Tam sinh tam thế, là do ta không an phận, lạc vào cõi luân hồi. Quay đầu nhìn lại, nhị thế đã qua. Ngoái nhìn Vong Xuyên dưới cầu Nại Hà, nước sông mặc sắc im lìm, lặng yên như đã chết, vô sinh vô niệm. Bước vào Vọng Hương đài, bà cụ đã sớm chờ đưa ta một chén Mạnh Bà Thang. Lão nhân khuôn mặt từ ái, ta tiếp nhận cái chén, chưa vội uống, chỉ cúi đầu nhìn. Trà nấu từ nước sông mặc sắc trong suốt nhìn thấy đáy, vô trần vô ai. Đột nhiên nhớ ra, hương vị trà này, kiếp trước tới đây, ta đã từng uống. "Nhớ ra vị trà rồi sao?” Thanh âm như nói ra tiếng lòng ta, ta ngẩng đầu lên liền thấy bà cụ đang chăm chú nhìn ta bằng đôi mắt đen thẳm không gợn sáng. "Vô sắc vô vị." Ta khẽ cười. Bà cụ xoa cằm: “Vô sắc vô vị, vô tình vô dục, ẩm nhi vong khước, tiền sinh chủng chủng.” "Ta chỉ có tam sinh, giờ đã qua nhị thế. . . . . ." Nước trong chén bỗng gợn sóng, tâm do bình tĩnh, tình lại nhấp nhô. Ta vốn là một cây nến trên bàn thờ phật, được thần độ hóa thành tinh, vốn nên tiếp tục tu luyện trở thành…
Chương 13: Chương 13
Vong Xuyên - Mạt HồiTác giả: Mạt HồiTruyện Cổ Đại, Truyện Ngược, Truyện Xuyên KhôngTam sinh tam thế, là do ta không an phận, lạc vào cõi luân hồi. Quay đầu nhìn lại, nhị thế đã qua. Ngoái nhìn Vong Xuyên dưới cầu Nại Hà, nước sông mặc sắc im lìm, lặng yên như đã chết, vô sinh vô niệm. Bước vào Vọng Hương đài, bà cụ đã sớm chờ đưa ta một chén Mạnh Bà Thang. Lão nhân khuôn mặt từ ái, ta tiếp nhận cái chén, chưa vội uống, chỉ cúi đầu nhìn. Trà nấu từ nước sông mặc sắc trong suốt nhìn thấy đáy, vô trần vô ai. Đột nhiên nhớ ra, hương vị trà này, kiếp trước tới đây, ta đã từng uống. "Nhớ ra vị trà rồi sao?” Thanh âm như nói ra tiếng lòng ta, ta ngẩng đầu lên liền thấy bà cụ đang chăm chú nhìn ta bằng đôi mắt đen thẳm không gợn sáng. "Vô sắc vô vị." Ta khẽ cười. Bà cụ xoa cằm: “Vô sắc vô vị, vô tình vô dục, ẩm nhi vong khước, tiền sinh chủng chủng.” "Ta chỉ có tam sinh, giờ đã qua nhị thế. . . . . ." Nước trong chén bỗng gợn sóng, tâm do bình tĩnh, tình lại nhấp nhô. Ta vốn là một cây nến trên bàn thờ phật, được thần độ hóa thành tinh, vốn nên tiếp tục tu luyện trở thành… Đêm trước khi rời Tô Châu, canh khuya vắng người, Bạch Thanh Ẩn nằm trên đất ở gian ngoài vẫn không chợp mắt.Tới lúc trăng ngả về tây, hắn nghe động tĩnh phòng trong, xác định Ngưng Sương đã ngủ say, liền nhẹ nhàng đứng dậy, mặc quần áo, cẩn thận mở cửa phòng, rón rén ra ngoài, khép cửa lại. Vừa ra khỏi phòng, hắn liền nhảy lên nóc nhà, nhìn chung quanh một lượt, thấy ngọn đèn nhỏ cách đó không xa, không khỏi mím môi mỉm cười, lập tức vọt ngay về phía điểm sáng ấy.Trong chốc lát, hắn đã tới trước mặt Trường Tiếu đang cầm ngọn đèn Khổng Minh