Tam sinh tam thế, là do ta không an phận, lạc vào cõi luân hồi. Quay đầu nhìn lại, nhị thế đã qua. Ngoái nhìn Vong Xuyên dưới cầu Nại Hà, nước sông mặc sắc im lìm, lặng yên như đã chết, vô sinh vô niệm. Bước vào Vọng Hương đài, bà cụ đã sớm chờ đưa ta một chén Mạnh Bà Thang. Lão nhân khuôn mặt từ ái, ta tiếp nhận cái chén, chưa vội uống, chỉ cúi đầu nhìn. Trà nấu từ nước sông mặc sắc trong suốt nhìn thấy đáy, vô trần vô ai. Đột nhiên nhớ ra, hương vị trà này, kiếp trước tới đây, ta đã từng uống. "Nhớ ra vị trà rồi sao?” Thanh âm như nói ra tiếng lòng ta, ta ngẩng đầu lên liền thấy bà cụ đang chăm chú nhìn ta bằng đôi mắt đen thẳm không gợn sáng. "Vô sắc vô vị." Ta khẽ cười. Bà cụ xoa cằm: “Vô sắc vô vị, vô tình vô dục, ẩm nhi vong khước, tiền sinh chủng chủng.” "Ta chỉ có tam sinh, giờ đã qua nhị thế. . . . . ." Nước trong chén bỗng gợn sóng, tâm do bình tĩnh, tình lại nhấp nhô. Ta vốn là một cây nến trên bàn thờ phật, được thần độ hóa thành tinh, vốn nên tiếp tục tu luyện trở thành…
Chương 35: Chương 35
Vong Xuyên - Mạt HồiTác giả: Mạt HồiTruyện Cổ Đại, Truyện Ngược, Truyện Xuyên KhôngTam sinh tam thế, là do ta không an phận, lạc vào cõi luân hồi. Quay đầu nhìn lại, nhị thế đã qua. Ngoái nhìn Vong Xuyên dưới cầu Nại Hà, nước sông mặc sắc im lìm, lặng yên như đã chết, vô sinh vô niệm. Bước vào Vọng Hương đài, bà cụ đã sớm chờ đưa ta một chén Mạnh Bà Thang. Lão nhân khuôn mặt từ ái, ta tiếp nhận cái chén, chưa vội uống, chỉ cúi đầu nhìn. Trà nấu từ nước sông mặc sắc trong suốt nhìn thấy đáy, vô trần vô ai. Đột nhiên nhớ ra, hương vị trà này, kiếp trước tới đây, ta đã từng uống. "Nhớ ra vị trà rồi sao?” Thanh âm như nói ra tiếng lòng ta, ta ngẩng đầu lên liền thấy bà cụ đang chăm chú nhìn ta bằng đôi mắt đen thẳm không gợn sáng. "Vô sắc vô vị." Ta khẽ cười. Bà cụ xoa cằm: “Vô sắc vô vị, vô tình vô dục, ẩm nhi vong khước, tiền sinh chủng chủng.” "Ta chỉ có tam sinh, giờ đã qua nhị thế. . . . . ." Nước trong chén bỗng gợn sóng, tâm do bình tĩnh, tình lại nhấp nhô. Ta vốn là một cây nến trên bàn thờ phật, được thần độ hóa thành tinh, vốn nên tiếp tục tu luyện trở thành… Tam sinh tam thế, nguyên lai chỉ là một giấc mộng, cái gì là thật, cái gì là ảo ?Lần thứ hai đi trên Hoàng Tuyền lộ, dưới cầu Nại Hà, bên bờ Vong Xuyên, liếc nhìn Tam Sinh thạch ghi rõ tam sinh tam thế tựa như gió thoảng mây trôi.Thực sự đã trải qua sao? Lần nữa đứng trên Vọng Hương đài, nhìn bà cụ bán Mạnh Bà thang mãi mãi không bao giờ thay đổi trước mắt, nhất thời không nói nên lời."Ngươi đã đến rồi."Thanh âm vô cảm cứng nhắc vang lên như ở nơi xa xôi, bà