Tác giả:

Trên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim…

Chương 58: Chương 58

Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… “Cô nói bừa, ta mới sờ hai lần”.Mọi người nghe thấy thì kinh ngạc nhìn về phía Lãnh Thiên Minh.“Mọi người đừng nghĩ linh tinh, lần đầu là lúc bị đám sói tấn công, vì cứu người mới bất cẩn đụng phải, lần này là do uống say, ta c*̃ng không biết đã sờ bao lâu, nhưng chỉ tính là một lần thôi chứ”.Mộ Như Tuyết cả mặt đỏ bừng, lắp bắp nói: “Ngài…không biết xấu hổ, uống say rồi vào phòng ta làm gì? Rõ ràng là ủ mưu từ lâu”.Trình Khai Sơn đứng chắn trước hai người: “Tuyết muội muội, nghe muội nói vậy ta phải nói một lời công bằng, tối qua là muội lôi kéo thất hoàng tử, nói gì mà không phục thì tiếp tục, ta thấy hai người khá vui vẻ, nên đã không can thiệp, sao giờ muội lại trách ngài ấy”.Mộ Như Tuyết ngẩn người: “Muội lôi kéo ngài ấy?”“Đúng thế, tất cả người trong viện đều có thể làm chứng”, Trình Khai Sơn đáp.Mộ Như Tuyết đỏ bừng mặt, vừa tức vừa thẹn, gắt: “Muội không quan tâm, dù sao c*̃ng là lỗi c*̉a ngài ấy”.Lãnh Thiên Minh lên tiếng: “Đại tỷ, coi như ta sai được chưa, chúng ta có gì từ từ nói, đừng lao đến làm bừa”.Mộ Như Tuyết hòa hoãn lại một chút: “Ngài…được, nhưng ngài phải xin lỗi ta và Tiểu Lan”“Xin lỗi? Xin lỗi như thế nào?”“Nói xin lỗi mười lần”.Trình Khai Sơn và Tiểu Lan đều lo lắng khuyên Mộ Như Tuyết: “Hay là thôi đi…”, nhưng bọn họ còn chưa nói xong, liền xảy ra một cảnh tượng khiến họ sững sờ.Thất hoàng tử cao cao tại thượng, vừa nói xin lỗi vừa gập người, cuối c*̀ng còn nói nhiều hơn một lần, bảo là coi như tặng thêm…Lãnh Thiên Minh nói xong liền rời đi, không phải chỉ xin lỗi thôi ư, ha ha, lão tử đây da mặt dày, không quan tâm chuyện này….Khi ra tới đại sảnh, Trình Phương Thác đã đợi sẵn, thấy Lãnh Thiên Minh liền đứng dậy bái kiến.“Trình tướng quân, sớm vậy tới đây, xảy ra chuyện gì ư?”“Thất hoàng tử, đại vương và Hồ Lang khai chiến rồi, trước mắt Huyền Vũ quân làm quân tiên phong, đã vượt qua ranh giới Bạch Hà, tiến vào thảo nguyên phía Bắc, Tuyết Lang quân làm quân dự bị, đã khởi hành c*̀ng, Phong Lôi quân phía Tây và Mãnh Hổ quân phía Nam c*̃ng bắt đầu xuất phát”, Trình Phương Thác nói.“Cuối c*̀ng đã khai chiến”.Lãnh Thiên Minh biết ngày này sẽ đến rất nhanh, cho nên sớm chuẩn bị sẵn tâm lý, theo hiểu biết c*̉a hắn về Lãnh Liệt Vương, ông ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội khi đại hàn mùa đông kéo đến, bộ lạc Hồ Lang phần lớn là dân du mục, thời tiết băng tuyết lạnh giá, chính là lúc sức chiến đấu bọn họ yếu nhất.“Vậy chúng ta cần làm gì?”, Lãnh Thiên Minh hỏi.“Mời thất hoàng tử xem, đây là văn thư c*̉a bộ Binh, họ đã hạ lệnh cho quân phòng bị toàn quốc tiến vào trạng thái chiến đấu, một khi tiền tuyến nguy cấp, sẽ phải bổ sung quân phòng bị từ các thành”.“Theo kinh nghiệm c*̉a ngài, kết quả c*̉a cuộc chiến lần này sẽ thế nào? Liệu có cần đến nhân mã từ chỗ chúng ta không?”, Lãnh Thiên Minh tiếp tục hỏi.“Trước đây không cần điều động, thông thường, nhân số c*̉a bốn quân đoàn chủ lực cộng thêm cấm quân, doanh Thần Cơ và doanh Hỏa Pháo đã vượt quá 500 ngàn, nhưng lần này thì khác, đại vương rõ ràng muốn khai chiến với 21 bộ lạc c*̉a Hồ Lang c*̀ng lúc, mặc dù quân sĩ chính quy c*̉a họ cộng lại chưa tới 300 ngàn, nhưng ai ai c*̃ng cứng cáp, kết quả thế nào mạt tướng không dám đoán bừa”.