trong tay như đang chờ đợi ai.Thấy người đến là hắn, Trường Tiếu buông ngọn đèn cho nó từ từ bay lên không trung rồi mới rút một tờ giấy trong ống tay áo ra, bất đắc dĩ hỏi Bạch Thanh Ẩn: "Tỷ phu, ngươi đặt tờ giấy này lên bàn học của ta, bảo giờ hợi đêm nay cầm đèn Khổng Minh đứng trên nóc nhà đợi ngươi là có ý gì?"Bạch Thanh Ẩn nhìn y chằm chằm hồi lâu không nói gì, tựa như tìm kiếm linh hồn Trường Tiếu núp sâu bên trong thân thể kia.Trường Tiếu bị hắn nhìn mãnh liệt tới mức rờn rợn: "Tỷ phu, vì sao nhìn Trường Tiếu như vậy?"Bạch Thanh Ẩn lúc này mới dời tầm mắt, cúi đầu cười nhạt, nói: "Trước mặt ta mà còn giả vờ sao?"Trường Tiếu biến sắc."Ta đã biết hết rồi, trước mặt ta, ngươi cứ thể hiện con người thật của mình, ta sẽ không nói với bất kỳ ai cả."Trường Tiếu sững sờ tại chỗ, ngơ ngác nhìn hắn.Bạch Thanh Ẩn cười khẽ, bước lại gần y: "Sao nào? Sao không nói gì? Chẳng phải ngày thường nhanh mồm nhanh miệng lắm ư?"Trường Tiếu chân tay luống cuống lùi từng bước: "Tỷ, tỷ phu, ngươi đang nói gì vậy, ta không hiểu. . . . . .""Ngươi thật sự không hiểu, hay giả vờ không hiểu?”Khẩu khí của hắn tựa như đang thẩm vấn phạm nhân, quyết dồn đối phương vào ngõ cụt."Ta. . . . . ." Trường Tiếu c*n m** d***, cuối cùng xoay người, đi về phía cái thang "Ta về phòng đây, ngày mai còn phải đi học. . . . . . A? !"Thấy y muốn chạy trốn, Bạch Thanh Ẩn chuyển thân về phía trước, túm lấy cánh tay hắn, bay xuống mặt cỏ, sau đó dùng sức áp Trường Tiếu trên mặt đất."Tỷ phu? !"Trịnh Trường Tiếu thất kinh, tái mặt nhìn nam nhân lạnh lùng trước mặt.Thấy y kêu to, ánh mắt Bạch Thanh Ẩn lãnh thêm vài phần, lạnh giọng nói: "Ta không muốn trở thành tỷ phu của ngươi!""Gì cơ?" Người đang té trên mặt đất kinh ngạc mở to mắt."Người ta muốn kết hôn không phải tỷ tỷ ngươi, mà là ngươi!"Đối mặt với những lời này, phải phản ứng ra sao?Trường Tiếu nhất thời toàn thân vô lực, ngồi phịch xuống đất, cứng họng ngơ ngác nhìn gương mặt lạnh lùng của hắn.Bạch Thanh Ẩn nhìn y hừ lạnh một tiếng, nói tiếp: "Ta vốn tràn đầy chờ mong, nhưng một khắc kia lật khăn che mặt tân nương, ta như bị đ.â.m một nhát. Mà lúc biết ngươi cư nhiên là đệ đệ của Ngưng Sương, lại như ngũ lôi oanh đỉnh, khó có thể tin nổi.""Ta một mực cố gắng chấp nhận sự thật tàn khốc này nhưng tình cảm bị áp chế lại càng mãnh liệt. Sau khi chứng kiến màn kia phát sinh tại thư phòng của cha ngươi, ta đột nhiên sinh ra những h*m m**n không an phận. . . . . ."Bạch Thanh Ẩn ngồi xổm trước mặt Trường Tiếu, khẽ khàng chạm lên môi y."Ta nghĩ, nếu khi đó người ngươi hôn là ta, thì tốt biết bao."Trường Tiếu khiếp sợ trừng lớn mắt, rồi mới kinh hoảng gạt hắn ra, đứng lên muốn chạy trốn, nhưng bị