   Lão nhân khuôn mặt từ ái, ta tiếp nhận cái chén, chưa vội uống, chỉ cúi đầu nhìn. Trà nấu từ nước sông mặc sắc trong suốt nhìn thấy đáy, vô trần vô ai. Đột nhiên nhớ ra, hương vị trà này, kiếp trước tới đây, ta đã từng uống. "Nhớ ra vị trà rồi sao?” Thanh âm như nói ra tiếng lòng ta, ta ngẩng đầu lên liền thấy bà cụ đang chăm chú nhìn ta bằng đôi mắt đen thẳm không gợn sáng. "Vô sắc vô vị." Ta khẽ cười. Bà cụ xoa cằm: “Vô sắc vô vị, vô tình vô dục, ẩm nhi vong khước, tiền sinh chủng chủng.” "Ta chỉ có tam sinh, giờ đã qua nhị thế. . . . . ." Nước trong chén bỗng gợn sóng, tâm do bình tĩnh, tình lại nhấp nhô. Ta vốn là một cây nến trên bàn thờ phật, được thần độ hóa thành tinh, vốn nên tiếp tục tu luyện trở thành… Bóng đêm hôn ám, Trường Tiếu không chú ý tới Bạch Thanh Ẩn đi đằng trước còn hắn liếc mắt một cái đã nhìn thấy y, nhưng hắn giả vờ đi thẳng, thậm chí còn cố ý đụng vào người kia ── "A! Ai vậy, đi đường cũng không phát ra tiếng gì cả . . . . ." Trường Tiếu xoa xoa cái đầu bị đụng đau, vừa ngẩng lên, nhận ra người kia, nhất thời sửng sốt.Nhìn Trường Tiếu biến sắc, Bạch Thanh Ẩn cố ý hỏi: "Nội đệ khuya rồi còn chưa ngủ, đi đâu vậy?""Ta, ta. . . . . ." Trường Tiếu ấp úng, cuối cùng nói một hơi, "Ta đi đâu không cần ngươi lo!"Nói xong, y đẩy Bạch Thanh Ẩn ra, chạy biến mất.Nhìn thân ảnh sợ hãi bỏ chạy kia, Bạch Thanh Ẩn lắc đầu cười cười, rồi mới xoay người rời đi.Khi hắn về đến phòng Trịnh Ngưng Sương đã sớm chờ để nói cho hắn một việc ──"Trường Tiếu vừa mới tới đây?" Bạch Thanh Ẩn vừa cởi áo khoác vừa nhíu mi nhìn Ngưng Sương."Đúng vậy, nó hỏi ta thiệt nhiều thứ." Nghĩ đến đệ đệ Trường Tiếu, vẻ mặt Ngưng Sương tràn ngập sủng ái, thấy Bạch Thanh Ẩn đã cởi áo khoác, nàng đưa tay đón lấy, mắc lên giá.Nghiêng đầu nghĩ nghĩ, Bạch Thanh Ẩn vờ như tùy ý hỏi han: “Y hỏi gì?"Hỏi xong, hắn chờ nghe trả lời, mà đi tới một góc phòng, lôi cái chiếu ra trải lên sàn nhà."Nó hỏi khi nào chúng ta quay về kinh thành. . . . . ."Ngưng Sương sắc mặt buồn bã, nhưng vẫn như trước, xoay người đến bên ngăn tủ lấy chăn đệm đưa cho Bạch Thanh Ẩn."Còn hỏi gần đây chàng có nói gì lạ với ta không ..... Trường Tiếu hôm nay có điểm là lạ. . . . . ."Ngưng Sương cau mày liễu, vẻ mặt hoang mang: "Vì sao nó phải hỏi thế chứ? Sắc mặt cũng không ổn.”Bạch Thanh Ẩn trải xong đệm, nhìn nàng một cái, nói: "Hay là Trường Tiếu không thích ta, muốn ta mau rời đi?.""Không đâu." Nghe hắn nói vậy, Ngưng Sương sợ hắn nghĩ nhiều, liền tiếp lời, "Trường Tiếu còn từng nói với ta nó thực sự thích tỷ phu chàng, còn mong chúng ta ở đây lâu lâu một chút, như vậy nó cũng đỡ buồn. . . . . ."Bạch Thanh Ẩn vừa nghe, không khỏi hừ một tiếng, ám chỉ nói: "Y thật sự nghĩ thế sao?”"Tướng công, Trường Tiếu còn nhỏ, suy nghĩ đơn thuần." Tưởng hắn nói về việc Trường Tiếu không muốn hắn ở đây, Ngưng Sương giải thích thêm lần nữa, "Nó nói thích nghĩa là thích, chàng đừng nghĩ nhiều, an tâm đi.""Đơn thuần?" Lời này làm cho Bạch Thanh Ẩn sinh nghi.Mấy ngày trước đây, hắn tận mắt chứng kiến, Trường Tiếu lúc ấy, căn bản không giống một thiếu niên hồn nhiên mà giống một người trưởng thành đã trải qua vô số thăng trầm cuộc đời hơn.Không cần nói lời nào nhưng ánh mắt chân thành tha thiết ấy đã bộc lộ ra hết thảy.Y yêu người kia, người y nhìn chăm chú, phụ thân của y──"Tướng công?" Hắn trầm tư khiến người bên cạnh lo lắng khẽ gọi.Bạch Thanh Ẩn ngẩng đầu cười cười với Ngưng Sương,nói: "Ngươi có thể nói đệ đệ, hai ngày nữa ta sẽ rời Tô Châu.”"Cái gì?" Ngưng kinh ngạc, "Tướng công, sao chàng lại đi? Vì Trường Tiếu nói vậy sao. . . . . .""Không phải." Bạch Thanh Ẩn lắc đầu, giải thích, "Sinh ý bên này đã tạm ổn, ta phải quay về xử lý công chuyện ở kinh thành. Sinh ý ở Tô Châu trọng yếu nhưng cũng không thể bỏ bê bên kia được.”"Thì ra thế." Ngưng Sương thở phào nhẹ nhõm một hơi."Tướng công, sau này chàng phải chạy đi chạy lại hai nơi sao? Rất vất vả?"Bạch Thanh Ẩn cười cười: "Việc buôn bán sao có thể không vất vả?"Ngưng Sương nghiêng đầu, suy nghĩ một lát, cẩn thận hỏi: "Tướng công, cha là đại quan nhất phẩm trong triều, hai vị ca ca cũng đều là mệnh quan triều đình, tại sao chỉ có mình chàng ra ngoài buôn bán?”Bạch Thanh Ẩn ánh mắt thâm trầm, mở cửa sổ ra, gió ban đêm mát lạnh tràn vào phòng.Hắn lặng yên, đến khi Ngưng Sương nghĩ hắn sẽ không trả lời thì hắn lại nói : "Ta không thích quan trường, vừa câu thúc lại nham hiểm thâm độc xảo trá, sống như vậy mệt mỏi lắm. So với buôn bán còn vất vả hơn.”Ngắn ngủn mấy câu nhưng ngưng trọng nghiêm túc, đủ để cho Ngưng Sương thông minh hiểu được băn khoăn sâu xa trong lòng hắn. Nàng không hỏi nhiều, chỉ quyến luyến nhìn thân ảnh bên cửa sổ, trầm tư.

