Tam sinh tam thế, là do ta không an phận, lạc vào cõi luân hồi. Quay đầu nhìn lại, nhị thế đã qua. Ngoái nhìn Vong Xuyên dưới cầu Nại Hà, nước sông mặc sắc im lìm, lặng yên như đã chết, vô sinh vô niệm. Bước vào Vọng Hương đài, bà cụ đã sớm chờ đưa ta một chén Mạnh Bà Thang. Lão nhân khuôn mặt từ ái, ta tiếp nhận cái chén, chưa vội uống, chỉ cúi đầu nhìn. Trà nấu từ nước sông mặc sắc trong suốt nhìn thấy đáy, vô trần vô ai. Đột nhiên nhớ ra, hương vị trà này, kiếp trước tới đây, ta đã từng uống. "Nhớ ra vị trà rồi sao?” Thanh âm như nói ra tiếng lòng ta, ta ngẩng đầu lên liền thấy bà cụ đang chăm chú nhìn ta bằng đôi mắt đen thẳm không gợn sáng. "Vô sắc vô vị." Ta khẽ cười. Bà cụ xoa cằm: “Vô sắc vô vị, vô tình vô dục, ẩm nhi vong khước, tiền sinh chủng chủng.” "Ta chỉ có tam sinh, giờ đã qua nhị thế. . . . . ." Nước trong chén bỗng gợn sóng, tâm do bình tĩnh, tình lại nhấp nhô. Ta vốn là một cây nến trên bàn thờ phật, được thần độ hóa thành tinh, vốn nên tiếp tục tu luyện trở thành…
Chương 36: Chương 36
Vong Xuyên - Mạt HồiTác giả: Mạt HồiTruyện Cổ Đại, Truyện Ngược, Truyện Xuyên KhôngTam sinh tam thế, là do ta không an phận, lạc vào cõi luân hồi. Quay đầu nhìn lại, nhị thế đã qua. Ngoái nhìn Vong Xuyên dưới cầu Nại Hà, nước sông mặc sắc im lìm, lặng yên như đã chết, vô sinh vô niệm. Bước vào Vọng Hương đài, bà cụ đã sớm chờ đưa ta một chén Mạnh Bà Thang. Lão nhân khuôn mặt từ ái, ta tiếp nhận cái chén, chưa vội uống, chỉ cúi đầu nhìn. Trà nấu từ nước sông mặc sắc trong suốt nhìn thấy đáy, vô trần vô ai. Đột nhiên nhớ ra, hương vị trà này, kiếp trước tới đây, ta đã từng uống. "Nhớ ra vị trà rồi sao?” Thanh âm như nói ra tiếng lòng ta, ta ngẩng đầu lên liền thấy bà cụ đang chăm chú nhìn ta bằng đôi mắt đen thẳm không gợn sáng. "Vô sắc vô vị." Ta khẽ cười. Bà cụ xoa cằm: “Vô sắc vô vị, vô tình vô dục, ẩm nhi vong khước, tiền sinh chủng chủng.” "Ta chỉ có tam sinh, giờ đã qua nhị thế. . . . . ." Nước trong chén bỗng gợn sóng, tâm do bình tĩnh, tình lại nhấp nhô. Ta vốn là một cây nến trên bàn thờ phật, được thần độ hóa thành tinh, vốn nên tiếp tục tu luyện trở thành… Tay bà cụ lại vung lên, trên mặt nước rất nhanh xuất hiện thân ảnh Bạch Thanh Ẩn.Y rưng rưng nhìn mặt nước hiện lên người kia, bên tai văng vẳng thanh âm trầm thấp khàn khàn của Mạnh Bà."Hắn là người cuối cùng biết tin ngươi chết. Đến khi hắn chạy ngược từ Tô Châu đến kinh thành thì di thể của ngươi đã hạ táng… »Y nhìn Bạch Thanh Ẩn phong trần mệt mỏi, vẻ mặt không thể tin đứng trước mộ phần của mình. Khi đó đêm đã khuya, bốn bề không người, một thân áo xanh đứng lặng như u hồn, thê lương mà thống khổ.Hắn vừa lặp đi lặp lại ba chữ không thể nào vừa lấy tay cào đất trên mộ. . . . . .Hắn cào đến mức rách toang hai tay, đầu ngón tay không ngừng chảy m.