Bạch Thanh Ẩn kéo lại."Buông ra, nếu không ta kêu lên bây giờ!"Liều mạng giãy dụa cũng trốn không thoát khỏi cánh tay cứng rắn của người kia,Trường Tiếu dưới tình thế cấp bách mà kêu to lên."Kêu đi. Gọi hết mọi người tới đây, rồi ta sẽ kể cho tất cả nghe chuyện xảy ra hôm đó. Đặc biệt là cha ngươi!"Thân thể đang bị giữ đột nhiên cứng ngắc, tiếng kêu cũng im bặt.Bạch Thanh Ẩn thừa dịp, kéo y vào lòng, ôm chặt lấy.Trường Tiếu bị ôm một lúc lâu mới phản ứng, bối rối đẩy người kia ra nhưng không được."Tỷ. . . . . . Tỷ phu, ngươi làm gì thế. . . . . . Buông, buông ra. . . . . ."Mặc y giãy dụa thế nào, người kia cứ ôm chặt, rơi vào đường cùng, rốt cục Trường Tiếu chỉ có thể bất an ngập ngừng nói.Mà người kia không chỉ ôm y, mà còn vùi mặt vào cổ y, hít lấy mùi thơm ngát đặc biệt trên thân thể, trong mắt thẳm sâu một mối tình si không thể tự kềm chế."Trường Tiếu, theo ta tới kinh thành đi."Hắn thấp giọng nói, người trong lồng n.g.ự.c lập tức bất an cứng đờ.Bạch Thanh Ẩn buông y ra, ôm hai má y, buộc y nhìn thẳng vào mình."Ngươi hẳn đã nghe tỷ tỷ ngươi nói, ngày mai ta sẽ trở lại kinh thành. . . . . . Ta muốn ngươi đi cùng. . . . . ."Trường Tiếu sắc mặt khó coi, chầm chậm lắc đầu: "Ta. . . . . . Ta không đi. . . . . .""Ngươi không thể nói không đi!"Bạch Thanh Ẩn lạnh lùng nhìn y: "Nếu ngươi không đi theo ta tới kinh thành, ta sẽ kể mọi chuyện cho người khác biết!"Trường Tiếu tái mặt, trong mắt tràn ngập bi ai."Tại sao. . . . . . ngươi phải làm như thế. . . . . ."Nhìn y mếu máo sắp khóc, Bạch Thanh Ẩn đau lòng nhưng cố nén không thỏa hiệp, kéo y vào lòng, cẩn thận cảm thụ."Đúng vậy, vì sao?"Kề sát bên tai y, hắn thì thầm: "Vì ngươi đã đánh cắp trái tim ta…. "Vì sao cho hắn gặp y, yêu y, rồi lại cho hắn chứng kiến cảnh kia, từ nay về sau, không thể buông tay.
Đêm trước khi rời Tô Châu, canh khuya vắng người, Bạch Thanh Ẩn nằm trên đất ở gian ngoài vẫn không chợp mắt.
Tới lúc trăng ngả về tây, hắn nghe động tĩnh phòng trong, xác định Ngưng Sương đã ngủ say, liền nhẹ nhàng đứng dậy, mặc quần áo, cẩn thận mở cửa phòng, rón rén ra ngoài, khép cửa lại.
Vừa ra khỏi phòng, hắn liền nhảy lên nóc nhà, nhìn chung quanh một lượt, thấy ngọn đèn nhỏ cách đó không xa, không khỏi mím môi mỉm cười, lập tức vọt ngay về phía điểm sáng ấy.
Trong chốc lát, hắn đã tới trước mặt Trường Tiếu đang cầm ngọn đèn Khổng Minh trong tay như đang chờ đợi ai.
Thấy người đến là hắn, Trường Tiếu buông ngọn đèn cho nó từ từ bay lên không trung rồi mới rút một tờ giấy trong ống tay áo ra, bất đắc dĩ hỏi Bạch Thanh Ẩn: "Tỷ phu, ngươi đặt tờ giấy này lên bàn học của ta, bảo giờ hợi đêm nay cầm đèn Khổng Minh đứng trên nóc nhà đợi ngươi là có ý gì?"
