Tam sinh tam thế, là do ta không an phận, lạc vào cõi luân hồi. Quay đầu nhìn lại, nhị thế đã qua. Ngoái nhìn Vong Xuyên dưới cầu Nại Hà, nước sông mặc sắc im lìm, lặng yên như đã chết, vô sinh vô niệm. Bước vào Vọng Hương đài, bà cụ đã sớm chờ đưa ta một chén Mạnh Bà Thang. Lão nhân khuôn mặt từ ái, ta tiếp nhận cái chén, chưa vội uống, chỉ cúi đầu nhìn. Trà nấu từ nước sông mặc sắc trong suốt nhìn thấy đáy, vô trần vô ai. Đột nhiên nhớ ra, hương vị trà này, kiếp trước tới đây, ta đã từng uống. "Nhớ ra vị trà rồi sao?” Thanh âm như nói ra tiếng lòng ta, ta ngẩng đầu lên liền thấy bà cụ đang chăm chú nhìn ta bằng đôi mắt đen thẳm không gợn sáng. "Vô sắc vô vị." Ta khẽ cười. Bà cụ xoa cằm: “Vô sắc vô vị, vô tình vô dục, ẩm nhi vong khước, tiền sinh chủng chủng.” "Ta chỉ có tam sinh, giờ đã qua nhị thế. . . . . ." Nước trong chén bỗng gợn sóng, tâm do bình tĩnh, tình lại nhấp nhô. Ta vốn là một cây nến trên bàn thờ phật, được thần độ hóa thành tinh, vốn nên tiếp tục tu luyện trở thành…
Chương 34: Chương 34
Vong Xuyên - Mạt HồiTác giả: Mạt HồiTruyện Cổ Đại, Truyện Ngược, Truyện Xuyên KhôngTam sinh tam thế, là do ta không an phận, lạc vào cõi luân hồi. Quay đầu nhìn lại, nhị thế đã qua. Ngoái nhìn Vong Xuyên dưới cầu Nại Hà, nước sông mặc sắc im lìm, lặng yên như đã chết, vô sinh vô niệm. Bước vào Vọng Hương đài, bà cụ đã sớm chờ đưa ta một chén Mạnh Bà Thang. Lão nhân khuôn mặt từ ái, ta tiếp nhận cái chén, chưa vội uống, chỉ cúi đầu nhìn. Trà nấu từ nước sông mặc sắc trong suốt nhìn thấy đáy, vô trần vô ai. Đột nhiên nhớ ra, hương vị trà này, kiếp trước tới đây, ta đã từng uống. "Nhớ ra vị trà rồi sao?” Thanh âm như nói ra tiếng lòng ta, ta ngẩng đầu lên liền thấy bà cụ đang chăm chú nhìn ta bằng đôi mắt đen thẳm không gợn sáng. "Vô sắc vô vị." Ta khẽ cười. Bà cụ xoa cằm: “Vô sắc vô vị, vô tình vô dục, ẩm nhi vong khước, tiền sinh chủng chủng.” "Ta chỉ có tam sinh, giờ đã qua nhị thế. . . . . ." Nước trong chén bỗng gợn sóng, tâm do bình tĩnh, tình lại nhấp nhô. Ta vốn là một cây nến trên bàn thờ phật, được thần độ hóa thành tinh, vốn nên tiếp tục tu luyện trở thành… Bạch Thanh Ẩn bi thương nhìn nàng, trong giọng tràn ngập tự trách: "Ngưng Sương không sai gì hết, là ta sai. Ngưng Sương rất tốt, tốt đến nỗi ta cho rằng nàng không nên vì ta mà cô phụ cả đời, cho nên ta mới làm như thế.""Nhưng nữ nhi của ta yêu ngươi!" Quý Yên Nhã đỏ mắt lên, nàng nhớ rõ ràng, lần trước Ngưng Sương về nhà, nhìn ánh mắt con gái với Bạch Thanh Ẩn, nàng biết con yêu người này. Nàng còn từng vì con gái có được mối duyên lành mà vui mừng, vì sao hiện tại lại phát sinh tình huống như vậy?"Nhưng