Tác giả:

Trên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim…

Chương 40: Chương 40

Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… “Bạn ư?”Hai người đều tỏ ra không hiểu, nhưng không hỏi gì nhiều.“Vậy thần đi chuẩn bị người ngựa cùng xuất phát với Thất hoàng tử”.Lãnh Thiên Minh nói: “Không, chỉ ba chúng ta đi là được”.“Chỉ ba chúng ta ư? Việc này không được đâu Thất hoàng tử, phải biết rằng Tuyết Sơn Hổ trăm năm trong núi Tuyết Long này đến nay vẫn chưa tìm được tung tích, chỉ ba chúng ta đi ngộ ngỡ gặp phải thì nhất định sẽ chết chắc”.Lãnh Thiên Minh cười nói: “Yên tâm, cứ nghe ta”.Các ngươi sợ gặp phải Tuyết Sơn Hổ, ta còn sợ không gặp được ấy chứ, vậy chẳng phải đi uổng công rồi sao? Có điều Tuyết Sơn Hổ này liệu vẫn còn nhận ra hắn chứ? Nếu như thứ không có lương tâm đó quên mất hắn, lại ngoặm một cái cắn chết hắn thì đúng thật sự là chuyện cười rồi…Trình Khai Sơn thấy Lãnh Thiên Minh kiên quyết như vậy cũng không tiện phản đối nữa, chỉ đành đồng ý.Thế là Trình Khai Sơn đánh một cỗ xe ngựa, đưa hai người tới núi Tuyết Long, do đường núi không dễ đi, mãi đến giữa trưa mới đến được núi Tuyết Long.Tiểu Lan kinh ngạc kêu lên: “Ôi! Đẹp quá, nơi này chính là địa điểm mà đại vương mỗi năm đều tới săn bắn đó ư?”Lãnh Thiên Minh cười nói: “Đúng vậy, sau này không có việc gì ta sẽ thường đưa nàng tới, có điều hôm nay hơi lạnh”.Trình Khai Sơn bên cạnh nói: “Sắp tới mùa đông rồi, đến lúc đó còn lạnh hơn, bây giờ vào núi vẫn ổn, đến lúc đó còn không dám vào núi.Phải biết rằng, bộ tộc chúng thần mỗi năm đều có rất nhiều thợ săn bị đóng băng đến chết ở núi này”.“Vậy nếu đã lạnh thế tại sao họ còn muốn vào núi?”“Việc này… đương nhiên là vì không đủ ăn rồi”.Lãnh Thiên Minh ngại ngùng mỉm cười.Thành Kim An này quả thực quá lạnh, tộc Hắc Thạch lại còn quanh năm sống ở ngoài vùng hoang dã, vậy chẳng phải càng lạnh hơn sao? Trở về hắn nhất định phải nghĩ ra biện pháp giải quyết mới được.Ba người tiếp tục đi thêm một đoạn nữa, đến khi xe ngựa không thể đi tiếp mới đổi sang đi bộ.Không biết lại đi thêm bao lâu, Tiểu Lan trông có vẻ đã hơi mệt rồi, Lãnh Thiên Minh cũng không nhịn được hỏi: “Lão Trình, đi tiếp về phía trước chính là nơi gặp phải Tuyết Sơn Hổ lần trước đúng không?”Trình Khai Sơn ngốc nghếch gật đầu, đột nhiên nói: “Thất hoàng tử, ngài muốn làm gì? Không phải ngài muốn đến đó chứ? Việc này không được đâu, Tuyết Sơn Hổ còn ở đó hay không chưa biết chắc được”.Lãnh Thiên Minh cười nói: “Không sao, ta nắm chắc”.Trình Khai Sơn mặt mày hoang mang.“Ngài nắm chắc?”

“Bạn ư?”

Hai người đều tỏ ra không hiểu, nhưng không hỏi gì nhiều.

“Vậy thần đi chuẩn bị người ngựa cùng xuất phát với Thất hoàng tử”.

Lãnh Thiên Minh nói: “Không, chỉ ba chúng ta đi là được”.

“Chỉ ba chúng ta ư? Việc này không được đâu Thất hoàng tử, phải biết rằng Tuyết Sơn Hổ trăm năm trong núi Tuyết Long này đến nay vẫn chưa tìm được tung tích, chỉ ba chúng ta đi ngộ ngỡ gặp phải thì nhất định sẽ chết chắc”.

Lãnh Thiên Minh cười nói: “Yên tâm, cứ nghe ta”.

Các ngươi sợ gặp phải Tuyết Sơn Hổ, ta còn sợ không gặp được ấy chứ, vậy chẳng phải đi uổng công rồi sao? Có điều Tuyết Sơn Hổ này liệu vẫn còn nhận ra hắn chứ? Nếu như thứ không có lương tâm đó quên mất hắn, lại ngoặm một cái cắn chết hắn thì đúng thật sự là chuyện cười rồi…

Trình Khai Sơn thấy Lãnh Thiên Minh kiên quyết như vậy cũng không tiện phản đối nữa, chỉ đành đồng ý.

Thế là Trình Khai Sơn đánh một cỗ xe ngựa, đưa hai người tới núi Tuyết Long, do đường núi không dễ đi, mãi đến giữa trưa mới đến được núi Tuyết Long.

Tiểu Lan kinh ngạc kêu lên: “Ôi! Đẹp quá, nơi này chính là địa điểm mà đại vương mỗi năm đều tới săn bắn đó ư?”

Lãnh Thiên Minh cười nói: “Đúng vậy, sau này không có việc gì ta sẽ thường đưa nàng tới, có điều hôm nay hơi lạnh”.