Bạch Thanh Ẩn nhìn y chằm chằm hồi lâu không nói gì, tựa như tìm kiếm linh hồn Trường Tiếu núp sâu bên trong thân thể kia.
Trường Tiếu bị hắn nhìn mãnh liệt tới mức rờn rợn: "Tỷ phu, vì sao nhìn Trường Tiếu như vậy?"
Bạch Thanh Ẩn lúc này mới dời tầm mắt, cúi đầu cười nhạt, nói: "Trước mặt ta mà còn giả vờ sao?"
Trường Tiếu biến sắc.
"Ta đã biết hết rồi, trước mặt ta, ngươi cứ thể hiện con người thật của mình, ta sẽ không nói với bất kỳ ai cả."
Trường Tiếu sững sờ tại chỗ, ngơ ngác nhìn hắn.
Bạch Thanh Ẩn cười khẽ, bước lại gần y: "Sao nào? Sao không nói gì? Chẳng phải ngày thường nhanh mồm nhanh miệng lắm ư?"
Trường Tiếu chân tay luống cuống lùi từng bước: "Tỷ, tỷ phu, ngươi đang nói gì vậy, ta không hiểu. . . . . ."
"Ngươi thật sự không hiểu, hay giả vờ không hiểu?”
Khẩu khí của hắn tựa như đang thẩm vấn phạm nhân, quyết dồn đối phương vào ngõ cụt.
"Ta. . . . . ." Trường Tiếu c*n m** d***, cuối cùng xoay người, đi về phía cái thang "Ta về phòng đây, ngày mai còn phải đi học. . . . . . A? !"
Thấy y muốn chạy trốn, Bạch Thanh Ẩn chuyển thân về phía trước, túm lấy cánh tay hắn, bay xuống mặt cỏ, sau đó dùng sức áp Trường Tiếu trên mặt đất.
"Tỷ phu? !"
Trịnh Trường Tiếu thất kinh, tái mặt nhìn nam nhân lạnh lùng trước mặt.
Thấy y kêu to, ánh mắt Bạch Thanh Ẩn lãnh thêm vài phần, lạnh giọng nói: "Ta không muốn trở thành tỷ phu của ngươi!"
"Gì cơ?" Người đang té trên mặt đất kinh ngạc mở to mắt.
"Người ta muốn kết hôn không phải tỷ tỷ ngươi, mà là ngươi!"
Đối mặt với những lời này, phải phản ứng ra sao?
Trường Tiếu nhất thời toàn thân vô lực, ngồi phịch xuống đất, cứng họng ngơ ngác nhìn gương mặt lạnh lùng của hắn.
Bạch Thanh Ẩn nhìn y hừ lạnh một tiếng, nói tiếp: "Ta vốn tràn đầy chờ mong, nhưng một khắc kia lật khăn che mặt tân nương, ta như bị đ.â.m một nhát. Mà lúc biết ngươi cư nhiên là đệ đệ của Ngưng Sương, lại như ngũ lôi oanh đỉnh, khó có thể tin nổi."
"Ta một mực cố gắng chấp nhận sự thật tàn khốc này nhưng tình cảm bị áp chế lại càng mãnh liệt. Sau khi chứng kiến màn kia phát sinh tại thư phòng của cha ngươi, ta đột nhiên sinh ra những h*m m**n không an phận. . . . . ."
Bạch Thanh Ẩn ngồi xổm trước mặt Trường Tiếu, khẽ khàng chạm lên môi y.
"Ta nghĩ, nếu khi đó người ngươi hôn là ta, thì tốt biết bao."
Trường Tiếu khiếp sợ trừng lớn mắt, rồi mới kinh hoảng gạt hắn ra, đứng lên muốn chạy trốn, nhưng bị Bạch Thanh Ẩn kéo lại.
"Buông ra, nếu không ta kêu lên bây giờ!"
