Trên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim…
Chương 46: Chương 46
Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… Lãnh Thiên Minh giờ mới nhận ra, vội vàng buông tay, con sói kia quay người tiếp tục nhào tới, Mộ Như Tuyết bật dậy, chắn trước Lãnh Thiên Minh, lao tới đối đầu với con sói.“Xoẹt…”“Bịch…”Mộ Như Tuyết bị đánh ngã lăn xuống đất, miệng bật ra một ngụm máu tươi.Lãnh Thiên Minh vội bò dậy, nhặt đoản đao và hét lớn: “Mẹ kiếp, lão tử liều mạng với mày”.“Grru…”Tiếng hú lần nữa vang lên, đàn sói lập tức ngừng tấn công.Sau vài tiếng sói tru, bầy sói nhanh chóng tụ tập lại, như thể kẻ thù sắp tới, lúc này, trong rừng rậm sâu thẳm, một con hổ với bộ lông vàng óng lấp lánh từ từ bước ra.Đàn sói dường như sợ hãi, chúng bắt đầu lùi lại, nhưng vẫn không cam tâm, có vài con tiến đến định tấn công con hổ, kết quả bị nó vả một cái ngã xuống đất.Cuối cùng, sau khi con sói lông trắng rú lên, bầy sói đã nhanh chóng rời khỏi đây…Nhìn con hổ từ từ tiến tới, Trình Khai Sơn bật cười.“Thất hoàng tử, xem ra vận khí c*̉a chúng ta thật kém, trong sách nói trước sói sau hổ, chính là thế này đi, Tuyết Sơn Hổ mà người ta săn lùng mấy tháng trời c*̃ng không thấy, giờ lại xuất hiện trước mặt chúng ta, xem ra đây là đại kiếp định sẵn trong vận mệnh rồi”.Những người khác nhìn thấy Tuyết Sơn Hổ liền hiểu tình cảnh hiện giờ, tất cả đều cảm thấy tuyệt vọng.Nhưng Lãnh Thiên Minh lại hứng khởi quan sát con hổ, không ngờ có thể gặp được Tuyết Sơn Hổ ở đây, nhưng lỡ nó không nhận ra hắn thì sao nhỉ, vậy thì đúng là…Lãnh Thiên Minh vừa suy nghĩ vừa đi về phía trước vài bước, đứng ở trước nhất, Tuyết Sơn Hổ sau khi nhìn thấy Lãnh Thiên Minh cũng dừng lại.“Thất hoàng tử, ngài làm gì vậy, mau quay lại đi”, Trình Khai Sơn hô lớn lên.Lãnh Thiên Minh không để ý đến hắn ta, vẫn nhìn chằm chằm về phía Tuyết Sơn Hổ bất động, đến khi hắn nhìn thấy hai con hổ con hoạt bát chạy ra từ sau lưng Tuyết Sơn Hổ thì Lãnh Thiên Minh liền bật cười.“Ha ha, ta đợi chính là các ngươi”.“Gấu đại, Gấu nhị”.Lãnh Thiên Minh gọi lớn một tiếng rồi chạy tới, còn hai con hổ con cũng chạy về phía Lãnh Thiên Minh.Quần chúng đứng phía sau hoàn toàn sững sờ.“Lẽ nào Thất hoàng tử điên rồi ư?”“Thất hoàng tử… mau quay lại…”Đúng lúc Trình Khai Sơn rút dao ra, cũng chuẩn bị xông lên liều mạng thì lại nhìn thấy một màn khiến tròng mắt hắn ta thiếu chút nữa là bay ra ngoài.Lãnh Thiên Minh cùng lúc ôm chầm lấy cả hai con hổ con vào lòng, còn dùng tay v**t v* đầu chúng, nắm tai và đuôi của chúng, cuối cùng còn vỗ vài cái vào mông hai con hổ con, nhìn trông rất vui vẻ.Quay lại nhìn hai con hổ con nào có giống mãnh thú gì chứ, con nào cũng dán lấy người Lãnh Thiên Minh, ngoan ngoãn như con mèo nhỏ vậy.Tuyết Sơn Hổ cũng chậm rãi đi đến bên cạnh Lãnh Thiên Minh, vươn đầu ra cọ cọ vào người Lãnh Thiên Minh.
