Tác giả:

Trên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim…

Chương 25: Chương 25

Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… Nói thì nói như vậy, nhưng trong lòng Tề Dung lại biết rõ rằng hy vọng chiến thắng của Bắc Lương là rất mong manh.“Kính mời học giả hai nước nhanh chóng ngồi vào chỗ, cuộc thi sắp bắt đầu rồi…”Sau đó, một nhân viên phục vụ đứng trong đại điện bắt đầu đọc thể lệ cuộc thi:“Đối với cuộc thi lần này, hai vị quan giám thị sẽ ngẫu nhiên rút ra thanh tre trên đó có ghi đề tài, học giả hai bên cần hoàn thành tác phẩm trong vòng một canh giờ, sau đó nhân viên giám thị đôi bên sẽ tiến hành sao chép trích dẫn, cuối cùng sẽ trình lên mười giám khảo để sàng lọc, bài thơ nào được nhiều phiếu bầu nhất sẽ chiến thắng”.Lưu Bất Đắc đúng là người tinh ranh, căn bản không có lỗ hổng trong quy chế thi lần này, Lãnh Thiên Minh vừa nghĩ vừa ngồi vào một vị trí trống.“Sao đệ lại ở đây? Lẽ nào đệ cũng tham gia thi à?”Tam hoàng tử vừa bước vô cùng ngạc nhiên sau khi nhìn thấy Lãnh Thiên Minh.“Đúng vậy, tam ca, phụ vương kêu đệ tham gia”.Lãnh Thiên Minh không có chút chột dạ nào, nói.Mặc dù tam hoàng tử vẫn mang theo vẻ mặt khó tin nhưng vừa nghe thấy hai chữ phụ vương, hắn ta không dám hỏi thêm nữa, hắn tìm một chiếc bàn trống sau đó liền ngồi xuống…Thật ra không chỉ có tam hoàng tử mà sự xuất hiện của Lãnh Thiên Minh đã khơi dây sự tò mò của tất cả mọi người, chỉ là ban nãy Trần công công dẫn hắn đến, ai dám hỏi chứ?Những người bên phía Bắc Lương đều đang nghĩ rằng thất hoàng tử này có làm được không? Bọn họ chưa bao giờ nghe nói hắn biết làm thơ mà chỉ nghe nói lần trước hắn suýt chút nữa chết cóng, sao lại kêu hắn tham gia hội thi? Xem ra đại vương cũng biết không có cơ hội chiến thắng nên đã hoàn toàn bỏ cuộc.Còn đám người bên phía Đại Lương bao gồm Lưu Bất Đắc cũng bày ra vẻ mặt ngờ vực, trước đó bọn họ đã tiến hành điều tra sơ bộ, hễ là học giả có chút danh tiếng bọn họ đều nắm rõ như lòng bàn tay, sao đột nhiên lại lòi ra một thất hoàng tử, trước đây chưa từng nghe qua mà nhỉ, lẽ nào đây là nhân tài ẩn dật? Chắc là không phải đâu.“Cuộc thi bắt đầu, mời hai vị đại nhân tiến lên rút đề tài”.Lưu Bất Đắc và Tề Dung đi đến chỗ ống tre, Lưu Bất Đắc chìa tay ra cười nói.“Tề Dung đại nhân, mời…”Tề Dung mang theo tâm trạng ngổn ngang tùy ý rút ra một thanh tre, bên trên đó có ghi chữ “Phong”.“Đề tài lần này là phong, bây giờ bắt đầu tính giờ”, người phục vụ hét lớn.“Phong?”Não Lãnh Thiên Minh bắt đầu hoạt động, sách giáo khoa từ tiểu học đến trung học xoay quanh tâm trí hắn, đột nhiên một bài thơ nhảy vào não hắn, Lão thi thánh (Đỗ Phủ), hôm nay ta mượn bài thơ của ông nhé, mong ông lượng thứ.Lãnh Thiên Minh vừa lẩm bẩm một mình vừa viết, may mà hắn vẫn nhớ mấy bài thơ cổ, cuối cùng hôm nay cũng có đất dụng võ.Bài ca nhà tranh bị gió thu pháTháng tám thu cao gió thét già, cuộn mất ba lớp tranh nhà ta.Tranh bay sang sông rải khắp bờ, mảnh cao treo tót ngọn rừng xa, mảnh thấp quay lộn vào mương xa.Trẻ con thôn nam khinh ta già không sức, nỡ nhè trước mặt xô cướp giật, cắp tranh đi tuốt vào lũy tre.Môi khô miệng cháy gào chẳng được, quay về chống gậy lòng ấm ức!Giây lát gió lặng mây tối mực, trời thu mịt mịt đêm đen đặc.