cụ đón y như đón một người quen.Bà cụ không đợi y trả lời, múc một chén Mạnh Bà thang, hai tay nhăn nheo che miệng chén, đưa cho y. Đôi mắt bà thâm u mà thấu triệt như dòng Vong Xuyên nhìn y chăm chú."Lần này, ngươi sẽ uống hết bát Mạnh Bà thang này chứ ? »Lời nói làm sáng tỏ hết thảy, bàn tay y toan tiếp nhận bát trà chợt sững lại.Quả nhiên, nhất cử nhất động của y đều bị bà cụ nhìn thấu."Vì sao. . . . . ." Giọng y run rẩy, hoang mang hỏi "Lần trước ngài biết ta chưa uống mà vẫn cho ta chuyển thế ? »"Đó là kiếp của ngươi." Ánh mắt bà lão âm u nhìn y "Thần đã nói rõ cho ngươi tam sinh tam thế, ngươi đã chọn cách làm như vậy. Có nhớ vu y tới nhà ngươi năm ngươi bảy tuổi không ? Người đó chính là ta. »Y lẳng lặng nhìn bà, nước mắt cũng lẳng lặng rớt xuống."Vì sao ngài phải làm như thế ? »"Là bởi vì, nếu ngươi tiếp tục bị trí nhớ kiếp trước vây khốn thì nhân sinh vợ chồng Trịnh thị sẽ bị ảnh hưởng. Để số mệnh bọn họ không chệch khỏi quỹ đạo ban đầu, ta phải cải trang thành vu y, nói cho bọn họ cách chữa bệnh. »"Thì ra là thế. . . . ." Y cúi đầu, nước mắt rơi trên mặt đất, tức khắc biến mất không còn tăm hơi.Sự vội vàng và ích kỷ của mình, suýt nữa y đã gây sai lầm lớn, dù việc này được cứu vãn kịp thời, y vẫn vô cùng áy náy.Tiếp nhận bát trà từ tay bà cụ, y nhìn nước trà trong suốt tận đáy, bỗng nhiên cảm nhận hương vị của trà── không, phải nói là, hoàn toàn vô vị, uống đến miệng cũng không có cảm giác gì tựa như uống không khí vậy.Mạnh Bà thang chính là thế, nhìn như nước, vô sắc vô vị."Ta không còn kiếp nào nữa . . . . . ." Y thì thào tự nói với chén trà, "Uống xong chén này, ta sẽ quên hết thảy. . . . . . nhưng tình cảm đối với người kia. . . . . ."Bà cụ bình tĩnh nhìn y, lúc y nâng tay chuẩn bị uống trà thì ngăn lại."Không vội." Bà chậm rãi nói, "Trước khi uống, ngươi có muốn biết sau khi ngươi kiếp này chết, người nhà ngươi ra sao không ? »Y trợn to mắt, khiếp hãi ngoài ý muốn."Có thể sao?" Y dò hỏi.Bà cụ gật gật đầu, mỉm cười: "Kỳ thật kiếp này, ngươi thọ chừng 60 năm, bản mạng không nên tuyệt, sở dĩ đem hồn phách của ngươi về đây là thần linh an bài. Thần thấy ngươi lâm vào cảnh khổ, niệm ngươi từng thành tâm tu luyện, đặc biệt cho ... ngươi cơ hội hoàn hồn một lần nữa. »"Thật ư?" Y khó có thể tin nhìn bà cụ, hait ay cầm chén run lẩy bẩy."Thiên chân vạn xác." Bà cụ thong thả gật đầu.Y kích động một phen nhưng chỉ chốc lát rồi dần dần khôi phục bình tĩnh, lộ ra biểu tình bi thương."Nhưng nếu ta còn sống, làm sao đối mặt mọi người? Ngưng Sương si mê Thanh Ẩn, Trịnh Kỳ Uyên đã có Quý Yên Nhã, ta, bất quá là chỉ là