Trình Khai Sơn bên cạnh nói: “Sắp tới mùa đông rồi, đến lúc đó còn lạnh hơn, bây giờ vào núi vẫn ổn, đến lúc đó còn không dám vào núi.

Phải biết rằng, bộ tộc chúng thần mỗi năm đều có rất nhiều thợ săn bị đóng băng đến chết ở núi này”.

“Vậy nếu đã lạnh thế tại sao họ còn muốn vào núi?”

“Việc này… đương nhiên là vì không đủ ăn rồi”.

Lãnh Thiên Minh ngại ngùng mỉm cười.

Thành Kim An này quả thực quá lạnh, tộc Hắc Thạch lại còn quanh năm sống ở ngoài vùng hoang dã, vậy chẳng phải càng lạnh hơn sao? Trở về hắn nhất định phải nghĩ ra biện pháp giải quyết mới được.

Ba người tiếp tục đi thêm một đoạn nữa, đến khi xe ngựa không thể đi tiếp mới đổi sang đi bộ.

Không biết lại đi thêm bao lâu, Tiểu Lan trông có vẻ đã hơi mệt rồi, Lãnh Thiên Minh cũng không nhịn được hỏi: “Lão Trình, đi tiếp về phía trước chính là nơi gặp phải Tuyết Sơn Hổ lần trước đúng không?”

Trình Khai Sơn ngốc nghếch gật đầu, đột nhiên nói: “Thất hoàng tử, ngài muốn làm gì? Không phải ngài muốn đến đó chứ? Việc này không được đâu, Tuyết Sơn Hổ còn ở đó hay không chưa biết chắc được”.

Lãnh Thiên Minh cười nói: “Không sao, ta nắm chắc”.

Trình Khai Sơn mặt mày hoang mang.

“Ngài nắm chắc?”

Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… “Bạn ư?”Hai người đều tỏ ra không hiểu, nhưng không hỏi gì nhiều.“Vậy thần đi chuẩn bị người ngựa cùng xuất phát với Thất hoàng tử”.Lãnh Thiên Minh nói: “Không, chỉ ba chúng ta đi là được”.“Chỉ ba chúng ta ư? Việc này không được đâu Thất hoàng tử, phải biết rằng Tuyết Sơn Hổ trăm năm trong núi Tuyết Long này đến nay vẫn chưa tìm được tung tích, chỉ ba chúng ta đi ngộ ngỡ gặp phải thì nhất định sẽ chết chắc”.Lãnh Thiên Minh cười nói: “Yên tâm, cứ nghe ta”.Các ngươi sợ gặp phải Tuyết Sơn Hổ, ta còn sợ không gặp được ấy chứ, vậy chẳng phải đi uổng công rồi sao? Có điều Tuyết Sơn Hổ này liệu vẫn còn nhận ra hắn chứ? Nếu như thứ không có lương tâm đó quên mất hắn, lại ngoặm một cái cắn chết hắn thì đúng thật sự là chuyện cười rồi…Trình Khai Sơn thấy Lãnh Thiên Minh kiên quyết như vậy cũng không tiện phản đối nữa, chỉ đành đồng ý.Thế là Trình Khai Sơn đánh một cỗ xe ngựa, đưa hai người tới núi Tuyết Long, do đường núi không dễ đi, mãi đến giữa trưa mới đến được núi Tuyết Long.Tiểu Lan kinh ngạc kêu lên: “Ôi! Đẹp quá, nơi này chính là địa điểm mà đại vương mỗi năm đều tới săn bắn đó ư?”Lãnh Thiên Minh cười nói: “Đúng vậy, sau này không có việc gì ta sẽ thường đưa nàng tới, có điều hôm nay hơi lạnh”.Trình Khai Sơn bên cạnh nói: “Sắp tới mùa đông rồi, đến lúc đó còn lạnh hơn, bây giờ vào núi vẫn ổn, đến lúc đó còn không dám vào núi.Phải biết rằng, bộ tộc chúng thần mỗi năm đều có rất nhiều thợ săn bị đóng băng đến chết ở núi này”.“Vậy nếu đã lạnh thế tại sao họ còn muốn vào núi?”“Việc này… đương nhiên là vì không đủ ăn rồi”.Lãnh Thiên Minh ngại ngùng mỉm cười.Thành Kim An này quả thực quá lạnh, tộc Hắc Thạch lại còn quanh năm sống ở ngoài vùng hoang dã, vậy chẳng phải càng lạnh hơn sao? Trở về hắn nhất định phải nghĩ ra biện pháp giải quyết mới được.Ba người tiếp tục đi thêm một đoạn nữa, đến khi xe ngựa không thể đi tiếp mới đổi sang đi bộ.Không biết lại đi thêm bao lâu, Tiểu Lan trông có vẻ đã hơi mệt rồi, Lãnh Thiên Minh cũng không nhịn được hỏi: “Lão Trình, đi tiếp về phía trước chính là nơi gặp phải Tuyết Sơn Hổ lần trước đúng không?”Trình Khai Sơn ngốc nghếch gật đầu, đột nhiên nói: “Thất hoàng tử, ngài muốn làm gì? Không phải ngài muốn đến đó chứ? Việc này không được đâu, Tuyết Sơn Hổ còn ở đó hay không chưa biết chắc được”.Lãnh Thiên Minh cười nói: “Không sao, ta nắm chắc”.Trình Khai Sơn mặt mày hoang mang.“Ngài nắm chắc?”

Chương 40: Chương 40