Nói thì nói như vậy, nhưng trong lòng Tề Dung lại biết rõ rằng hy vọng chiến thắng của Bắc Lương là rất mong manh.

“Kính mời học giả hai nước nhanh chóng ngồi vào chỗ, cuộc thi sắp bắt đầu rồi…”

Sau đó, một nhân viên phục vụ đứng trong đại điện bắt đầu đọc thể lệ cuộc thi:

“Đối với cuộc thi lần này, hai vị quan giám thị sẽ ngẫu nhiên rút ra thanh tre trên đó có ghi đề tài, học giả hai bên cần hoàn thành tác phẩm trong vòng một canh giờ, sau đó nhân viên giám thị đôi bên sẽ tiến hành sao chép trích dẫn, cuối cùng sẽ trình lên mười giám khảo để sàng lọc, bài thơ nào được nhiều phiếu bầu nhất sẽ chiến thắng”.

Lưu Bất Đắc đúng là người tinh ranh, căn bản không có lỗ hổng trong quy chế thi lần này, Lãnh Thiên Minh vừa nghĩ vừa ngồi vào một vị trí trống.

“Sao đệ lại ở đây? Lẽ nào đệ cũng tham gia thi à?”

Tam hoàng tử vừa bước vô cùng ngạc nhiên sau khi nhìn thấy Lãnh Thiên Minh.

“Đúng vậy, tam ca, phụ vương kêu đệ tham gia”.

Lãnh Thiên Minh không có chút chột dạ nào, nói.

Mặc dù tam hoàng tử vẫn mang theo vẻ mặt khó tin nhưng vừa nghe thấy hai chữ phụ vương, hắn ta không dám hỏi thêm nữa, hắn tìm một chiếc bàn trống sau đó liền ngồi xuống…

Thật ra không chỉ có tam hoàng tử mà sự xuất hiện của Lãnh Thiên Minh đã khơi dây sự tò mò của tất cả mọi người, chỉ là ban nãy Trần công công dẫn hắn đến, ai dám hỏi chứ?

Những người bên phía Bắc Lương đều đang nghĩ rằng thất hoàng tử này có làm được không? Bọn họ chưa bao giờ nghe nói hắn biết làm thơ mà chỉ nghe nói lần trước hắn suýt chút nữa chết cóng, sao lại kêu hắn tham gia hội thi? Xem ra đại vương cũng biết không có cơ hội chiến thắng nên đã hoàn toàn bỏ cuộc.

Còn đám người bên phía Đại Lương bao gồm Lưu Bất Đắc cũng bày ra vẻ mặt ngờ vực, trước đó bọn họ đã tiến hành điều tra sơ bộ, hễ là học giả có chút danh tiếng bọn họ đều nắm rõ như lòng bàn tay, sao đột nhiên lại lòi ra một thất hoàng tử, trước đây chưa từng nghe qua mà nhỉ, lẽ nào đây là nhân tài ẩn dật? Chắc là không phải đâu.

“Cuộc thi bắt đầu, mời hai vị đại nhân tiến lên rút đề tài”.

Lưu Bất Đắc và Tề Dung đi đến chỗ ống tre, Lưu Bất Đắc chìa tay ra cười nói.

“Tề Dung đại nhân, mời…”

Tề Dung mang theo tâm trạng ngổn ngang tùy ý rút ra một thanh tre, bên trên đó có ghi chữ “Phong”.

“Đề tài lần này là phong, bây giờ bắt đầu tính giờ”, người phục vụ hét lớn.

“Phong?”

Não Lãnh Thiên Minh bắt đầu hoạt động, sách giáo khoa từ tiểu học đến trung học xoay quanh tâm trí hắn, đột nhiên một bài thơ nhảy vào não hắn, Lão thi thánh (Đỗ Phủ), hôm nay ta mượn bài thơ của ông nhé, mong ông lượng thứ.

Lãnh Thiên Minh vừa lẩm bẩm một mình vừa viết, may mà hắn vẫn nhớ mấy bài thơ cổ, cuối cùng hôm nay cũng có đất dụng võ.

Bài ca nhà tranh bị gió thu phá

Tháng tám thu cao gió thét già, cuộn mất ba lớp tranh nhà ta.

Tranh bay sang sông rải khắp bờ, mảnh cao treo tót ngọn rừng xa, mảnh thấp quay lộn vào mương xa.

Trẻ con thôn nam khinh ta già không sức, nỡ nhè trước mặt xô cướp giật, cắp tranh đi tuốt vào lũy tre.

Môi khô miệng cháy gào chẳng được, quay về chống gậy lòng ấm ức!

Giây lát gió lặng mây tối mực, trời thu mịt mịt đêm đen đặc.

Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… Nói thì nói như vậy, nhưng trong lòng Tề Dung lại biết rõ rằng hy vọng chiến thắng của Bắc Lương là rất mong manh.“Kính mời học giả hai nước nhanh chóng ngồi vào chỗ, cuộc thi sắp bắt đầu rồi…”Sau đó, một nhân viên phục vụ đứng trong đại điện bắt đầu đọc thể lệ cuộc thi:“Đối với cuộc thi lần này, hai vị quan giám thị sẽ ngẫu nhiên rút ra thanh tre trên đó có ghi đề tài, học giả hai bên cần hoàn thành tác phẩm trong vòng một canh giờ, sau đó nhân viên giám thị đôi bên sẽ tiến hành sao chép trích dẫn, cuối cùng sẽ trình lên mười giám khảo để sàng lọc, bài thơ nào được nhiều phiếu bầu nhất sẽ chiến thắng”.Lưu Bất Đắc đúng là người tinh ranh, căn bản không có lỗ hổng trong quy chế thi lần này, Lãnh Thiên Minh vừa nghĩ vừa ngồi vào một vị trí trống.“Sao đệ lại ở đây? Lẽ nào đệ cũng tham gia thi à?”Tam hoàng tử vừa bước vô cùng ngạc nhiên sau khi nhìn thấy Lãnh Thiên Minh.“Đúng vậy, tam ca, phụ vương kêu đệ tham gia”.Lãnh Thiên Minh không có chút chột dạ nào, nói.Mặc dù tam hoàng tử vẫn mang theo vẻ mặt khó tin nhưng vừa nghe thấy hai chữ phụ vương, hắn ta không dám hỏi thêm nữa, hắn tìm một chiếc bàn trống sau đó liền ngồi xuống…Thật ra không chỉ có tam hoàng tử mà sự xuất hiện của Lãnh Thiên Minh đã khơi dây sự tò mò của tất cả mọi người, chỉ là ban nãy Trần công công dẫn hắn đến, ai dám hỏi chứ?Những người bên phía Bắc Lương đều đang nghĩ rằng thất hoàng tử này có làm được không? Bọn họ chưa bao giờ nghe nói hắn biết làm thơ mà chỉ nghe nói lần trước hắn suýt chút nữa chết cóng, sao lại kêu hắn tham gia hội thi? Xem ra đại vương cũng biết không có cơ hội chiến thắng nên đã hoàn toàn bỏ cuộc.Còn đám người bên phía Đại Lương bao gồm Lưu Bất Đắc cũng bày ra vẻ mặt ngờ vực, trước đó bọn họ đã tiến hành điều tra sơ bộ, hễ là học giả có chút danh tiếng bọn họ đều nắm rõ như lòng bàn tay, sao đột nhiên lại lòi ra một thất hoàng tử, trước đây chưa từng nghe qua mà nhỉ, lẽ nào đây là nhân tài ẩn dật? Chắc là không phải đâu.“Cuộc thi bắt đầu, mời hai vị đại nhân tiến lên rút đề tài”.Lưu Bất Đắc và Tề Dung đi đến chỗ ống tre, Lưu Bất Đắc chìa tay ra cười nói.“Tề Dung đại nhân, mời…”Tề Dung mang theo tâm trạng ngổn ngang tùy ý rút ra một thanh tre, bên trên đó có ghi chữ “Phong”.“Đề tài lần này là phong, bây giờ bắt đầu tính giờ”, người phục vụ hét lớn.“Phong?”Não Lãnh Thiên Minh bắt đầu hoạt động, sách giáo khoa từ tiểu học đến trung học xoay quanh tâm trí hắn, đột nhiên một bài thơ nhảy vào não hắn, Lão thi thánh (Đỗ Phủ), hôm nay ta mượn bài thơ của ông nhé, mong ông lượng thứ.Lãnh Thiên Minh vừa lẩm bẩm một mình vừa viết, may mà hắn vẫn nhớ mấy bài thơ cổ, cuối cùng hôm nay cũng có đất dụng võ.Bài ca nhà tranh bị gió thu pháTháng tám thu cao gió thét già, cuộn mất ba lớp tranh nhà ta.Tranh bay sang sông rải khắp bờ, mảnh cao treo tót ngọn rừng xa, mảnh thấp quay lộn vào mương xa.Trẻ con thôn nam khinh ta già không sức, nỡ nhè trước mặt xô cướp giật, cắp tranh đi tuốt vào lũy tre.Môi khô miệng cháy gào chẳng được, quay về chống gậy lòng ấm ức!Giây lát gió lặng mây tối mực, trời thu mịt mịt đêm đen đặc.

Chương 25: Chương 25