Trên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim…
Chương 28: Chương 28
Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… Một lúc sau, nhân viên phục vụ bước vào với một ống tre bịt kín, Lưu Bất Đắc nóng lòng mở ống tre rồi lấy bản gốc ra xem, chỉ thấy mặt ông ta mang theo vẻ ngờ vực.“Sao… sao chữ xấu vậy?”Lại tiếp tục nhìn xuống, ông ta rất sửng sốt, hoàn toàn sửng sốt đứng ở đó…Tề Dung nhận ra có gì đó không đúng, ông ta vội vàng lấy bản gốc ra xem.“Chữ xấu thật”.Vẻ mặt Tề Dung đột nhiên trở nên kích động, đến cả môi ông ta cũng bắt đầu run lên, thô lỗ hét lên: “Bài thơ này… tác giả của bài thơ này là….là thất hoàng tử Lãnh Thiên Minh của Bắc Lương chúng ta”.Các học giả Đại Lương có mặt đều sửng sốt, ban đầu bọn họ còn đoán xem là đồng đội nào của mình tạo ra kiệt tác như vậy, nhưng đến cuối cùng hóa ra không phải là người bên mình?Các học giả Bắc Lương cũng sửng sốt không kém, bài thơ này do thất hoàng tử sáng tác? Lúc này… tất cả các mạch máu trong não bọn họ đều bị tê liệt…5 vị giám khảo c*̉a Đại Lương sửng sốt, bởi vì 5 người bọn họ đều bỏ phiếu cho bài thơ này, kiệt tác như vậy chiến thắng là điều không cần nghi ngờ, đây hẳn là tác phẩm c*̉a đại học giả Đại Lương…5 vị giám khảo c*̉a Bắc Lương c*̃ng sửng sốt, bởi vì 5 người bọn họ đều không bỏ phiếu cho bài thơ này, không phải vì không hiểu, mà bọn họ cho rằng, kiệt tác như vậy, chắc hẳn không phải c*̉a người bên mình làm ra, vậy nên chỉ tùy tiện bầu một bài…Cả đại điện, ngoại trừ Tề Dung, tất cả đồng loạt cảm thấy lúng túng…xấu hổ quá đi.Tẩm cung Lãnh Liệt Vương, Tề Dung hăm hở xông vào.“Đại vương, đại vương, cuộc thi kết thúc rồi”.Lãnh Liệt Vương gật đầu.“Biết rồi, nhớ sắp xếp ổn thỏa, khi bàn giao Tuyệt Mệnh Nhai, nhất định phải sao chép lại bản đồ, đồng thời an bài người ẩn nấp nhiều nhất có thể”.Tề Dung hưng phấn đáp: “Đại vương, không cần giao nữa, chúng ta thắng rồi…ha ha ha”.Lãnh Liệt Vương kinh ngạc hỏi: “Chúng ta thắng rồi?”“Đúng vậy, đại vương, chúng ta đã thắng, hơn nữa còn thắng rất đẹp, khiến cho đám văn nho Đại Lương không nói được lời nào, thua một cách tâm phục khẩu phục”.“Người chiến thắng là ai?”“Thất hoàng tử, là thất hoàng tử, không ngờ thất hoàng tử gieo vần làm thơ lại giỏi đến vậy, đúng là bậc kỳ tài, chúc mừng đại vương…”Rất nhanh tin tức chấn động Bắc Lương thắng Đại Lương, bài thơ kiệt tác c*̉a thất hoàng tử đã truyền khắp đô thành, thậm chí cả Bắc Lương, đến mức rất nhiều văn nhân Đại Lương xa xôi khi đọc bài thơ này xong, đều thán phục không ngừng.“Nghe nói thất hoàng tử là do một tỳ nữ sinh ra, không những không sa đọa, mà còn làm thơ, đọc sách từ nhỏ và rất siêng năng, chăm chỉ”.“Ta nghe nói, vài tháng trước thất hoàng tử suýt mất mạng trong cung, đây là đại nạn không chết, ắt có phúc lớn, ấy vậy mà có thể làm ra bài thơ kinh hãi thế tục đến thế”.“Hà hà…ta nghe nói vị thất hoàng tử này là Văn Khúc Tinh hạ phàm, vậy nên bị quản túc trong một thời gian dài, lần này vì để bảo vệ Tuyệt Mệnh Nhai, cho nên mới không thể không để lộ tài năng”.“Vậy ư? Ta còn tưởng thất hoàng tử không được đại vương xem trọng, hóa ra là bảo bối, giấu lâu như vậy, đúng là không ngờ mà”.