một người thừa. . . . . .""Ngươi nói sai rồi, mỗi người tồn tại trên thế gian này đều có lý do, cuộc đời người này đan xen cuộc đời người kia. Lại đây, cho ngươi xem cái này trước, rồi hẵng quyết định có hoàn hồn về dương gian hay không. »Bà cụ nói dứt lời, bàn tay đặt trên chiếc nồi đá nấu trà vung lên, mặt nước nhất thời xuất hiện một cảnh tượng, chỉ chốc lát sau, y liền nhận ra khung cảnh và những con người quen thuộc.Y thấy một hạ nhân Trịnh phủ giục ngựa chạy như điên tới thẳng đại môn, ngựa vọt luôn vào trong phủ. Người này chạy vội tới trước mặt Trịnh Kỳ Uyên cùng Quý Yên Nhã nói gì đó. Quý Yên Nhã nghe xong, nhắm chặt hai mắt, té trên mặt đất, Trịnh Kỳ Uyên thất hồn lạc phách ngã ngồi lên ghế, hồi lâu vẫn chưa hồi thần."Đó là khi tin ngươi c.h.ế.t được truyền tới Trịnh phủ và phản ứng của phụ mẫu đời này của ngươi. Ngươi c.h.ế.t khiến mẫu thân ngươi buồn bực không vui, hai năm sau thì qua đời. Phụ thân ngươi một đêm đầu bạc trắng, từ đó về sau không lòng dạ nào chưởng quản gia nghiệp làm cho gia đạo sa sút. Về sau hắn tối ngày say rượu, nghèo khó thất vọng, cuối cùng trong một đêm mùa đông, say rượu c.h.ế.t nơi đầu đường… »Nghe thế, thân thể y như hẫng đi, thiếu chút nữa đứng không vững."Mặt khác, tỷ tỷ ngươi - Ngưng Sương, nghe tin ngươi c.h.ế.t không lâu thì xuất gia đi tu. Nàng nghĩ vì nàng thả ngươi đi khiến ngươi bị hại chết, cả đời áy náy, cuối cùng cũng thê thảm qua đời."Nghe đến đây, y lệ rơi như mưa, yên lặng đứng im, cuối cùng nhịn không được mở miệng hỏi : « Còn người kia… »Bà cụ liếc y một cái thật sâu: "Ngươi hỏi Bạch Thanh Ẩn?"Y rơi lệ không nói, chỉ khẽ gật đầu.Bà cụ thở dài: "Nói là đối với hắn vô tình, nhưng ngươi chung quy cũng không bỏ hắn xuống được a..""Kiếp trước ta nợ hắn, há có thể nói quên là quên ? » Tam sinh tam thế, nếu có ai đó ngoài người kia khiến y không yên lòng, thì chính là con người đáng thương theo đuổi y suốt 2 kiếp.
Tam sinh tam thế, nguyên lai chỉ là một giấc mộng, cái gì là thật, cái gì là ảo ?
Lần thứ hai đi trên Hoàng Tuyền lộ, dưới cầu Nại Hà, bên bờ Vong Xuyên, liếc nhìn Tam Sinh thạch ghi rõ tam sinh tam thế tựa như gió thoảng mây trôi.
Thực sự đã trải qua sao?
Lần nữa đứng trên Vọng Hương đài, nhìn bà cụ bán Mạnh Bà thang mãi mãi không bao giờ thay đổi trước mắt, nhất thời không nói nên lời.
"Ngươi đã đến rồi."
Thanh âm vô cảm cứng nhắc vang lên như ở nơi xa xôi, bà cụ đón y như đón một người quen.
Bà cụ không đợi y trả lời, múc một chén Mạnh Bà thang, hai tay nhăn nheo che miệng chén, đưa cho y. Đôi mắt bà thâm u mà thấu triệt như dòng Vong Xuyên nhìn y chăm chú.
