Trên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim…
Chương 31: Chương 31
Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Cho dù bọn chúng dám, c*̃ng không cần phải sợ, kỵ binh Đại Lương yếu đuối, sức chiến đấu kém, quân đoàn bộ binh mặc dù năng lực phòng bị cao, nhưng tốc độ chậm chạp, trong thời gian ngắn căn bản không thể gây ra tổn thất lớn cho chúng ta, vậy nên ta cho rằng, chỉ cần chuẩn bị trước thì không cần quá lo lắng”.Lãnh Liệt Vương phất tay.“Như hiện giờ, c*̃ng chưa chắc không phải chuyện tốt, ít nhất Đại Lương không có lý do chủ động tấn công, việc cấp bách trước mắt, là chuẩn bị lương thảo, trước khi mùa đông tới, nhất định phải khai chiến với Hồ Lang”.Tiếp đó, Lãnh Liệt Vương quay sang nói với Lãnh Thiên Minh.“Nói sao đi nữa, cuộc thi lần này, thất hoàng tử đã lập đại công, con muốn phần thưởng gì?”Đầu óc Lãnh Thiên Minh bắt đầu nhảy số, cuối c*̀ng nhắc đến hắn rồi, phần thưởng gì ư? Vậy hắn không khách khí nữa.“Nhi thần muốn phong Thái ấp”.“Thái ấp?”Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn hắn, phải biết rằng đa số các hoàng tử đều không muốn được phong đất riêng quá sớm, bởi vì như vậy bắt buộc rời khỏi hoàng cung, đồng nghĩa với việc vĩnh viễn mất đi tư cách tranh giành hoàng vị.Nhưng Lãnh Thiên Minh không vậy, bởi vì hắn biết rõ, nếu cứ ở lại trong cung, không chỉ không phát triển được thế lực c*̉a mình, lỡ mà có kẻ động sát tâm, bản thân lại không khả năng đánh trả, vậy thà rằng nhanh chóng rời đi.Lãnh Liệt Vương hiếm khi đứng dậy, bước xuống ngai, đi đến bên cạnh Lãnh Thiên Minh.“Con chắc chắn muốn phong Thái ấp?”“Dạ, nhi thần chắc chắn”.“Con biết ý nghĩa c*̉a việc phong Thái ấp chứ?”“Nhi thần biết rõ”.“Được, vậy muốn vùng đất nào, nói thử ta nghe”.“Nhi thần muốn thành Kim An”.Triều đường lại một trận kinh ngạc.Thành Kim An thuộc nơi xa nhất phương bắc Bắc Lương, cách núi Tuyết Long năm mươi dặm về phía nam, có thể nói là thành trì hoang vắng và lạnh lẽo nhất trong toàn bộ lãnh thổ Bắc Lương.Hơn nữa thành Kim An giáp bộ tộc Hồng Mao ở phương bắc, bộ tộc đó đã nhiều lần khiêu chiến, là một trong những mối lo c*̉a Bắc Lương.Đến cả một hoàng tử bị phế, c*̃ng không bị điều tới vùng đất hẻo lánh như vậy, nhưng Lãnh Thiên Minh lại muốn đến đó, không lẽ thất hoàng tử này bị lạnh hỏng não luôn rồi?Tất cả những người trong đại điện đều nhìn Lãnh Thiên Minh như nhìn một kẻ ngốc.Còn Lãnh Liệt Vương, ngược lại, lần đầu nảy sinh hứng thú với người con này, 16 năm im ắng mờ nhạt, 1 bài thơ nổi danh kỳ tài..
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Cho dù bọn chúng dám, c*̃ng không cần phải sợ, kỵ binh Đại Lương yếu đuối, sức chiến đấu kém, quân đoàn bộ binh mặc dù năng lực phòng bị cao, nhưng tốc độ chậm chạp, trong thời gian ngắn căn bản không thể gây ra tổn thất lớn cho chúng ta, vậy nên ta cho rằng, chỉ cần chuẩn bị trước thì không cần quá lo lắng”.
Lãnh Liệt Vương phất tay.
“Như hiện giờ, c*̃ng chưa chắc không phải chuyện tốt, ít nhất Đại Lương không có lý do chủ động tấn công, việc cấp bách trước mắt, là chuẩn bị lương thảo, trước khi mùa đông tới, nhất định phải khai chiến với Hồ Lang”.
Tiếp đó, Lãnh Liệt Vương quay sang nói với Lãnh Thiên Minh.
“Nói sao đi nữa, cuộc thi lần này, thất hoàng tử đã lập đại công, con muốn phần thưởng gì?”
Đầu óc Lãnh Thiên Minh bắt đầu nhảy số, cuối c*̀ng nhắc đến hắn rồi, phần thưởng gì ư? Vậy hắn không khách khí nữa.
“Nhi thần muốn phong Thái ấp”.
“Thái ấp?”
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn hắn, phải biết rằng đa số các hoàng tử đều không muốn được phong đất riêng quá sớm, bởi vì như vậy bắt buộc rời khỏi hoàng cung, đồng nghĩa với việc vĩnh viễn mất đi tư cách tranh giành hoàng vị.