á.u nhưng hắn vẫn không chút quan tâm, điên cuồng cào đất.Không biết qua bao lâu, quan tài bị chôn sâu dưới bùn đất mới lộ ra. Vì quan tài bị đóng đinh chặt, hắn lại mất thêm rất nhiều khí lực mới mở được nắp.Nương theo ánh trăng, hắn xác nhận người nằm trong quan tài chính là Trịnh Trường Tiếu, liền vô lực quỳ rạp xuống đất, qua hồi lâu mới dùng sức ôm di thể Trịnh Trường Tiếu ra ngoài.Hắn cứ như vậy, dựa vào bên cạnh quan tài, ôm chặt di thể Trịnh Trường Tiếu trong ngực, lẳng lặng ngồi như mất hồn lạc phách, không nói một lời, nếu không phải lệ từ khóe mắt không ngừng rơi xuống thì người ta đã nghĩ hắn là con rối gỗ.Đây là lần đầu tiên y nhìn thấy Bạch Thanh Ẩn khóc, vô thanh vô tức, lại làm cho yn tâm như d.a.o cắt, cuối cùng y nhắm mắt lại, không đành lòng mà cũng sợ không dám xem tiếp.Người này, vì sao lại yêu mình đến thế ?Đời trước, cả đời này, đều si tình đến mức y không muốn nhìn hắn bị tổn thương nữa."Không lâu sau đó. . . . . ." Giọng nói bà cụ lại vang lên, "Hắn ôm di thể của ngươi đến bờ sông, dùng dây thừng buộc chặt ngươi và hắn rồi cùng nhảy xuống giữa sông. »Y mở mắt, muốn nói gì đó nhưng vì quá bi thống mà không thốt nên lời."Biết chuyện rồi. Ngươi định quyết định thế nào ? »Thống khổ tắc nghẽn yết hầu, y chỉ có thể nặng nề gật đầu.Nỗ lực nuốt nghẹn ngào xuống bụng, y chua xót khóc hỏi : "Nhưng. . . . . . Ta làm sao để hoàn dương, ta sống lại có thể thay đổi gì không ? »Bà cụ nói: "Ngươi không cần lo lắng, những chuyện ngươi vừa nhìn chưa xảy ra, thậm chí cha mẹ ngươi cũng chưa biết tin ngươi chết. Sau khi hoàn dương sẽ như thế nào, ngươi cứ sống lại rồi sẽ biết. Tóm lại, khi ngươi trở về, tình hình sẽ tốt đẹp hơn ngươi vừa được xem nhiều. »"Ta hiểu rồi." Y lại gật đầu.Bà cụ chuyển sang chuyện khác, cẩn thận nhắc nhở y: "Bất quá, ngươi phải uống hết chén Mạnh Bà thang này mới được hoàn dương. Bởi vì kiếp trước ngươi thiếu Bạch Thanh Ẩn một đoạn tình nên trước khi chấm dứt kiếp này để trở lại ban thờ Phật, ngươi phải quên đi tình cảm với Trịnh Kỳ Uyên, dùng kiếp này đền đáp tình nghĩa Bạch Thanh Ẩn. »"Quên đi. . . . . . Quên đi lưu luyến si mê một ngàn năm ư?" Y đờ đẫn cúi đầu nhìn nước trà trong tay."Ngươi cảm thấy ngươi có thể làm được không? Nếu không thể, đổ trà trong tay đi, lập tức trở về làm tiểu nến tinh ──""Không. Ta còn bốn mươi lăm năm dương thế, ta muốn dùng nó để hoàn lại ân tình của Bạch Thanh Ẩn, tình cảm cố chấp ngàn năm ── tạm quên một lần cũng được. Thỉnh cầu ấy vốn không thuộc về tam sinh tam thế của ta, thành ra, một hồi sai lầm."Y rưng rưng bưng chén trà đến trước mặt, khi hớp một ngụm, một giọt lệ rơi xuống chén, ngửa đầu nuốt xuống, hồi tưởng lại hương vị của trà. . . . . .Vừa mặn vừa chát, là hương vị của nước mắt.