Liều mạng giãy dụa cũng trốn không thoát khỏi cánh tay cứng rắn của người kia,Trường Tiếu dưới tình thế cấp bách mà kêu to lên.
"Kêu đi. Gọi hết mọi người tới đây, rồi ta sẽ kể cho tất cả nghe chuyện xảy ra hôm đó. Đặc biệt là cha ngươi!"
Thân thể đang bị giữ đột nhiên cứng ngắc, tiếng kêu cũng im bặt.
Bạch Thanh Ẩn thừa dịp, kéo y vào lòng, ôm chặt lấy.
Trường Tiếu bị ôm một lúc lâu mới phản ứng, bối rối đẩy người kia ra nhưng không được.
"Tỷ. . . . . . Tỷ phu, ngươi làm gì thế. . . . . . Buông, buông ra. . . . . ."
Mặc y giãy dụa thế nào, người kia cứ ôm chặt, rơi vào đường cùng, rốt cục Trường Tiếu chỉ có thể bất an ngập ngừng nói.
Mà người kia không chỉ ôm y, mà còn vùi mặt vào cổ y, hít lấy mùi thơm ngát đặc biệt trên thân thể, trong mắt thẳm sâu một mối tình si không thể tự kềm chế.
"Trường Tiếu, theo ta tới kinh thành đi."
Hắn thấp giọng nói, người trong lồng n.g.ự.c lập tức bất an cứng đờ.
Bạch Thanh Ẩn buông y ra, ôm hai má y, buộc y nhìn thẳng vào mình.
"Ngươi hẳn đã nghe tỷ tỷ ngươi nói, ngày mai ta sẽ trở lại kinh thành. . . . . . Ta muốn ngươi đi cùng. . . . . ."
Trường Tiếu sắc mặt khó coi, chầm chậm lắc đầu: "Ta. . . . . . Ta không đi. . . . . ."
"Ngươi không thể nói không đi!"
Bạch Thanh Ẩn lạnh lùng nhìn y: "Nếu ngươi không đi theo ta tới kinh thành, ta sẽ kể mọi chuyện cho người khác biết!"
Trường Tiếu tái mặt, trong mắt tràn ngập bi ai.
"Tại sao. . . . . . ngươi phải làm như thế. . . . . ."
Nhìn y mếu máo sắp khóc, Bạch Thanh Ẩn đau lòng nhưng cố nén không thỏa hiệp, kéo y vào lòng, cẩn thận cảm thụ.
"Đúng vậy, vì sao?"
Kề sát bên tai y, hắn thì thầm: "Vì ngươi đã đánh cắp trái tim ta…. "
Vì sao cho hắn gặp y, yêu y, rồi lại cho hắn chứng kiến cảnh kia, từ nay về sau, không thể buông tay.
Vong Xuyên - Mạt HồiTác giả: Mạt HồiTruyện Cổ Đại, Truyện Ngược, Truyện Xuyên KhôngTam sinh tam thế, là do ta không an phận, lạc vào cõi luân hồi. Quay đầu nhìn lại, nhị thế đã qua. Ngoái nhìn Vong Xuyên dưới cầu Nại Hà, nước sông mặc sắc im lìm, lặng yên như đã chết, vô sinh vô niệm. Bước vào Vọng Hương đài, bà cụ đã sớm chờ đưa ta một chén Mạnh Bà Thang. Lão nhân khuôn mặt từ ái, ta tiếp nhận cái chén, chưa vội uống, chỉ cúi đầu nhìn. Trà nấu từ nước sông mặc sắc trong suốt nhìn thấy đáy, vô trần vô ai. Đột nhiên nhớ ra, hương vị trà này, kiếp trước tới đây, ta đã từng uống. "Nhớ ra vị trà rồi sao?” Thanh âm như nói ra tiếng lòng ta, ta ngẩng đầu lên liền thấy bà cụ đang chăm chú nhìn ta bằng đôi mắt đen thẳm không gợn sáng. "Vô sắc vô vị." Ta khẽ cười. Bà cụ xoa cằm: “Vô sắc vô vị, vô tình vô dục, ẩm nhi vong khước, tiền sinh chủng chủng.” "Ta