ta không thể yêu nàng, tâm Thanh Ẩn, đã trao cho người khác.""Một khi đã như vậy, sao lúc trước ngươi còn muốn thú nó!"Trịnh Kỳ Uyên đứng trước mặt hắn, nghiêm khắc chất vấn.Bạch Thanh Ẩn nhìn hai vị trưởng bối trước mắt, đau thương vô tận đáp: "Ta muốn kết hôn với nữ nhi của thủ phú Tô Châu Trịnh Kỳ Uyên, nhưng nàng không phải Ngưng Sương.""Nhà chúng ta chỉ có Ngưng Sương là nữ nhi, không phải nó thì ai?" Quý Yên Nhã hốc mắt đỏ lên khó hiểu hỏi.Bạch Thanh Ẩn không biết trả lời làm sao, chỉ đơ mắt nhìn."Ngươi nói thật đi! Lúc trước ở Trịnh phủ, không phải hai người các ngươi vẫn tốt sao? Sao lần này đến kinh thành hết thảy đều thay đổi?"Trịnh Kỳ Uyên không nói gì, nghe thê tử nói xong, ánh mắt lạnh thấu xương nhìn thẳng Bạch Thanh Ẩn, yêu cầu hắn nhất định phải giải thích rõ ràng.Bạch Thanh Ẩn chậm rãi mở ra mắt, trầm thống nói: "Tất cả đều là giả. Là ta và Ngưng Sương giả bộ lừa gạt hai vị. Kỳ thật, ta chưa bao giờ cùng Ngưng Sương đồng sàng cộng chẩm, Ngưng Sương vẫn là xử nữ. . . . . ."Quý Yên Nhã nghe vậy, khó có thể tin thối lui vài bước, cuối cùng ngã ngồi lên ghế."Chát!"Trịnh Kỳ Uyên một chưởng vỗ lên bàn, chỉ Bạch Thanh Ẩn lạnh lùng nói: "Bạch Thanh Ẩn, hôm nay ngươi giải thích rõ tất cả cho ta!"Bạch Thanh Ẩn nhìn hắn, không nói gì hồi lâu, cuối cùng cực kỳ bi ai mở miệng: "Người ta vốn muốn kết hôn, là nam phẫn nữ trang, làm cho ta tưởng nữ tử rồi không tự chủ được mà thương yêu thượng - Trường Tiếu."Lời hắn nói như sấm dậy đất bằng, Trịnh Kỳ Uyên xưa nay bình tĩnh cũng cả kinh bước lui mấy bước, trừng mắt nhìn nam tử vẻ mặt thống khổ đứng cách đó không xa."Trời ơi. . . . . ."Quý Yên Nhã khó khăn lấy lại tinh thần, che miệng, vừa rơi lệ vừa kinh hô."Trời ơi. . . . . .""Thật sự rất xin lỗi, Trịnh lão gia Trịnh phu nhân, thỉnh hai vị phái người đón Ngưng Sương về Tô Châu. Ngày sau ta sẽ đăng môn giải thích, hiện tại, ta phải đi tìm Trường Tiếu đã."Bạch Thanh Ẩn nói xong, cảm giác có lỗi sâu sắc đối với hai người, thở dài, xoay người nhanh bước rời đi.Ở trong phòng, Quý Yên Nhã thấy hắn rời đi rồi, không biết làm sao, tới bên trượng phu, liên tục hỏi: "Tướng công, tướng công, hắn đi tìmTrường Tiếu làm gì? Trường Tiếu ở kinh thành đã xảy ra chuyện gì sao? Chẳng lẽ Trường Tiếu trốn khỏi kinh thành nên hắn không biết?"Thê tử àm cho Trịnh Kỳ Uyên nghĩ đến gì đó, nhất thời vỗ bàn hét lớn."Không xong!"Trịnh Kỳ Uyên không trả lời thê tử, lập tức gọi tổng quản tới, gấp rút phân phó: "Ngươi lập tức phái người đi tìm thiếu gia. Phỏng chừng y đang trên đường hồi phủ. Mau. Càng nhiều người càng tốt. Đúng rồi, còn nữa, mặt khác phái một vài người đến kinh thành, lập tức đón