Lãnh Thiên Minh giờ mới nhận ra, vội vàng buông tay, con sói kia quay người tiếp tục nhào tới, Mộ Như Tuyết bật dậy, chắn trước Lãnh Thiên Minh, lao tới đối đầu với con sói.
“Xoẹt…”
“Bịch…”
Mộ Như Tuyết bị đánh ngã lăn xuống đất, miệng bật ra một ngụm máu tươi.
Lãnh Thiên Minh vội bò dậy, nhặt đoản đao và hét lớn: “Mẹ kiếp, lão tử liều mạng với mày”.
“Grru…”
Tiếng hú lần nữa vang lên, đàn sói lập tức ngừng tấn công.
Sau vài tiếng sói tru, bầy sói nhanh chóng tụ tập lại, như thể kẻ thù sắp tới, lúc này, trong rừng rậm sâu thẳm, một con hổ với bộ lông vàng óng lấp lánh từ từ bước ra.
Đàn sói dường như sợ hãi, chúng bắt đầu lùi lại, nhưng vẫn không cam tâm, có vài con tiến đến định tấn công con hổ, kết quả bị nó vả một cái ngã xuống đất.
Cuối cùng, sau khi con sói lông trắng rú lên, bầy sói đã nhanh chóng rời khỏi đây…
Nhìn con hổ từ từ tiến tới, Trình Khai Sơn bật cười.
“Thất hoàng tử, xem ra vận khí c*̉a chúng ta thật kém, trong sách nói trước sói sau hổ, chính là thế này đi, Tuyết Sơn Hổ mà người ta săn lùng mấy tháng trời c*̃ng không thấy, giờ lại xuất hiện trước mặt chúng ta, xem ra đây là đại kiếp định sẵn trong vận mệnh rồi”.
Những người khác nhìn thấy Tuyết Sơn Hổ liền hiểu tình cảnh hiện giờ, tất cả đều cảm thấy tuyệt vọng.
Nhưng Lãnh Thiên Minh lại hứng khởi quan sát con hổ, không ngờ có thể gặp được Tuyết Sơn Hổ ở đây, nhưng lỡ nó không nhận ra hắn thì sao nhỉ, vậy thì đúng là…
Lãnh Thiên Minh vừa suy nghĩ vừa đi về phía trước vài bước, đứng ở trước nhất, Tuyết Sơn Hổ sau khi nhìn thấy Lãnh Thiên Minh cũng dừng lại.
“Thất hoàng tử, ngài làm gì vậy, mau quay lại đi”, Trình Khai Sơn hô lớn lên.
Lãnh Thiên Minh không để ý đến hắn ta, vẫn nhìn chằm chằm về phía Tuyết Sơn Hổ bất động, đến khi hắn nhìn thấy hai con hổ con hoạt bát chạy ra từ sau lưng Tuyết Sơn Hổ thì Lãnh Thiên Minh liền bật cười.
“Ha ha, ta đợi chính là các ngươi”.
“Gấu đại, Gấu nhị”.
Lãnh Thiên Minh gọi lớn một tiếng rồi chạy tới, còn hai con hổ con cũng chạy về phía Lãnh Thiên Minh.
Quần chúng đứng phía sau hoàn toàn sững sờ.
“Lẽ nào Thất hoàng tử điên rồi ư?”
“Thất hoàng tử… mau quay lại…”
Đúng lúc Trình Khai Sơn rút dao ra, cũng chuẩn bị xông lên liều mạng thì lại nhìn thấy một màn khiến tròng mắt hắn ta thiếu chút nữa là bay ra ngoài.
Lãnh Thiên Minh cùng lúc ôm chầm lấy cả hai con hổ con vào lòng, còn dùng tay v**t v* đầu chúng, nắm tai và đuôi của chúng, cuối cùng còn vỗ vài cái vào mông hai con hổ con, nhìn trông rất vui vẻ.
Quay lại nhìn hai con hổ con nào có giống mãnh thú gì chứ, con nào cũng dán lấy người Lãnh Thiên Minh, ngoan ngoãn như con mèo nhỏ vậy.
Tuyết Sơn Hổ cũng chậm rãi đi đến bên cạnh Lãnh Thiên Minh, vươn đầu ra cọ cọ vào người Lãnh Thiên Minh.
Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… Lãnh Thiên Minh giờ mới nhận ra, vội vàng buông tay, con sói kia quay người tiếp tục nhào tới, Mộ Như Tuyết bật dậy, chắn trước Lãnh Thiên Minh, lao tới đối đầu với con sói.“Xoẹt…”“Bịch…”Mộ Như Tuyết bị đánh ngã lăn xuống đất, miệng bật ra một ngụm máu tươi.Lãnh Thiên Minh vội bò dậy, nhặt đoản đao và hét lớn: “Mẹ kiếp, lão tử liều mạng với mày”.“Grru…”Tiếng hú lần nữa vang lên, đàn sói lập tức ngừng tấn công.Sau vài tiếng sói tru, bầy sói nhanh chóng tụ tập lại, như thể kẻ thù sắp tới, lúc này, trong rừng rậm sâu thẳm, một con hổ với bộ lông vàng óng lấp lánh từ từ bước ra.Đàn sói dường như sợ hãi, chúng bắt đầu lùi lại, nhưng vẫn không cam tâm, có vài con tiến đến định tấn công con hổ, kết quả bị nó vả một cái ngã xuống đất.Cuối cùng, sau khi con sói lông trắng rú lên, bầy sói đã nhanh chóng rời khỏi đây…Nhìn con hổ từ từ tiến tới, Trình Khai Sơn bật cười.“Thất hoàng tử, xem ra vận khí c*̉a chúng ta thật kém, trong sách nói trước sói sau hổ, chính là thế này đi, Tuyết Sơn Hổ mà người ta săn lùng mấy tháng trời c*̃ng không thấy, giờ lại xuất hiện trước mặt chúng ta, xem ra đây là đại kiếp định sẵn trong vận mệnh rồi”.Những người khác nhìn thấy Tuyết Sơn Hổ liền hiểu tình cảnh hiện giờ, tất cả đều cảm thấy tuyệt vọng.Nhưng Lãnh Thiên Minh lại hứng khởi quan sát con hổ, không ngờ có thể gặp được Tuyết Sơn Hổ ở đây, nhưng lỡ nó không nhận ra hắn thì sao nhỉ, vậy thì đúng là…Lãnh Thiên Minh vừa suy nghĩ vừa đi về phía trước vài bước, đứng ở trước nhất, Tuyết Sơn Hổ sau khi nhìn thấy Lãnh Thiên Minh cũng dừng lại.“Thất hoàng tử, ngài làm gì vậy, mau quay lại đi”, Trình Khai Sơn hô lớn lên.Lãnh Thiên Minh không để ý đến hắn ta, vẫn nhìn chằm chằm về phía Tuyết Sơn Hổ bất động, đến khi hắn nhìn thấy hai con hổ con hoạt bát chạy ra từ sau lưng Tuyết Sơn Hổ thì Lãnh Thiên Minh liền bật cười.“Ha ha, ta đợi chính là các ngươi”.“Gấu đại, Gấu nhị”.Lãnh Thiên Minh gọi lớn một tiếng rồi chạy tới, còn hai con hổ con cũng chạy về phía Lãnh Thiên Minh.Quần chúng đứng phía sau hoàn toàn sững sờ.“Lẽ nào Thất hoàng tử điên rồi ư?”“Thất hoàng tử… mau quay lại…”Đúng lúc Trình Khai Sơn rút dao ra, cũng chuẩn bị xông lên liều mạng thì lại nhìn thấy một màn khiến tròng mắt hắn ta thiếu chút nữa là bay ra ngoài.Lãnh Thiên Minh cùng lúc ôm chầm lấy cả hai con hổ con vào lòng, còn dùng tay v**t v* đầu chúng, nắm tai và đuôi của chúng, cuối cùng còn vỗ vài cái vào mông hai con hổ con, nhìn trông rất vui vẻ.Quay lại nhìn hai con hổ con nào có giống mãnh thú gì chứ, con nào cũng dán lấy người Lãnh Thiên Minh, ngoan ngoãn như con mèo nhỏ vậy.Tuyết Sơn Hổ cũng chậm rãi đi đến bên cạnh Lãnh Thiên Minh, vươn đầu ra cọ cọ vào người Lãnh Thiên Minh.