chỉ có tam sinh, giờ đã qua nhị thế. . . . . ." Nước trong chén bỗng gợn sóng, tâm do bình tĩnh, tình lại nhấp nhô. Ta vốn là một cây nến trên bàn thờ phật, được thần độ hóa thành tinh, vốn nên tiếp tục tu luyện trở thành… Đêm trước khi rời Tô Châu, canh khuya vắng người, Bạch Thanh Ẩn nằm trên đất ở gian ngoài vẫn không chợp mắt.Tới lúc trăng ngả về tây, hắn nghe động tĩnh phòng trong, xác định Ngưng Sương đã ngủ say, liền nhẹ nhàng đứng dậy, mặc quần áo, cẩn thận mở cửa phòng, rón rén ra ngoài, khép cửa lại. Vừa ra khỏi phòng, hắn liền nhảy lên nóc nhà, nhìn chung quanh một lượt, thấy ngọn đèn nhỏ cách đó không xa, không khỏi mím môi mỉm cười, lập tức vọt ngay về phía điểm sáng ấy.Trong chốc lát, hắn đã tới trước mặt Trường Tiếu đang cầm ngọn đèn Khổng Minh trong tay như đang chờ đợi ai.Thấy người đến là hắn, Trường Tiếu buông ngọn đèn cho nó từ từ bay lên không trung rồi mới rút một tờ giấy trong ống tay áo ra, bất đắc dĩ hỏi Bạch Thanh Ẩn: "Tỷ phu, ngươi đặt tờ giấy này lên bàn học của ta, bảo giờ hợi đêm nay cầm đèn Khổng Minh đứng trên nóc nhà đợi ngươi là có ý gì?"Bạch Thanh Ẩn nhìn y chằm chằm hồi lâu không nói gì, tựa như tìm kiếm linh hồn Trường Tiếu núp sâu bên trong thân thể kia.Trường Tiếu bị hắn nhìn mãnh liệt tới mức rờn rợn: "Tỷ phu, vì sao nhìn Trường Tiếu như vậy?"Bạch Thanh Ẩn lúc này mới dời tầm mắt, cúi đầu cười nhạt, nói: "Trước mặt ta mà còn giả vờ sao?"Trường Tiếu biến sắc."Ta đã biết hết rồi, trước mặt ta, ngươi cứ thể hiện con người thật của mình, ta sẽ không nói với bất kỳ ai cả."Trường Tiếu sững sờ tại chỗ, ngơ ngác nhìn hắn.Bạch Thanh Ẩn cười khẽ, bước lại gần y: "Sao nào? Sao không nói gì? Chẳng phải ngày thường nhanh mồm nhanh miệng lắm ư?"Trường Tiếu chân tay luống cuống lùi từng bước: "Tỷ, tỷ phu, ngươi đang nói gì vậy, ta không hiểu. . . . . .""Ngươi thật sự không hiểu, hay giả vờ không hiểu?”Khẩu khí của hắn tựa như đang thẩm vấn phạm nhân, quyết dồn đối phương vào ngõ cụt."Ta. . . . . ." Trường Tiếu c*n m** d***, cuối cùng xoay người, đi về phía cái thang "Ta về phòng đây, ngày mai còn phải đi học. . . . . . A? !"Thấy y muốn chạy trốn, Bạch Thanh Ẩn chuyển thân về phía trước, túm lấy cánh tay hắn, bay xuống mặt cỏ, sau đó dùng sức áp Trường Tiếu trên mặt đất."Tỷ phu? !"Trịnh Trường Tiếu thất kinh, tái mặt nhìn nam nhân lạnh lùng trước mặt.Thấy y kêu to, ánh mắt Bạch Thanh Ẩn lãnh thêm vài phần, lạnh giọng nói: "Ta không muốn trở thành tỷ phu của ngươi!""Gì cơ?" Người đang té trên mặt đất kinh ngạc mở to mắt."Người ta muốn kết hôn không phải tỷ tỷ ngươi, mà là ngươi!"