"Lần này, ngươi sẽ uống hết bát Mạnh Bà thang này chứ ? »
Lời nói làm sáng tỏ hết thảy, bàn tay y toan tiếp nhận bát trà chợt sững lại.
Quả nhiên, nhất cử nhất động của y đều bị bà cụ nhìn thấu.
"Vì sao. . . . . ." Giọng y run rẩy, hoang mang hỏi "Lần trước ngài biết ta chưa uống mà vẫn cho ta chuyển thế ? »
"Đó là kiếp của ngươi." Ánh mắt bà lão âm u nhìn y "Thần đã nói rõ cho ngươi tam sinh tam thế, ngươi đã chọn cách làm như vậy. Có nhớ vu y tới nhà ngươi năm ngươi bảy tuổi không ? Người đó chính là ta. »
Y lẳng lặng nhìn bà, nước mắt cũng lẳng lặng rớt xuống.
"Vì sao ngài phải làm như thế ? »
"Là bởi vì, nếu ngươi tiếp tục bị trí nhớ kiếp trước vây khốn thì nhân sinh vợ chồng Trịnh thị sẽ bị ảnh hưởng. Để số mệnh bọn họ không chệch khỏi quỹ đạo ban đầu, ta phải cải trang thành vu y, nói cho bọn họ cách chữa bệnh. »
"Thì ra là thế. . . . ." Y cúi đầu, nước mắt rơi trên mặt đất, tức khắc biến mất không còn tăm hơi.
Sự vội vàng và ích kỷ của mình, suýt nữa y đã gây sai lầm lớn, dù việc này được cứu vãn kịp thời, y vẫn vô cùng áy náy.
Tiếp nhận bát trà từ tay bà cụ, y nhìn nước trà trong suốt tận đáy, bỗng nhiên cảm nhận hương vị của trà── không, phải nói là, hoàn toàn vô vị, uống đến miệng cũng không có cảm giác gì tựa như uống không khí vậy.
Mạnh Bà thang chính là thế, nhìn như nước, vô sắc vô vị.
"Ta không còn kiếp nào nữa . . . . . ." Y thì thào tự nói với chén trà, "Uống xong chén này, ta sẽ quên hết thảy. . . . . . nhưng tình cảm đối với người kia. . . . . ."
Bà cụ bình tĩnh nhìn y, lúc y nâng tay chuẩn bị uống trà thì ngăn lại.
"Không vội." Bà chậm rãi nói, "Trước khi uống, ngươi có muốn biết sau khi ngươi kiếp này chết, người nhà ngươi ra sao không ? »
Y trợn to mắt, khiếp hãi ngoài ý muốn.
"Có thể sao?" Y dò hỏi.
Bà cụ gật gật đầu, mỉm cười: "Kỳ thật kiếp này, ngươi thọ chừng 60 năm, bản mạng không nên tuyệt, sở dĩ đem hồn phách của ngươi về đây là thần linh an bài. Thần thấy ngươi lâm vào cảnh khổ, niệm ngươi từng thành tâm tu luyện, đặc biệt cho ... ngươi cơ hội hoàn hồn một lần nữa. »
"Thật ư?" Y khó có thể tin nhìn bà cụ, hait ay cầm chén run lẩy bẩy.
"Thiên chân vạn xác." Bà cụ thong thả gật đầu.
Y kích động một phen nhưng chỉ chốc lát rồi dần dần khôi phục bình tĩnh, lộ ra biểu tình bi thương.
"Nhưng nếu ta còn sống, làm sao đối mặt mọi người? Ngưng Sương si mê Thanh Ẩn, Trịnh Kỳ Uyên đã có Quý Yên Nhã, ta, bất quá là chỉ là một người thừa. . . . . ."