Ngưng Sương tiểu thư hồi phủ. Đi làm ngày đi, không được sai lầm. »Tổng quản tuân lệnh, tức khắc đi làm việc. Trịnh Kỳ Uyên đứng ngoài phòng, bóng dáng thoạt nhìn thật thê lương. Quý Yên Nhã tiến lên, khóc dựa vào người hắn."Tướng công. . . . . .""Phu nhân, tạm thời đừng lo lắng quá. Chờ hài tử về đây, chúng ta sẽ hỏi rõ nguyên do.""Vâng"Quý Yên Nhã gật gật đầu, yên lặng chốc lát, lại hỏi: "Tướng công, tại sao Bạch Thanh Ẩn đuổi theo Trường Tiếu?"Trịnh Kỳ Uyên đỡ lấy thắt lưng thê tử, thở dài một hơi rồi đáp: "Nếu vi phu đoán không sai, Trường Tiếu và Bạch Thanh Ẩn ở kinh thành phát sinh một đoạn gút mắt. Vì vậy, khi Ngưng Sương trở lại kinh thành, Trường Tiếu biết có lỗi với tỷ tỷ nên quyết định quay về Tô Châu, Bạch Thanh Ẩn không biết ẩn tình liền lập tức đuổi theo.""Ý của chàng là. . . . . ."Quý Yên Nhã khiếp sợ mở to mắt nhìn trượng phu.Trịnh Kỳ Uyên lại thở dài."Phu nhân, chúng ta phải chuẩn bị tốt mọi sự."Quý Yên Nhã nghe vậy, gục trên vai trượng phu, không nhịn được tiếng khóc.
Bạch Thanh Ẩn bi thương nhìn nàng, trong giọng tràn ngập tự trách: "Ngưng Sương không sai gì hết, là ta sai. Ngưng Sương rất tốt, tốt đến nỗi ta cho rằng nàng không nên vì ta mà cô phụ cả đời, cho nên ta mới làm như thế."
"Nhưng nữ nhi của ta yêu ngươi!" Quý Yên Nhã đỏ mắt lên, nàng nhớ rõ ràng, lần trước Ngưng Sương về nhà, nhìn ánh mắt con gái với Bạch Thanh Ẩn, nàng biết con yêu người này. Nàng còn từng vì con gái có được mối duyên lành mà vui mừng, vì sao hiện tại lại phát sinh tình huống như vậy?
"Nhưng ta không thể yêu nàng, tâm Thanh Ẩn, đã trao cho người khác."
"Một khi đã như vậy, sao lúc trước ngươi còn muốn thú nó!"
Trịnh Kỳ Uyên đứng trước mặt hắn, nghiêm khắc chất vấn.
Bạch Thanh Ẩn nhìn hai vị trưởng bối trước mắt, đau thương vô tận đáp: "Ta muốn kết hôn với nữ nhi của thủ phú Tô Châu Trịnh Kỳ Uyên, nhưng nàng không phải Ngưng Sương."
"Nhà chúng ta chỉ có Ngưng Sương là nữ nhi, không phải nó thì ai?" Quý Yên Nhã hốc mắt đỏ lên khó hiểu hỏi.
Bạch Thanh Ẩn không biết trả lời làm sao, chỉ đơ mắt nhìn.
"Ngươi nói thật đi! Lúc trước ở Trịnh phủ, không phải hai người các ngươi vẫn tốt sao? Sao lần này đến kinh thành hết thảy đều thay đổi?"
Trịnh Kỳ Uyên không nói gì, nghe thê tử nói xong, ánh mắt lạnh thấu xương nhìn thẳng Bạch Thanh Ẩn, yêu cầu hắn nhất định phải giải thích rõ ràng.
Bạch Thanh Ẩn chậm rãi mở ra mắt, trầm thống nói: "Tất cả đều là giả. Là ta và Ngưng Sương giả bộ lừa gạt hai vị. Kỳ thật, ta chưa bao giờ cùng Ngưng Sương đồng sàng cộng chẩm, Ngưng Sương vẫn là xử nữ. . . . . ."
Quý Yên Nhã nghe vậy, khó có thể tin thối lui vài bước, cuối cùng ngã ngồi lên ghế.