Bóng đêm hôn ám, Trường Tiếu không chú ý tới Bạch Thanh Ẩn đi đằng trước còn hắn liếc mắt một cái đã nhìn thấy y, nhưng hắn giả vờ đi thẳng, thậm chí còn cố ý đụng vào người kia ──

 

"A! Ai vậy, đi đường cũng không phát ra tiếng gì cả . . . . ."

 

Trường Tiếu xoa xoa cái đầu bị đụng đau, vừa ngẩng lên, nhận ra người kia, nhất thời sửng sốt.

Nhìn Trường Tiếu biến sắc, Bạch Thanh Ẩn cố ý hỏi: "Nội đệ khuya rồi còn chưa ngủ, đi đâu vậy?"

"Ta, ta. . . . . ." Trường Tiếu ấp úng, cuối cùng nói một hơi, "Ta đi đâu không cần ngươi lo!"

Nói xong, y đẩy Bạch Thanh Ẩn ra, chạy biến mất.

Nhìn thân ảnh sợ hãi bỏ chạy kia, Bạch Thanh Ẩn lắc đầu cười cười, rồi mới xoay người rời đi.

Khi hắn về đến phòng Trịnh Ngưng Sương đã sớm chờ để nói cho hắn một việc ──

"Trường Tiếu vừa mới tới đây?" Bạch Thanh Ẩn vừa cởi áo khoác vừa nhíu mi nhìn Ngưng Sương.