"Ngươi nói sai rồi, mỗi người tồn tại trên thế gian này đều có lý do, cuộc đời người này đan xen cuộc đời người kia. Lại đây, cho ngươi xem cái này trước, rồi hẵng quyết định có hoàn hồn về dương gian hay không. »
Bà cụ nói dứt lời, bàn tay đặt trên chiếc nồi đá nấu trà vung lên, mặt nước nhất thời xuất hiện một cảnh tượng, chỉ chốc lát sau, y liền nhận ra khung cảnh và những con người quen thuộc.
Y thấy một hạ nhân Trịnh phủ giục ngựa chạy như điên tới thẳng đại môn, ngựa vọt luôn vào trong phủ. Người này chạy vội tới trước mặt Trịnh Kỳ Uyên cùng Quý Yên Nhã nói gì đó. Quý Yên Nhã nghe xong, nhắm chặt hai mắt, té trên mặt đất, Trịnh Kỳ Uyên thất hồn lạc phách ngã ngồi lên ghế, hồi lâu vẫn chưa hồi thần.
"Đó là khi tin ngươi c.h.ế.t được truyền tới Trịnh phủ và phản ứng của phụ mẫu đời này của ngươi. Ngươi c.h.ế.t khiến mẫu thân ngươi buồn bực không vui, hai năm sau thì qua đời. Phụ thân ngươi một đêm đầu bạc trắng, từ đó về sau không lòng dạ nào chưởng quản gia nghiệp làm cho gia đạo sa sút. Về sau hắn tối ngày say rượu, nghèo khó thất vọng, cuối cùng trong một đêm mùa đông, say rượu c.h.ế.t nơi đầu đường… »
Nghe thế, thân thể y như hẫng đi, thiếu chút nữa đứng không vững.
"Mặt khác, tỷ tỷ ngươi - Ngưng Sương, nghe tin ngươi c.h.ế.t không lâu thì xuất gia đi tu. Nàng nghĩ vì nàng thả ngươi đi khiến ngươi bị hại chết, cả đời áy náy, cuối cùng cũng thê thảm qua đời."
Nghe đến đây, y lệ rơi như mưa, yên lặng đứng im, cuối cùng nhịn không được mở miệng hỏi : « Còn người kia… »
Bà cụ liếc y một cái thật sâu: "Ngươi hỏi Bạch Thanh Ẩn?"
Y rơi lệ không nói, chỉ khẽ gật đầu.
Bà cụ thở dài: "Nói là đối với hắn vô tình, nhưng ngươi chung quy cũng không bỏ hắn xuống được a.."
"Kiếp trước ta nợ hắn, há có thể nói quên là quên ? » Tam sinh tam thế, nếu có ai đó ngoài người kia khiến y không yên lòng, thì chính là con người đáng thương theo đuổi y suốt 2 kiếp.
Vong Xuyên - Mạt HồiTác giả: Mạt HồiTruyện Cổ Đại, Truyện Ngược, Truyện Xuyên KhôngTam sinh tam thế, là do ta không an phận, lạc vào cõi luân hồi. Quay đầu nhìn lại, nhị thế đã qua. Ngoái nhìn Vong Xuyên dưới cầu Nại Hà, nước sông mặc sắc im lìm, lặng yên như đã chết, vô sinh vô niệm. Bước vào Vọng Hương đài, bà cụ đã sớm chờ đưa ta một chén Mạnh Bà Thang. Lão nhân khuôn mặt từ ái, ta tiếp nhận cái chén, chưa vội uống, chỉ cúi đầu nhìn. Trà nấu từ nước sông mặc sắc trong suốt nhìn thấy đáy, vô trần vô ai. Đột nhiên nhớ ra, hương vị trà này, kiếp trước tới đây, ta đã từng uống. "Nhớ ra vị trà rồi sao?” Thanh âm như nói ra tiếng lòng ta, ta ngẩng đầu lên liền thấy bà cụ đang chăm chú nhìn ta bằng đôi mắt đen thẳm không gợn sáng. "Vô sắc vô