"Chát!"
Trịnh Kỳ Uyên một chưởng vỗ lên bàn, chỉ Bạch Thanh Ẩn lạnh lùng nói: "Bạch Thanh Ẩn, hôm nay ngươi giải thích rõ tất cả cho ta!"
Bạch Thanh Ẩn nhìn hắn, không nói gì hồi lâu, cuối cùng cực kỳ bi ai mở miệng: "Người ta vốn muốn kết hôn, là nam phẫn nữ trang, làm cho ta tưởng nữ tử rồi không tự chủ được mà thương yêu thượng - Trường Tiếu."
Lời hắn nói như sấm dậy đất bằng, Trịnh Kỳ Uyên xưa nay bình tĩnh cũng cả kinh bước lui mấy bước, trừng mắt nhìn nam tử vẻ mặt thống khổ đứng cách đó không xa.
"Trời ơi. . . . . ."
Quý Yên Nhã khó khăn lấy lại tinh thần, che miệng, vừa rơi lệ vừa kinh hô.
"Trời ơi. . . . . ."
"Thật sự rất xin lỗi, Trịnh lão gia Trịnh phu nhân, thỉnh hai vị phái người đón Ngưng Sương về Tô Châu. Ngày sau ta sẽ đăng môn giải thích, hiện tại, ta phải đi tìm Trường Tiếu đã."
Bạch Thanh Ẩn nói xong, cảm giác có lỗi sâu sắc đối với hai người, thở dài, xoay người nhanh bước rời đi.
Ở trong phòng, Quý Yên Nhã thấy hắn rời đi rồi, không biết làm sao, tới bên trượng phu, liên tục hỏi: "Tướng công, tướng công, hắn đi tìmTrường Tiếu làm gì? Trường Tiếu ở kinh thành đã xảy ra chuyện gì sao? Chẳng lẽ Trường Tiếu trốn khỏi kinh thành nên hắn không biết?"
Thê tử àm cho Trịnh Kỳ Uyên nghĩ đến gì đó, nhất thời vỗ bàn hét lớn.
"Không xong!"
Trịnh Kỳ Uyên không trả lời thê tử, lập tức gọi tổng quản tới, gấp rút phân phó: "Ngươi lập tức phái người đi tìm thiếu gia. Phỏng chừng y đang trên đường hồi phủ. Mau. Càng nhiều người càng tốt. Đúng rồi, còn nữa, mặt khác phái một vài người đến kinh thành, lập tức đón Ngưng Sương tiểu thư hồi phủ. Đi làm ngày đi, không được sai lầm. »
Tổng quản tuân lệnh, tức khắc đi làm việc. Trịnh Kỳ Uyên đứng ngoài phòng, bóng dáng thoạt nhìn thật thê lương. Quý Yên Nhã tiến lên, khóc dựa vào người hắn.
"Tướng công. . . . . ."
"Phu nhân, tạm thời đừng lo lắng quá. Chờ hài tử về đây, chúng ta sẽ hỏi rõ nguyên do."
"Vâng"
Quý Yên Nhã gật gật đầu, yên lặng chốc lát, lại hỏi: "Tướng công, tại sao Bạch Thanh Ẩn đuổi theo Trường Tiếu?"
Trịnh Kỳ Uyên đỡ lấy thắt lưng thê tử, thở dài một hơi rồi đáp: "Nếu vi phu đoán không sai, Trường Tiếu và Bạch Thanh Ẩn ở kinh thành phát sinh một đoạn gút mắt. Vì vậy, khi Ngưng Sương trở lại kinh thành, Trường Tiếu biết có lỗi với tỷ tỷ nên quyết định quay về Tô Châu, Bạch Thanh Ẩn không biết ẩn tình liền lập tức đuổi theo."
"Ý của chàng là. . . . . ."
Quý Yên Nhã khiếp sợ mở to mắt nhìn trượng phu.
Trịnh Kỳ Uyên lại thở dài.
"Phu nhân, chúng ta phải chuẩn bị tốt mọi sự."
Quý Yên Nhã nghe vậy, gục trên vai trượng phu, không nhịn được tiếng khóc.