"Đúng vậy, nó hỏi ta thiệt nhiều thứ." Nghĩ đến đệ đệ Trường Tiếu, vẻ mặt Ngưng Sương tràn ngập sủng ái, thấy Bạch Thanh Ẩn đã cởi áo khoác, nàng đưa tay đón lấy, mắc lên giá.

Nghiêng đầu nghĩ nghĩ, Bạch Thanh Ẩn vờ như tùy ý hỏi han: “Y hỏi gì?"

Hỏi xong, hắn chờ nghe trả lời, mà đi tới một góc phòng, lôi cái chiếu ra trải lên sàn nhà.

"Nó hỏi khi nào chúng ta quay về kinh thành. . . . . ."

Ngưng Sương sắc mặt buồn bã, nhưng vẫn như trước, xoay người đến bên ngăn tủ lấy chăn đệm đưa cho Bạch Thanh Ẩn.

"Còn hỏi gần đây chàng có nói gì lạ với ta không ..... Trường Tiếu hôm nay có điểm là lạ. . . . . ."

Ngưng Sương cau mày liễu, vẻ mặt hoang mang: "Vì sao nó phải hỏi thế chứ? Sắc mặt cũng không ổn.”

Bạch Thanh Ẩn trải xong đệm, nhìn nàng một cái, nói: "Hay là Trường Tiếu không thích ta, muốn ta mau rời đi?."

"Không đâu." Nghe hắn nói vậy, Ngưng Sương sợ hắn nghĩ nhiều, liền tiếp lời, "Trường Tiếu còn từng nói với ta nó thực sự thích tỷ phu chàng, còn mong chúng ta ở đây lâu lâu một chút, như vậy nó cũng đỡ buồn. . . . . ."

Bạch Thanh Ẩn vừa nghe, không khỏi hừ một tiếng, ám chỉ nói: "Y thật sự nghĩ thế sao?”"Tướng công, Trường Tiếu còn nhỏ, suy nghĩ đơn thuần." Tưởng hắn nói về việc Trường Tiếu không muốn hắn ở đây, Ngưng Sương giải thích thêm lần nữa, "Nó nói thích nghĩa là thích, chàng đừng nghĩ nhiều, an tâm đi."

"Đơn thuần?" Lời này làm cho Bạch Thanh Ẩn sinh nghi.

Mấy ngày trước đây, hắn tận mắt chứng kiến, Trường Tiếu lúc ấy, căn bản không giống một thiếu niên hồn nhiên mà giống một người trưởng thành đã trải qua vô số thăng trầm cuộc đời hơn.

Không cần nói lời nào nhưng ánh mắt chân thành tha thiết ấy đã bộc lộ ra hết thảy.

Y yêu người kia, người y nhìn chăm chú, phụ thân của y──

"Tướng công?"

 

Hắn trầm tư khiến người bên cạnh lo lắng khẽ gọi.

Bạch Thanh Ẩn ngẩng đầu cười cười với Ngưng Sương,nói: "Ngươi có thể nói đệ đệ, hai ngày nữa ta sẽ rời Tô Châu.”

"Cái gì?" Ngưng kinh ngạc, "Tướng công, sao chàng lại đi? Vì Trường Tiếu nói vậy sao. . . . . ."

"Không phải." Bạch Thanh Ẩn lắc đầu, giải thích, "Sinh ý bên này đã tạm ổn, ta phải quay về xử lý công chuyện ở kinh thành. Sinh ý ở Tô Châu trọng yếu nhưng cũng không thể bỏ bê bên kia được.”

"Thì ra thế." Ngưng Sương thở phào nhẹ nhõm một hơi.

"Tướng công, sau này chàng phải chạy đi chạy lại hai nơi sao? Rất vất vả?"

Bạch Thanh Ẩn cười cười: "Việc buôn bán sao có thể không vất vả?"

Ngưng Sương nghiêng đầu, suy nghĩ một lát, cẩn thận hỏi: "Tướng công, cha là đại quan nhất phẩm trong triều, hai vị ca ca cũng đều là mệnh quan triều đình, tại sao chỉ có mình chàng ra ngoài buôn bán?”

Bạch Thanh Ẩn ánh mắt thâm trầm, mở cửa sổ ra, gió ban đêm mát lạnh tràn vào phòng.