Tay bà cụ lại vung lên, trên mặt nước rất nhanh xuất hiện thân ảnh Bạch Thanh Ẩn.
Y rưng rưng nhìn mặt nước hiện lên người kia, bên tai văng vẳng thanh âm trầm thấp khàn khàn của Mạnh Bà.
"Hắn là người cuối cùng biết tin ngươi chết. Đến khi hắn chạy ngược từ Tô Châu đến kinh thành thì di thể của ngươi đã hạ táng… »
Y nhìn Bạch Thanh Ẩn phong trần mệt mỏi, vẻ mặt không thể tin đứng trước mộ phần của mình. Khi đó đêm đã khuya, bốn bề không người, một thân áo xanh đứng lặng như u hồn, thê lương mà thống khổ.
Hắn vừa lặp đi lặp lại ba chữ không thể nào vừa lấy tay cào đất trên mộ. . . . . .
Hắn cào đến mức rách toang hai tay, đầu ngón tay không ngừng chảy m.á.u nhưng hắn vẫn không chút quan tâm, điên cuồng cào đất.
Không biết qua bao lâu, quan tài bị chôn sâu dưới bùn đất mới lộ ra. Vì quan tài bị đóng đinh chặt, hắn lại mất thêm rất nhiều khí lực mới mở được nắp.
Nương theo ánh trăng, hắn xác nhận người nằm trong quan tài chính là Trịnh Trường Tiếu, liền vô lực quỳ rạp xuống đất, qua hồi lâu mới dùng sức ôm di thể Trịnh Trường Tiếu ra ngoài.
Hắn cứ như vậy, dựa vào bên cạnh quan tài, ôm chặt di thể Trịnh Trường Tiếu trong ngực, lẳng lặng ngồi như mất hồn lạc phách, không nói một lời, nếu không phải lệ từ khóe mắt không ngừng rơi xuống thì người ta đã nghĩ hắn là con rối gỗ.
Đây là lần đầu tiên y nhìn thấy Bạch Thanh Ẩn khóc, vô thanh vô tức, lại làm cho yn tâm như d.a.o cắt, cuối cùng y nhắm mắt lại, không đành lòng mà cũng sợ không dám xem tiếp.
Người này, vì sao lại yêu mình đến thế ?
Đời trước, cả đời này, đều si tình đến mức y không muốn nhìn hắn bị tổn thương nữa.
"Không lâu sau đó. . . . . ." Giọng nói bà cụ lại vang lên, "Hắn ôm di thể của ngươi đến bờ sông, dùng dây thừng buộc chặt ngươi và hắn rồi cùng nhảy xuống giữa sông. »
Y mở mắt, muốn nói gì đó nhưng vì quá bi thống mà không thốt nên lời.
"Biết chuyện rồi. Ngươi định quyết định thế nào ? »
Thống khổ tắc nghẽn yết hầu, y chỉ có thể nặng nề gật đầu.
Nỗ lực nuốt nghẹn ngào xuống bụng, y chua xót khóc hỏi : "Nhưng. . . . . . Ta làm sao để hoàn dương, ta sống lại có thể thay đổi gì không ? »
Bà cụ nói: "Ngươi không cần lo lắng, những chuyện ngươi vừa nhìn chưa xảy ra, thậm chí cha mẹ ngươi cũng chưa biết tin ngươi chết. Sau khi hoàn dương sẽ như thế nào, ngươi cứ sống lại rồi sẽ biết. Tóm lại, khi ngươi trở về, tình hình sẽ tốt đẹp hơn ngươi vừa được xem nhiều. »
"Ta hiểu rồi." Y lại gật đầu.