“Cô nói bừa, ta mới sờ hai lần”.

Mọi người nghe thấy thì kinh ngạc nhìn về phía Lãnh Thiên Minh.

“Mọi người đừng nghĩ linh tinh, lần đầu là lúc bị đám sói tấn công, vì cứu người mới bất cẩn đụng phải, lần này là do uống say, ta c*̃ng không biết đã sờ bao lâu, nhưng chỉ tính là một lần thôi chứ”.

Mộ Như Tuyết cả mặt đỏ bừng, lắp bắp nói: “Ngài…không biết xấu hổ, uống say rồi vào phòng ta làm gì? Rõ ràng là ủ mưu từ lâu”.

Trình Khai Sơn đứng chắn trước hai người: “Tuyết muội muội, nghe muội nói vậy ta phải nói một lời công bằng, tối qua là muội lôi kéo thất hoàng tử, nói gì mà không phục thì tiếp tục, ta thấy hai người khá vui vẻ, nên đã không can thiệp, sao giờ muội lại trách ngài ấy”.

Mộ Như Tuyết ngẩn người: “Muội lôi kéo ngài ấy?”

“Đúng thế, tất cả người trong viện đều có thể làm chứng”, Trình Khai Sơn đáp.

Mộ Như Tuyết đỏ bừng mặt, vừa tức vừa thẹn, gắt: “Muội không quan tâm, dù sao c*̃ng là lỗi c*̉a ngài ấy”.

Lãnh Thiên Minh lên tiếng: “Đại tỷ, coi như ta sai được chưa, chúng ta có gì từ từ nói, đừng lao đến làm bừa”.

Mộ Như Tuyết hòa hoãn lại một chút: “Ngài…được, nhưng ngài phải xin lỗi ta và Tiểu Lan”

“Xin lỗi? Xin lỗi như thế nào?”

“Nói xin lỗi mười lần”.

Trình Khai Sơn và Tiểu Lan đều lo lắng khuyên Mộ Như Tuyết: “Hay là thôi đi…”, nhưng bọn họ còn chưa nói xong, liền xảy ra một cảnh tượng khiến họ sững sờ.

Thất hoàng tử cao cao tại thượng, vừa nói xin lỗi vừa gập người, cuối c*̀ng còn nói nhiều hơn một lần, bảo là coi như tặng thêm…

Lãnh Thiên Minh nói xong liền rời đi, không phải chỉ xin lỗi thôi ư, ha ha, lão tử đây da mặt dày, không quan tâm chuyện này….

Khi ra tới đại sảnh, Trình Phương Thác đã đợi sẵn, thấy Lãnh Thiên Minh liền đứng dậy bái kiến.

“Trình tướng quân, sớm vậy tới đây, xảy ra chuyện gì ư?”

“Thất hoàng tử, đại vương và Hồ Lang khai chiến rồi, trước mắt Huyền Vũ quân làm quân tiên phong, đã vượt qua ranh giới Bạch Hà, tiến vào thảo nguyên phía Bắc, Tuyết Lang quân làm quân dự bị, đã khởi hành c*̀ng, Phong Lôi quân phía Tây và Mãnh Hổ quân phía Nam c*̃ng bắt đầu xuất phát”, Trình Phương Thác nói.