Hắn lặng yên, đến khi Ngưng Sương nghĩ hắn sẽ không trả lời thì hắn lại nói : "Ta không thích quan trường, vừa câu thúc lại nham hiểm thâm độc xảo trá, sống như vậy mệt mỏi lắm. So với buôn bán còn vất vả hơn.”

Ngắn ngủn mấy câu nhưng ngưng trọng nghiêm túc, đủ để cho Ngưng Sương thông minh hiểu được băn khoăn sâu xa trong lòng hắn. Nàng không hỏi nhiều, chỉ quyến luyến nhìn thân ảnh bên cửa sổ, trầm tư.

Vong Xuyên - Mạt HồiTác giả: Mạt HồiTruyện Cổ Đại, Truyện Ngược, Truyện Xuyên KhôngTam sinh tam thế, là do ta không an phận, lạc vào cõi luân hồi. Quay đầu nhìn lại, nhị thế đã qua. Ngoái nhìn Vong Xuyên dưới cầu Nại Hà, nước sông mặc sắc im lìm, lặng yên như đã chết, vô sinh vô niệm. Bước vào Vọng Hương đài, bà cụ đã sớm chờ đưa ta một chén Mạnh Bà Thang.   Lão nhân khuôn mặt từ ái, ta tiếp nhận cái chén, chưa vội uống, chỉ cúi đầu nhìn. Trà nấu từ nước sông mặc sắc trong suốt nhìn thấy đáy, vô trần vô ai. Đột nhiên nhớ ra, hương vị trà này, kiếp trước tới đây, ta đã từng uống. "Nhớ ra vị trà rồi sao?” Thanh âm như nói ra tiếng lòng ta, ta ngẩng đầu lên liền thấy bà cụ đang chăm chú nhìn ta bằng đôi mắt đen thẳm không gợn sáng. "Vô sắc vô vị." Ta khẽ cười. Bà cụ xoa cằm: “Vô sắc vô vị, vô tình vô dục, ẩm nhi vong khước, tiền sinh chủng chủng.” "Ta chỉ có tam sinh, giờ đã qua nhị thế. . . . . ." Nước trong chén bỗng gợn sóng, tâm do bình tĩnh, tình lại nhấp nhô. Ta vốn là một cây nến trên bàn thờ phật, được thần độ hóa thành tinh, vốn nên tiếp tục tu luyện trở thành… Bóng đêm hôn ám, Trường Tiếu không chú ý tới Bạch Thanh Ẩn đi đằng trước còn hắn liếc mắt một cái đã nhìn thấy y, nhưng hắn giả vờ đi thẳng, thậm chí còn cố ý đụng vào người kia ── "A! Ai vậy, đi đường cũng không phát ra tiếng gì cả . . . . ." Trường Tiếu xoa xoa cái đầu bị đụng đau, vừa ngẩng lên, nhận ra người kia, nhất thời sửng sốt.Nhìn Trường Tiếu biến sắc, Bạch Thanh Ẩn cố ý hỏi: "Nội đệ khuya rồi còn chưa ngủ, đi đâu vậy?""Ta, ta. . . . . ." Trường Tiếu ấp úng, cuối cùng nói một hơi, "Ta đi đâu không cần ngươi lo!"Nói xong, y đẩy Bạch Thanh Ẩn ra, chạy biến mất.Nhìn thân ảnh sợ hãi bỏ chạy kia, Bạch Thanh Ẩn lắc đầu cười cười, rồi mới xoay người rời đi.Khi hắn về đến phòng Trịnh Ngưng Sương đã sớm chờ để nói cho hắn một việc ──"Trường Tiếu vừa mới tới đây?" Bạch Thanh Ẩn vừa cởi áo khoác vừa nhíu mi nhìn Ngưng Sương."