vị." Ta khẽ cười. Bà cụ xoa cằm: “Vô sắc vô vị, vô tình vô dục, ẩm nhi vong khước, tiền sinh chủng chủng.” "Ta chỉ có tam sinh, giờ đã qua nhị thế. . . . . ." Nước trong chén bỗng gợn sóng, tâm do bình tĩnh, tình lại nhấp nhô. Ta vốn là một cây nến trên bàn thờ phật, được thần độ hóa thành tinh, vốn nên tiếp tục tu luyện trở thành… Tam sinh tam thế, nguyên lai chỉ là một giấc mộng, cái gì là thật, cái gì là ảo ?Lần thứ hai đi trên Hoàng Tuyền lộ, dưới cầu Nại Hà, bên bờ Vong Xuyên, liếc nhìn Tam Sinh thạch ghi rõ tam sinh tam thế tựa như gió thoảng mây trôi.Thực sự đã trải qua sao? Lần nữa đứng trên Vọng Hương đài, nhìn bà cụ bán Mạnh Bà thang mãi mãi không bao giờ thay đổi trước mắt, nhất thời không nói nên lời."Ngươi đã đến rồi."Thanh âm vô cảm cứng nhắc vang lên như ở nơi xa xôi, bà cụ đón y như đón một người quen.Bà cụ không đợi y trả lời, múc một chén Mạnh Bà thang, hai tay nhăn nheo che miệng chén, đưa cho y. Đôi mắt bà thâm u mà thấu triệt như dòng Vong Xuyên nhìn y chăm chú."Lần này, ngươi sẽ uống hết bát Mạnh Bà thang này chứ ? »Lời nói làm sáng tỏ hết thảy, bàn tay y toan tiếp nhận bát trà chợt sững lại.Quả nhiên, nhất cử nhất động của y đều bị bà cụ nhìn thấu."Vì sao. . . . . ." Giọng y run rẩy, hoang mang hỏi "Lần trước ngài biết ta chưa uống mà vẫn cho ta chuyển thế ? »"Đó là kiếp của ngươi." Ánh mắt bà lão âm u nhìn y "Thần đã nói rõ cho ngươi tam sinh tam thế, ngươi đã chọn cách làm như vậy. Có nhớ vu y tới nhà ngươi năm ngươi bảy tuổi không ? Người đó chính là ta. »Y lẳng lặng nhìn bà, nước mắt cũng lẳng lặng rớt xuống."Vì sao ngài phải làm như thế ? »"Là bởi vì, nếu ngươi tiếp tục bị trí nhớ kiếp trước vây khốn thì nhân sinh vợ chồng Trịnh thị sẽ bị ảnh hưởng. Để số mệnh bọn họ không chệch khỏi quỹ đạo ban đầu, ta phải cải trang thành vu y, nói cho bọn họ cách chữa bệnh. »"Thì ra là thế. . . . ." Y cúi đầu, nước mắt rơi trên mặt đất, tức khắc biến mất không còn tăm hơi.Sự vội vàng và ích kỷ của mình, suýt nữa y đã gây sai lầm lớn, dù việc này được cứu vãn kịp thời, y vẫn vô cùng áy náy.Tiếp nhận bát trà từ tay bà cụ, y nhìn nước trà trong suốt tận đáy, bỗng nhiên cảm nhận hương vị của trà── không, phải nói là, hoàn toàn vô vị, uống đến miệng cũng không có cảm giác gì tựa như uống không khí vậy.Mạnh Bà thang chính là thế, nhìn như nước, vô sắc vô vị."Ta không còn kiếp nào nữa . . . . . ." Y thì thào tự nói với chén trà, "Uống xong chén này, ta sẽ quên hết thảy. . . . . . nhưng tình cảm đối với người kia. . . . . ."Bà cụ bình tĩnh nhìn y, lúc y nâng tay chuẩn bị uống trà thì ngăn lại."Không vội." Bà chậm rãi nói, "Trước khi uống, ngươi có muốn biết sau khi ngươi