Một lúc sau, nhân viên phục vụ bước vào với một ống tre bịt kín, Lưu Bất Đắc nóng lòng mở ống tre rồi lấy bản gốc ra xem, chỉ thấy mặt ông ta mang theo vẻ ngờ vực.
“Sao… sao chữ xấu vậy?”
Lại tiếp tục nhìn xuống, ông ta rất sửng sốt, hoàn toàn sửng sốt đứng ở đó…
Tề Dung nhận ra có gì đó không đúng, ông ta vội vàng lấy bản gốc ra xem.
“Chữ xấu thật”.
Vẻ mặt Tề Dung đột nhiên trở nên kích động, đến cả môi ông ta cũng bắt đầu run lên, thô lỗ hét lên: “Bài thơ này… tác giả của bài thơ này là….
là thất hoàng tử Lãnh Thiên Minh của Bắc Lương chúng ta”.
Các học giả Đại Lương có mặt đều sửng sốt, ban đầu bọn họ còn đoán xem là đồng đội nào của mình tạo ra kiệt tác như vậy, nhưng đến cuối cùng hóa ra không phải là người bên mình?
Các học giả Bắc Lương cũng sửng sốt không kém, bài thơ này do thất hoàng tử sáng tác? Lúc này… tất cả các mạch máu trong não bọn họ đều bị tê liệt…
5 vị giám khảo c*̉a Đại Lương sửng sốt, bởi vì 5 người bọn họ đều bỏ phiếu cho bài thơ này, kiệt tác như vậy chiến thắng là điều không cần nghi ngờ, đây hẳn là tác phẩm c*̉a đại học giả Đại Lương…
5 vị giám khảo c*̉a Bắc Lương c*̃ng sửng sốt, bởi vì 5 người bọn họ đều không bỏ phiếu cho bài thơ này, không phải vì không hiểu, mà bọn họ cho rằng, kiệt tác như vậy, chắc hẳn không phải c*̉a người bên mình làm ra, vậy nên chỉ tùy tiện bầu một bài…
Cả đại điện, ngoại trừ Tề Dung, tất cả đồng loạt cảm thấy lúng túng…xấu hổ quá đi.
Tẩm cung Lãnh Liệt Vương, Tề Dung hăm hở xông vào.
“Đại vương, đại vương, cuộc thi kết thúc rồi”.
Lãnh Liệt Vương gật đầu.
“Biết rồi, nhớ sắp xếp ổn thỏa, khi bàn giao Tuyệt Mệnh Nhai, nhất định phải sao chép lại bản đồ, đồng thời an bài người ẩn nấp nhiều nhất có thể”.
Tề Dung hưng phấn đáp: “Đại vương, không cần giao nữa, chúng ta thắng rồi…ha ha ha”.
Lãnh Liệt Vương kinh ngạc hỏi: “Chúng ta thắng rồi?”
“Đúng vậy, đại vương, chúng ta đã thắng, hơn nữa còn thắng rất đẹp, khiến cho đám văn nho Đại Lương không nói được lời nào, thua một cách tâm phục khẩu phục”.
“Người chiến thắng là ai?”
“Thất hoàng tử, là thất hoàng tử, không ngờ thất hoàng tử gieo vần làm thơ lại giỏi đến vậy, đúng là bậc kỳ tài, chúc mừng đại vương…”
Rất nhanh tin tức chấn động Bắc Lương thắng Đại Lương, bài thơ kiệt tác c*̉a thất hoàng tử đã truyền khắp đô thành, thậm chí cả Bắc Lương, đến mức rất nhiều văn nhân Đại Lương xa xôi khi đọc bài thơ này xong, đều thán phục không ngừng.
“Nghe nói thất hoàng tử là do một tỳ nữ sinh ra, không những không sa đọa, mà còn làm thơ, đọc sách từ nhỏ và rất siêng năng, chăm chỉ”.
“Ta nghe nói, vài tháng trước thất hoàng tử suýt mất mạng trong cung, đây là đại nạn không chết, ắt có phúc lớn, ấy vậy mà có thể làm ra bài thơ kinh hãi thế tục đến thế”.
“Hà hà…ta nghe nói vị thất hoàng tử này là Văn Khúc Tinh hạ phàm, vậy nên bị quản túc trong một thời gian dài, lần này vì để bảo vệ Tuyệt Mệnh Nhai, cho nên mới không thể không để lộ tài năng”.
“Vậy ư? Ta còn tưởng thất hoàng tử không được đại vương xem trọng, hóa ra là bảo bối, giấu lâu như vậy, đúng là không ngờ mà”.
Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… Một lúc sau, nhân viên phục vụ bước vào với một ống tre bịt kín, Lưu Bất Đắc nóng lòng mở ống tre rồi lấy bản gốc ra xem, chỉ thấy mặt ông ta mang theo vẻ ngờ vực.“Sao… sao chữ xấu vậy?”Lại tiếp tục nhìn xuống, ông ta rất sửng sốt, hoàn toàn sửng sốt đứng ở đó…Tề Dung nhận ra có gì đó không đúng, ông ta vội vàng lấy bản gốc ra xem.“Chữ xấu thật”.Vẻ mặt Tề Dung đột nhiên trở nên kích động, đến cả môi ông ta cũng bắt đầu run lên, thô lỗ hét lên: “Bài thơ này… tác giả của bài thơ này là….là thất hoàng tử Lãnh Thiên Minh của Bắc Lương chúng ta”.Các học giả Đại Lương có mặt đều sửng sốt, ban đầu bọn họ còn đoán xem là đồng đội nào của mình tạo ra kiệt tác như vậy, nhưng đến cuối cùng hóa ra không phải là người bên mình?Các học giả Bắc Lương cũng sửng sốt không kém, bài thơ này do thất hoàng tử sáng tác? Lúc này… tất cả các mạch máu trong não bọn họ đều bị tê liệt…5 vị giám khảo c*̉a Đại Lương sửng sốt, bởi vì 5 người bọn họ đều bỏ phiếu cho bài thơ này, kiệt tác như vậy chiến thắng là điều không cần nghi ngờ, đây hẳn là tác phẩm c*̉a đại học giả Đại Lương…5 vị giám khảo c*̉a Bắc Lương c*̃ng sửng sốt, bởi vì 5 người bọn họ đều không bỏ phiếu cho bài thơ này, không phải vì không hiểu, mà bọn họ cho rằng, kiệt tác như vậy, chắc hẳn không phải c*̉a người bên mình làm ra, vậy nên chỉ tùy tiện bầu một bài…Cả đại điện, ngoại trừ Tề Dung, tất cả đồng loạt cảm thấy lúng túng…xấu hổ quá đi.Tẩm cung Lãnh Liệt Vương, Tề Dung hăm hở xông vào.“Đại vương, đại vương, cuộc thi kết thúc rồi”.Lãnh Liệt Vương gật đầu.“Biết rồi, nhớ sắp xếp ổn thỏa, khi bàn giao Tuyệt Mệnh Nhai, nhất định phải sao chép lại bản đồ, đồng thời an bài người ẩn nấp nhiều nhất có thể”.Tề Dung hưng phấn đáp: “Đại vương, không cần giao nữa, chúng ta thắng rồi…ha ha ha”.Lãnh Liệt Vương kinh ngạc hỏi: “Chúng ta thắng rồi?”“Đúng vậy, đại vương, chúng ta đã thắng, hơn nữa còn thắng rất đẹp, khiến cho đám văn nho Đại Lương không nói được lời nào, thua một cách tâm phục khẩu phục”.“Người chiến thắng là ai?”“Thất hoàng tử, là thất hoàng tử, không ngờ thất hoàng tử gieo vần làm thơ lại giỏi đến vậy, đúng là bậc kỳ tài, chúc mừng đại vương…”Rất nhanh tin tức chấn động Bắc Lương thắng Đại Lương, bài thơ kiệt tác c*̉a thất hoàng tử đã truyền khắp đô thành, thậm chí cả Bắc Lương, đến mức rất nhiều văn nhân Đại Lương xa xôi khi đọc bài thơ này xong, đều thán phục không ngừng.“Nghe nói thất hoàng tử là do một tỳ nữ sinh ra, không những không sa đọa, mà còn làm thơ, đọc sách từ nhỏ và rất siêng năng, chăm chỉ”.“Ta nghe nói, vài tháng trước thất hoàng tử suýt mất mạng trong cung, đây là đại nạn không chết, ắt có phúc lớn, ấy vậy mà có thể làm ra bài thơ kinh hãi thế tục đến thế”.“Hà hà…ta nghe nói vị thất hoàng tử này là Văn Khúc Tinh hạ phàm, vậy nên bị quản túc trong một thời gian dài, lần này vì để bảo vệ Tuyệt Mệnh Nhai, cho nên mới không thể không để lộ tài năng”.“Vậy ư? Ta còn tưởng thất hoàng tử không được đại vương xem trọng, hóa ra là bảo bối, giấu lâu như vậy, đúng là không ngờ mà”.