Vong Xuyên - Mạt HồiTác giả: Mạt HồiTruyện Cổ Đại, Truyện Ngược, Truyện Xuyên KhôngTam sinh tam thế, là do ta không an phận, lạc vào cõi luân hồi. Quay đầu nhìn lại, nhị thế đã qua. Ngoái nhìn Vong Xuyên dưới cầu Nại Hà, nước sông mặc sắc im lìm, lặng yên như đã chết, vô sinh vô niệm. Bước vào Vọng Hương đài, bà cụ đã sớm chờ đưa ta một chén Mạnh Bà Thang. Lão nhân khuôn mặt từ ái, ta tiếp nhận cái chén, chưa vội uống, chỉ cúi đầu nhìn. Trà nấu từ nước sông mặc sắc trong suốt nhìn thấy đáy, vô trần vô ai. Đột nhiên nhớ ra, hương vị trà này, kiếp trước tới đây, ta đã từng uống. "Nhớ ra vị trà rồi sao?” Thanh âm như nói ra tiếng lòng ta, ta ngẩng đầu lên liền thấy bà cụ đang chăm chú nhìn ta bằng đôi mắt đen thẳm không gợn sáng. "Vô sắc vô vị." Ta khẽ cười. Bà cụ xoa cằm: “Vô sắc vô vị, vô tình vô dục, ẩm nhi vong khước, tiền sinh chủng chủng.” "Ta chỉ có tam sinh, giờ đã qua nhị thế. . . . . ." Nước trong chén bỗng gợn sóng, tâm do bình tĩnh, tình lại nhấp nhô. Ta vốn là một cây nến trên bàn thờ phật, được thần độ hóa thành tinh, vốn nên tiếp tục tu luyện trở thành… Bạch Thanh Ẩn bi thương nhìn nàng, trong giọng tràn ngập tự trách: "Ngưng Sương không sai gì hết, là ta sai. Ngưng Sương rất tốt, tốt đến nỗi ta cho rằng nàng không nên vì ta mà cô phụ cả đời, cho nên ta mới làm như thế.""Nhưng nữ nhi của ta yêu ngươi!" Quý Yên Nhã đỏ mắt lên, nàng nhớ rõ ràng, lần trước Ngưng Sương về nhà, nhìn ánh mắt con gái với Bạch Thanh Ẩn, nàng biết con yêu người này. Nàng còn từng vì con gái có được mối duyên lành mà vui mừng, vì sao hiện tại lại phát sinh tình huống như vậy?"Nhưng ta không thể yêu nàng, tâm Thanh Ẩn, đã trao cho người khác.""Một khi đã như vậy, sao lúc trước ngươi còn muốn thú nó!"Trịnh Kỳ Uyên đứng trước mặt hắn, nghiêm khắc chất vấn.Bạch Thanh Ẩn nhìn hai vị trưởng bối trước mắt, đau thương vô tận đáp: "Ta muốn kết hôn với nữ nhi của thủ phú Tô Châu Trịnh Kỳ Uyên, nhưng nàng không phải Ngưng Sương.""Nhà chúng ta chỉ có Ngưng Sương là nữ nhi, không phải nó thì ai?" Quý Yên Nhã hốc mắt đỏ lên khó hiểu hỏi.Bạch Thanh Ẩn không biết trả lời làm sao, chỉ đơ mắt nhìn."Ngươi nói thật đi! Lúc trước ở Trịnh phủ, không phải hai người các ngươi vẫn tốt sao? Sao lần này đến kinh thành hết thảy đều thay đổi?"Trịnh Kỳ Uyên không nói gì, nghe thê tử nói xong, ánh mắt lạnh thấu xương nhìn thẳng Bạch Thanh Ẩn, yêu cầu hắn nhất định phải giải thích rõ ràng.Bạch Thanh Ẩn chậm rãi mở ra mắt, trầm thống nói: "Tất cả đều là giả. Là ta và Ngưng Sương giả bộ lừa gạt hai vị. Kỳ thật, ta chưa bao giờ cùng Ngưng Sương đồng sàng cộng chẩm, Ngưng Sương vẫn là xử nữ. . . . . ."Quý