Đối mặt với những lời này, phải phản ứng ra sao?Trường Tiếu nhất thời toàn thân vô lực, ngồi phịch xuống đất, cứng họng ngơ ngác nhìn gương mặt lạnh lùng của hắn.Bạch Thanh Ẩn nhìn y hừ lạnh một tiếng, nói tiếp: "Ta vốn tràn đầy chờ mong, nhưng một khắc kia lật khăn che mặt tân nương, ta như bị đ.â.m một nhát. Mà lúc biết ngươi cư nhiên là đệ đệ của Ngưng Sương, lại như ngũ lôi oanh đỉnh, khó có thể tin nổi.""Ta một mực cố gắng chấp nhận sự thật tàn khốc này nhưng tình cảm bị áp chế lại càng mãnh liệt. Sau khi chứng kiến màn kia phát sinh tại thư phòng của cha ngươi, ta đột nhiên sinh ra những h*m m**n không an phận. . . . . ."Bạch Thanh Ẩn ngồi xổm trước mặt Trường Tiếu, khẽ khàng chạm lên môi y."Ta nghĩ, nếu khi đó người ngươi hôn là ta, thì tốt biết bao."Trường Tiếu khiếp sợ trừng lớn mắt, rồi mới kinh hoảng gạt hắn ra, đứng lên muốn chạy trốn, nhưng bị Bạch Thanh Ẩn kéo lại."Buông ra, nếu không ta kêu lên bây giờ!"Liều mạng giãy dụa cũng trốn không thoát khỏi cánh tay cứng rắn của người kia,Trường Tiếu dưới tình thế cấp bách mà kêu to lên."Kêu đi. Gọi hết mọi người tới đây, rồi ta sẽ kể cho tất cả nghe chuyện xảy ra hôm đó. Đặc biệt là cha ngươi!"Thân thể đang bị giữ đột nhiên cứng ngắc, tiếng kêu cũng im bặt.Bạch Thanh Ẩn thừa dịp, kéo y vào lòng, ôm chặt lấy.Trường Tiếu bị ôm một lúc lâu mới phản ứng, bối rối đẩy người kia ra nhưng không được."Tỷ. . . . . . Tỷ phu, ngươi làm gì thế. . . . . . Buông, buông ra. . . . . ."Mặc y giãy dụa thế nào, người kia cứ ôm chặt, rơi vào đường cùng, rốt cục Trường Tiếu chỉ có thể bất an ngập ngừng nói.Mà người kia không chỉ ôm y, mà còn vùi mặt vào cổ y, hít lấy mùi thơm ngát đặc biệt trên thân thể, trong mắt thẳm sâu một mối tình si không thể tự kềm chế."Trường Tiếu, theo ta tới kinh thành đi."Hắn thấp giọng nói, người trong lồng n.g.ự.c lập tức bất an cứng đờ.Bạch Thanh Ẩn buông y ra, ôm hai má y, buộc y nhìn thẳng vào mình."Ngươi hẳn đã nghe tỷ tỷ ngươi nói, ngày mai ta sẽ trở lại kinh thành. . . . . . Ta muốn ngươi đi cùng. . . . . ."Trường Tiếu sắc mặt khó coi, chầm chậm lắc đầu: "Ta. . . . . . Ta không đi. . . . . .""Ngươi không thể nói không đi!"Bạch Thanh Ẩn lạnh lùng nhìn y: "Nếu ngươi không đi theo ta tới kinh thành, ta sẽ kể mọi chuyện cho người khác biết!"Trường Tiếu tái mặt, trong mắt tràn ngập bi ai."Tại sao. . . . . . ngươi phải làm như thế. . . . . ."Nhìn y mếu máo sắp khóc, Bạch Thanh Ẩn đau lòng nhưng cố nén không thỏa hiệp, kéo y vào lòng, cẩn thận cảm thụ."Đúng vậy, vì sao?"Kề sát bên tai y, hắn thì thầm: "Vì ngươi đã đánh cắp trái tim ta…. "Vì sao cho hắn gặp y, yêu y, rồi lại cho hắn chứng kiến cảnh kia, từ nay về sau, không thể buông tay.