Bà cụ chuyển sang chuyện khác, cẩn thận nhắc nhở y: "Bất quá, ngươi phải uống hết chén Mạnh Bà thang này mới được hoàn dương. Bởi vì kiếp trước ngươi thiếu Bạch Thanh Ẩn một đoạn tình nên trước khi chấm dứt kiếp này để trở lại ban thờ Phật, ngươi phải quên đi tình cảm với Trịnh Kỳ Uyên, dùng kiếp này đền đáp tình nghĩa Bạch Thanh Ẩn. »
"Quên đi. . . . . . Quên đi lưu luyến si mê một ngàn năm ư?" Y đờ đẫn cúi đầu nhìn nước trà trong tay.
"Ngươi cảm thấy ngươi có thể làm được không? Nếu không thể, đổ trà trong tay đi, lập tức trở về làm tiểu nến tinh ──"
"Không. Ta còn bốn mươi lăm năm dương thế, ta muốn dùng nó để hoàn lại ân tình của Bạch Thanh Ẩn, tình cảm cố chấp ngàn năm ── tạm quên một lần cũng được. Thỉnh cầu ấy vốn không thuộc về tam sinh tam thế của ta, thành ra, một hồi sai lầm."
Y rưng rưng bưng chén trà đến trước mặt, khi hớp một ngụm, một giọt lệ rơi xuống chén, ngửa đầu nuốt xuống, hồi tưởng lại hương vị của trà. . . . . .
Vừa mặn vừa chát, là hương vị của nước mắt.
Vong Xuyên - Mạt HồiTác giả: Mạt HồiTruyện Cổ Đại, Truyện Ngược, Truyện Xuyên KhôngTam sinh tam thế, là do ta không an phận, lạc vào cõi luân hồi. Quay đầu nhìn lại, nhị thế đã qua. Ngoái nhìn Vong Xuyên dưới cầu Nại Hà, nước sông mặc sắc im lìm, lặng yên như đã chết, vô sinh vô niệm. Bước vào Vọng Hương đài, bà cụ đã sớm chờ đưa ta một chén Mạnh Bà Thang. Lão nhân khuôn mặt từ ái, ta tiếp nhận cái chén, chưa vội uống, chỉ cúi đầu nhìn. Trà nấu từ nước sông mặc sắc trong suốt nhìn thấy đáy, vô trần vô ai. Đột nhiên nhớ ra, hương vị trà này, kiếp trước tới đây, ta đã từng uống. "Nhớ ra vị trà rồi sao?” Thanh âm như nói ra tiếng lòng ta, ta ngẩng đầu lên liền thấy bà cụ đang chăm chú nhìn ta bằng đôi mắt đen thẳm không gợn sáng. "Vô sắc vô vị." Ta khẽ cười. Bà cụ xoa cằm: “Vô sắc vô vị, vô tình vô dục, ẩm nhi vong khước, tiền sinh chủng chủng.” "Ta chỉ có tam sinh, giờ đã qua nhị thế. . . . . ." Nước trong chén bỗng gợn sóng, tâm do bình tĩnh, tình lại nhấp nhô. Ta vốn là một cây nến trên bàn thờ phật, được thần độ hóa thành tinh, vốn nên tiếp tục tu luyện trở thành… Tay bà cụ lại vung lên, trên mặt nước rất nhanh xuất hiện thân ảnh Bạch Thanh Ẩn.Y rưng rưng nhìn mặt nước hiện lên người kia, bên tai văng vẳng thanh âm trầm thấp khàn khàn của Mạnh Bà."Hắn là người cuối cùng biết tin ngươi chết. Đến khi hắn chạy ngược từ Tô Châu đến kinh thành thì di thể của ngươi đã hạ táng… »Y nhìn Bạch Thanh Ẩn phong trần mệt mỏi, vẻ mặt không thể tin đứng trước mộ phần của mình. Khi đó đêm đã khuya, bốn bề không người, một thân áo xanh đứng lặng như u hồn, thê lương mà thống khổ.Hắn vừa lặp đi lặp lại ba chữ không thể nào vừa lấy tay cào đất trên mộ. . . . . .Hắn cào đến mức rách toang hai tay, đầu ngón tay không ngừng chảy m.