Nhưng Lãnh Thiên Minh không vậy, bởi vì hắn biết rõ, nếu cứ ở lại trong cung, không chỉ không phát triển được thế lực c*̉a mình, lỡ mà có kẻ động sát tâm, bản thân lại không khả năng đánh trả, vậy thà rằng nhanh chóng rời đi.
Lãnh Liệt Vương hiếm khi đứng dậy, bước xuống ngai, đi đến bên cạnh Lãnh Thiên Minh.
“Con chắc chắn muốn phong Thái ấp?”
“Dạ, nhi thần chắc chắn”.
“Con biết ý nghĩa c*̉a việc phong Thái ấp chứ?”
“Nhi thần biết rõ”.
“Được, vậy muốn vùng đất nào, nói thử ta nghe”.
“Nhi thần muốn thành Kim An”.
Triều đường lại một trận kinh ngạc.
Thành Kim An thuộc nơi xa nhất phương bắc Bắc Lương, cách núi Tuyết Long năm mươi dặm về phía nam, có thể nói là thành trì hoang vắng và lạnh lẽo nhất trong toàn bộ lãnh thổ Bắc Lương.
Hơn nữa thành Kim An giáp bộ tộc Hồng Mao ở phương bắc, bộ tộc đó đã nhiều lần khiêu chiến, là một trong những mối lo c*̉a Bắc Lương.
Đến cả một hoàng tử bị phế, c*̃ng không bị điều tới vùng đất hẻo lánh như vậy, nhưng Lãnh Thiên Minh lại muốn đến đó, không lẽ thất hoàng tử này bị lạnh hỏng não luôn rồi?
Tất cả những người trong đại điện đều nhìn Lãnh Thiên Minh như nhìn một kẻ ngốc.
Còn Lãnh Liệt Vương, ngược lại, lần đầu nảy sinh hứng thú với người con này, 16 năm im ắng mờ nhạt, 1 bài thơ nổi danh kỳ tài.
.
Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Cho dù bọn chúng dám, c*̃ng không cần phải sợ, kỵ binh Đại Lương yếu đuối, sức chiến đấu kém, quân đoàn bộ binh mặc dù năng lực phòng bị cao, nhưng tốc độ chậm chạp, trong thời gian ngắn căn bản không thể gây ra tổn thất lớn cho chúng ta, vậy nên ta cho rằng, chỉ cần chuẩn bị trước thì không cần quá lo lắng”.Lãnh Liệt Vương phất tay.“Như hiện giờ, c*̃ng chưa chắc không phải chuyện tốt, ít nhất Đại Lương không có lý do chủ động tấn công, việc cấp bách trước mắt, là chuẩn bị lương thảo, trước khi mùa đông tới, nhất định phải khai chiến với Hồ Lang”.Tiếp đó, Lãnh Liệt Vương quay sang nói với Lãnh Thiên Minh.“Nói sao đi nữa, cuộc thi lần này, thất hoàng tử đã lập đại công, con muốn phần thưởng gì?”Đầu óc Lãnh Thiên Minh bắt đầu nhảy số, cuối c*̀ng nhắc đến hắn rồi, phần thưởng gì ư? Vậy hắn không khách khí nữa.“Nhi thần muốn phong Thái ấp”.“Thái ấp?”Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn hắn, phải biết rằng đa số các hoàng tử đều không muốn được phong đất riêng quá sớm, bởi vì như vậy bắt buộc rời khỏi hoàng cung, đồng nghĩa với việc vĩnh viễn mất đi tư cách tranh giành hoàng vị.Nhưng Lãnh Thiên Minh không vậy, bởi vì hắn biết rõ, nếu cứ ở lại trong cung, không chỉ không phát triển được thế lực c*̉a mình, lỡ mà có kẻ động sát tâm, bản thân lại không khả năng đánh trả, vậy thà rằng nhanh chóng rời đi.Lãnh Liệt Vương hiếm khi đứng dậy, bước xuống ngai, đi đến bên cạnh Lãnh Thiên Minh.“Con chắc chắn muốn phong Thái ấp?”“Dạ, nhi thần chắc chắn”.“Con biết ý nghĩa c*̉a việc phong Thái ấp chứ?”“Nhi thần biết rõ”.“Được, vậy muốn vùng đất nào, nói thử ta nghe”.“Nhi thần muốn thành Kim An”.Triều đường lại một trận kinh ngạc.Thành Kim An thuộc nơi xa nhất phương bắc Bắc Lương, cách núi Tuyết Long năm mươi dặm về phía nam, có thể nói là thành trì hoang vắng và lạnh lẽo nhất trong toàn bộ lãnh thổ Bắc Lương.Hơn nữa thành Kim An giáp bộ tộc Hồng Mao ở phương bắc, bộ tộc đó đã nhiều lần khiêu chiến, là một trong những mối lo c*̉a Bắc Lương.Đến cả một hoàng tử bị phế, c*̃ng không bị điều tới vùng đất hẻo lánh như vậy, nhưng Lãnh Thiên Minh lại muốn đến đó, không lẽ thất hoàng tử này bị lạnh hỏng não luôn rồi?Tất cả những người trong đại điện đều nhìn Lãnh Thiên Minh như nhìn một kẻ ngốc.Còn Lãnh Liệt Vương, ngược lại, lần đầu nảy sinh hứng thú với người con này, 16 năm im ắng mờ nhạt, 1 bài thơ nổi danh kỳ tài..