kiếp này chết, người nhà ngươi ra sao không ? »Y trợn to mắt, khiếp hãi ngoài ý muốn."Có thể sao?" Y dò hỏi.Bà cụ gật gật đầu, mỉm cười: "Kỳ thật kiếp này, ngươi thọ chừng 60 năm, bản mạng không nên tuyệt, sở dĩ đem hồn phách của ngươi về đây là thần linh an bài. Thần thấy ngươi lâm vào cảnh khổ, niệm ngươi từng thành tâm tu luyện, đặc biệt cho ... ngươi cơ hội hoàn hồn một lần nữa. »"Thật ư?" Y khó có thể tin nhìn bà cụ, hait ay cầm chén run lẩy bẩy."Thiên chân vạn xác." Bà cụ thong thả gật đầu.Y kích động một phen nhưng chỉ chốc lát rồi dần dần khôi phục bình tĩnh, lộ ra biểu tình bi thương."Nhưng nếu ta còn sống, làm sao đối mặt mọi người? Ngưng Sương si mê Thanh Ẩn, Trịnh Kỳ Uyên đã có Quý Yên Nhã, ta, bất quá là chỉ là một người thừa. . . . . .""Ngươi nói sai rồi, mỗi người tồn tại trên thế gian này đều có lý do, cuộc đời người này đan xen cuộc đời người kia. Lại đây, cho ngươi xem cái này trước, rồi hẵng quyết định có hoàn hồn về dương gian hay không. »Bà cụ nói dứt lời, bàn tay đặt trên chiếc nồi đá nấu trà vung lên, mặt nước nhất thời xuất hiện một cảnh tượng, chỉ chốc lát sau, y liền nhận ra khung cảnh và những con người quen thuộc.Y thấy một hạ nhân Trịnh phủ giục ngựa chạy như điên tới thẳng đại môn, ngựa vọt luôn vào trong phủ. Người này chạy vội tới trước mặt Trịnh Kỳ Uyên cùng Quý Yên Nhã nói gì đó. Quý Yên Nhã nghe xong, nhắm chặt hai mắt, té trên mặt đất, Trịnh Kỳ Uyên thất hồn lạc phách ngã ngồi lên ghế, hồi lâu vẫn chưa hồi thần."Đó là khi tin ngươi c.h.ế.t được truyền tới Trịnh phủ và phản ứng của phụ mẫu đời này của ngươi. Ngươi c.h.ế.t khiến mẫu thân ngươi buồn bực không vui, hai năm sau thì qua đời. Phụ thân ngươi một đêm đầu bạc trắng, từ đó về sau không lòng dạ nào chưởng quản gia nghiệp làm cho gia đạo sa sút. Về sau hắn tối ngày say rượu, nghèo khó thất vọng, cuối cùng trong một đêm mùa đông, say rượu c.h.ế.t nơi đầu đường… »Nghe thế, thân thể y như hẫng đi, thiếu chút nữa đứng không vững."Mặt khác, tỷ tỷ ngươi - Ngưng Sương, nghe tin ngươi c.h.ế.t không lâu thì xuất gia đi tu. Nàng nghĩ vì nàng thả ngươi đi khiến ngươi bị hại chết, cả đời áy náy, cuối cùng cũng thê thảm qua đời."Nghe đến đây, y lệ rơi như mưa, yên lặng đứng im, cuối cùng nhịn không được mở miệng hỏi : « Còn người kia… »Bà cụ liếc y một cái thật sâu: "Ngươi hỏi Bạch Thanh Ẩn?"Y rơi lệ không nói, chỉ khẽ gật đầu.Bà cụ thở dài: "Nói là đối với hắn vô tình, nhưng ngươi chung quy cũng không bỏ hắn xuống được a..""Kiếp trước ta nợ hắn, há có thể nói quên là quên ? » Tam sinh tam thế, nếu có ai đó ngoài người kia khiến y không yên lòng, thì chính là con người đáng thương theo đuổi y suốt 2 kiếp.