Yên Nhã nghe vậy, khó có thể tin thối lui vài bước, cuối cùng ngã ngồi lên ghế."Chát!"Trịnh Kỳ Uyên một chưởng vỗ lên bàn, chỉ Bạch Thanh Ẩn lạnh lùng nói: "Bạch Thanh Ẩn, hôm nay ngươi giải thích rõ tất cả cho ta!"Bạch Thanh Ẩn nhìn hắn, không nói gì hồi lâu, cuối cùng cực kỳ bi ai mở miệng: "Người ta vốn muốn kết hôn, là nam phẫn nữ trang, làm cho ta tưởng nữ tử rồi không tự chủ được mà thương yêu thượng - Trường Tiếu."Lời hắn nói như sấm dậy đất bằng, Trịnh Kỳ Uyên xưa nay bình tĩnh cũng cả kinh bước lui mấy bước, trừng mắt nhìn nam tử vẻ mặt thống khổ đứng cách đó không xa."Trời ơi. . . . . ."Quý Yên Nhã khó khăn lấy lại tinh thần, che miệng, vừa rơi lệ vừa kinh hô."Trời ơi. . . . . .""Thật sự rất xin lỗi, Trịnh lão gia Trịnh phu nhân, thỉnh hai vị phái người đón Ngưng Sương về Tô Châu. Ngày sau ta sẽ đăng môn giải thích, hiện tại, ta phải đi tìm Trường Tiếu đã."Bạch Thanh Ẩn nói xong, cảm giác có lỗi sâu sắc đối với hai người, thở dài, xoay người nhanh bước rời đi.Ở trong phòng, Quý Yên Nhã thấy hắn rời đi rồi, không biết làm sao, tới bên trượng phu, liên tục hỏi: "Tướng công, tướng công, hắn đi tìmTrường Tiếu làm gì? Trường Tiếu ở kinh thành đã xảy ra chuyện gì sao? Chẳng lẽ Trường Tiếu trốn khỏi kinh thành nên hắn không biết?"Thê tử àm cho Trịnh Kỳ Uyên nghĩ đến gì đó, nhất thời vỗ bàn hét lớn."Không xong!"Trịnh Kỳ Uyên không trả lời thê tử, lập tức gọi tổng quản tới, gấp rút phân phó: "Ngươi lập tức phái người đi tìm thiếu gia. Phỏng chừng y đang trên đường hồi phủ. Mau. Càng nhiều người càng tốt. Đúng rồi, còn nữa, mặt khác phái một vài người đến kinh thành, lập tức đón Ngưng Sương tiểu thư hồi phủ. Đi làm ngày đi, không được sai lầm. »Tổng quản tuân lệnh, tức khắc đi làm việc. Trịnh Kỳ Uyên đứng ngoài phòng, bóng dáng thoạt nhìn thật thê lương. Quý Yên Nhã tiến lên, khóc dựa vào người hắn."Tướng công. . . . . .""Phu nhân, tạm thời đừng lo lắng quá. Chờ hài tử về đây, chúng ta sẽ hỏi rõ nguyên do.""Vâng"Quý Yên Nhã gật gật đầu, yên lặng chốc lát, lại hỏi: "Tướng công, tại sao Bạch Thanh Ẩn đuổi theo Trường Tiếu?"Trịnh Kỳ Uyên đỡ lấy thắt lưng thê tử, thở dài một hơi rồi đáp: "Nếu vi phu đoán không sai, Trường Tiếu và Bạch Thanh Ẩn ở kinh thành phát sinh một đoạn gút mắt. Vì vậy, khi Ngưng Sương trở lại kinh thành, Trường Tiếu biết có lỗi với tỷ tỷ nên quyết định quay về Tô Châu, Bạch Thanh Ẩn không biết ẩn tình liền lập tức đuổi theo.""Ý của chàng là. . . . . ."Quý Yên Nhã khiếp sợ mở to mắt nhìn trượng phu.Trịnh Kỳ Uyên lại thở dài."Phu nhân, chúng ta phải chuẩn bị tốt mọi sự."Quý Yên Nhã nghe vậy, gục trên vai trượng phu, không nhịn được tiếng khóc.