á.u nhưng hắn vẫn không chút quan tâm, điên cuồng cào đất.Không biết qua bao lâu, quan tài bị chôn sâu dưới bùn đất mới lộ ra. Vì quan tài bị đóng đinh chặt, hắn lại mất thêm rất nhiều khí lực mới mở được nắp.Nương theo ánh trăng, hắn xác nhận người nằm trong quan tài chính là Trịnh Trường Tiếu, liền vô lực quỳ rạp xuống đất, qua hồi lâu mới dùng sức ôm di thể Trịnh Trường Tiếu ra ngoài.Hắn cứ như vậy, dựa vào bên cạnh quan tài, ôm chặt di thể Trịnh Trường Tiếu trong ngực, lẳng lặng ngồi như mất hồn lạc phách, không nói một lời, nếu không phải lệ từ khóe mắt không ngừng rơi xuống thì người ta đã nghĩ hắn là con rối gỗ.Đây là lần đầu tiên y nhìn thấy Bạch Thanh Ẩn khóc, vô thanh vô tức, lại làm cho yn tâm như d.a.o cắt, cuối cùng y nhắm mắt lại, không đành lòng mà cũng sợ không dám xem tiếp.Người này, vì sao lại yêu mình đến thế ?Đời trước, cả đời này, đều si tình đến mức y không muốn nhìn hắn bị tổn thương nữa."Không lâu sau đó. . . . . ." Giọng nói bà cụ lại vang lên, "Hắn ôm di thể của ngươi đến bờ sông, dùng dây thừng buộc chặt ngươi và hắn rồi cùng nhảy xuống giữa sông. »Y mở mắt, muốn nói gì đó nhưng vì quá bi thống mà không thốt nên lời."Biết chuyện rồi. Ngươi định quyết định thế nào ? »Thống khổ tắc nghẽn yết hầu, y chỉ có thể nặng nề gật đầu.Nỗ lực nuốt nghẹn ngào xuống bụng, y chua xót khóc hỏi : "Nhưng. . . . . . Ta làm sao để hoàn dương, ta sống lại có thể thay đổi gì không ? »Bà cụ nói: "Ngươi không cần lo lắng, những chuyện ngươi vừa nhìn chưa xảy ra, thậm chí cha mẹ ngươi cũng chưa biết tin ngươi chết. Sau khi hoàn dương sẽ như thế nào, ngươi cứ sống lại rồi sẽ biết. Tóm lại, khi ngươi trở về, tình hình sẽ tốt đẹp hơn ngươi vừa được xem nhiều. »"Ta hiểu rồi." Y lại gật đầu.Bà cụ chuyển sang chuyện khác, cẩn thận nhắc nhở y: "Bất quá, ngươi phải uống hết chén Mạnh Bà thang này mới được hoàn dương. Bởi vì kiếp trước ngươi thiếu Bạch Thanh Ẩn một đoạn tình nên trước khi chấm dứt kiếp này để trở lại ban thờ Phật, ngươi phải quên đi tình cảm với Trịnh Kỳ Uyên, dùng kiếp này đền đáp tình nghĩa Bạch Thanh Ẩn. »"Quên đi. . . . . . Quên đi lưu luyến si mê một ngàn năm ư?" Y đờ đẫn cúi đầu nhìn nước trà trong tay."Ngươi cảm thấy ngươi có thể làm được không? Nếu không thể, đổ trà trong tay đi, lập tức trở về làm tiểu nến tinh ──""Không. Ta còn bốn mươi lăm năm dương thế, ta muốn dùng nó để hoàn lại ân tình của Bạch Thanh Ẩn, tình cảm cố chấp ngàn năm ── tạm quên một lần cũng được. Thỉnh cầu ấy vốn không thuộc về tam sinh tam thế của ta, thành ra, một hồi sai lầm."Y rưng rưng bưng chén trà đến trước mặt, khi hớp một ngụm, một giọt lệ rơi xuống chén, ngửa đầu nuốt xuống, hồi tưởng lại hương vị của trà. . . . . .Vừa mặn vừa chát, là hương vị của nước mắt.