Đúng vậy, nó hỏi ta thiệt nhiều thứ." Nghĩ đến đệ đệ Trường Tiếu, vẻ mặt Ngưng Sương tràn ngập sủng ái, thấy Bạch Thanh Ẩn đã cởi áo khoác, nàng đưa tay đón lấy, mắc lên giá.Nghiêng đầu nghĩ nghĩ, Bạch Thanh Ẩn vờ như tùy ý hỏi han: “Y hỏi gì?"Hỏi xong, hắn chờ nghe trả lời, mà đi tới một góc phòng, lôi cái chiếu ra trải lên sàn nhà."Nó hỏi khi nào chúng ta quay về kinh thành. . . . . ."Ngưng Sương sắc mặt buồn bã, nhưng vẫn như trước, xoay người đến bên ngăn tủ lấy chăn đệm đưa cho Bạch Thanh Ẩn."Còn hỏi gần đây chàng có nói gì lạ với ta không ..... Trường Tiếu hôm nay có điểm là lạ. . . . . ."Ngưng Sương cau mày liễu, vẻ mặt hoang mang: "Vì sao nó phải hỏi thế chứ? Sắc mặt cũng không ổn.”Bạch Thanh Ẩn trải xong đệm, nhìn nàng một cái, nói: "Hay là Trường Tiếu không thích ta, muốn ta mau rời đi?.""Không đâu." Nghe hắn nói vậy, Ngưng Sương sợ hắn nghĩ nhiều, liền tiếp lời, "Trường Tiếu còn từng nói với ta nó thực sự thích tỷ phu chàng, còn mong chúng ta ở đây lâu lâu một chút, như vậy nó cũng đỡ buồn. . . . . ."Bạch Thanh Ẩn vừa nghe, không khỏi hừ một tiếng, ám chỉ nói: "Y thật sự nghĩ thế sao?”"Tướng công, Trường Tiếu còn nhỏ, suy nghĩ đơn thuần." Tưởng hắn nói về việc Trường Tiếu không muốn hắn ở đây, Ngưng Sương giải thích thêm lần nữa, "Nó nói thích nghĩa là thích, chàng đừng nghĩ nhiều, an tâm đi.""Đơn thuần?" Lời này làm cho Bạch Thanh Ẩn sinh nghi.Mấy ngày trước đây, hắn tận mắt chứng kiến, Trường Tiếu lúc ấy, căn bản không giống một thiếu niên hồn nhiên mà giống một người trưởng thành đã trải qua vô số thăng trầm cuộc đời hơn.Không cần nói lời nào nhưng ánh mắt chân thành tha thiết ấy đã bộc lộ ra hết thảy.Y yêu người kia, người y nhìn chăm chú, phụ thân của y──"Tướng công?" Hắn trầm tư khiến người bên cạnh lo lắng khẽ gọi.Bạch Thanh Ẩn ngẩng đầu cười cười với Ngưng Sương,nói: "Ngươi có thể nói đệ đệ, hai ngày nữa ta sẽ rời Tô Châu.”"Cái gì?" Ngưng kinh ngạc, "Tướng công, sao chàng lại đi? Vì Trường Tiếu nói vậy sao. . . . . .""Không phải." Bạch Thanh Ẩn lắc đầu, giải thích, "Sinh ý bên này đã tạm ổn, ta phải quay về xử lý công chuyện ở kinh thành. Sinh ý ở Tô Châu trọng yếu nhưng cũng không thể bỏ bê bên kia được.”"Thì ra thế." Ngưng Sương thở phào nhẹ nhõm một hơi."Tướng công, sau này chàng phải chạy đi chạy lại hai nơi sao? Rất vất vả?"Bạch Thanh Ẩn cười cười: "Việc buôn bán sao có thể không vất vả?"Ngưng Sương nghiêng đầu, suy nghĩ một lát, cẩn thận hỏi: "Tướng công, cha là đại quan nhất phẩm trong triều, hai vị ca ca cũng đều là mệnh quan triều đình, tại sao chỉ có mình chàng ra ngoài buôn bán?”Bạch Thanh Ẩn ánh mắt thâm trầm, mở cửa sổ ra, gió ban đêm mát lạnh tràn vào phòng.Hắn lặng yên, đến khi Ngưng Sương nghĩ hắn sẽ không trả lời thì hắn lại nói : "Ta không thích quan trường, vừa câu thúc lại nham hiểm thâm độc xảo trá, sống như vậy mệt mỏi lắm. So với buôn bán còn vất vả hơn.”Ngắn ngủn mấy câu nhưng ngưng trọng nghiêm túc, đủ để cho Ngưng Sương thông minh hiểu được băn khoăn sâu xa trong lòng hắn. Nàng không hỏi nhiều, chỉ quyến luyến nhìn thân ảnh bên cửa sổ, trầm tư.

Chương 12: Chương 12