“Cuối c*̀ng đã khai chiến”.

Lãnh Thiên Minh biết ngày này sẽ đến rất nhanh, cho nên sớm chuẩn bị sẵn tâm lý, theo hiểu biết c*̉a hắn về Lãnh Liệt Vương, ông ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội khi đại hàn mùa đông kéo đến, bộ lạc Hồ Lang phần lớn là dân du mục, thời tiết băng tuyết lạnh giá, chính là lúc sức chiến đấu bọn họ yếu nhất.

“Vậy chúng ta cần làm gì?”, Lãnh Thiên Minh hỏi.

“Mời thất hoàng tử xem, đây là văn thư c*̉a bộ Binh, họ đã hạ lệnh cho quân phòng bị toàn quốc tiến vào trạng thái chiến đấu, một khi tiền tuyến nguy cấp, sẽ phải bổ sung quân phòng bị từ các thành”.

“Theo kinh nghiệm c*̉a ngài, kết quả c*̉a cuộc chiến lần này sẽ thế nào? Liệu có cần đến nhân mã từ chỗ chúng ta không?”, Lãnh Thiên Minh tiếp tục hỏi.

“Trước đây không cần điều động, thông thường, nhân số c*̉a bốn quân đoàn chủ lực cộng thêm cấm quân, doanh Thần Cơ và doanh Hỏa Pháo đã vượt quá 500 ngàn, nhưng lần này thì khác, đại vương rõ ràng muốn khai chiến với 21 bộ lạc c*̉a Hồ Lang c*̀ng lúc, mặc dù quân sĩ chính quy c*̉a họ cộng lại chưa tới 300 ngàn, nhưng ai ai c*̃ng cứng cáp, kết quả thế nào mạt tướng không dám đoán bừa”.

Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… “Cô nói bừa, ta mới sờ hai lần”.Mọi người nghe thấy thì kinh ngạc nhìn về phía Lãnh Thiên Minh.“Mọi người đừng nghĩ linh tinh, lần đầu là lúc bị đám sói tấn công, vì cứu người mới bất cẩn đụng phải, lần này là do uống say, ta c*̃ng không biết đã sờ bao lâu, nhưng chỉ tính là một lần thôi chứ”.Mộ Như Tuyết cả mặt đỏ bừng, lắp bắp nói: “Ngài…không biết xấu hổ, uống say rồi vào phòng ta làm gì? Rõ ràng là ủ mưu từ lâu”.Trình Khai Sơn đứng chắn trước hai người: “Tuyết muội muội, nghe muội nói vậy ta phải nói một lời công bằng, tối qua là muội lôi kéo thất hoàng tử, nói gì mà không phục thì tiếp tục, ta thấy hai người khá vui vẻ, nên đã không can thiệp, sao giờ muội lại trách ngài ấy”.Mộ Như Tuyết ngẩn người: “Muội lôi kéo ngài ấy?”“Đúng thế, tất cả người trong viện đều có thể làm chứng”, Trình Khai Sơn đáp.Mộ Như Tuyết đỏ bừng mặt, vừa tức vừa thẹn, gắt: “Muội không quan tâm, dù sao c*̃ng là lỗi c*̉a ngài ấy”.Lãnh Thiên Minh lên tiếng: “Đại tỷ, coi như ta sai được chưa, chúng ta có gì từ từ nói, đừng lao đến làm bừa”.Mộ Như Tuyết hòa hoãn lại một chút: “Ngài…được, nhưng ngài phải xin lỗi ta và Tiểu Lan”“Xin lỗi? Xin lỗi như thế nào?”“Nói xin lỗi mười lần”.Trình Khai Sơn và Tiểu Lan đều lo lắng khuyên Mộ Như Tuyết: “Hay là thôi đi…”, nhưng bọn họ còn chưa nói xong, liền xảy ra một cảnh tượng khiến họ sững sờ.Thất hoàng tử cao cao tại thượng, vừa nói xin lỗi vừa gập người, cuối c*̀ng còn nói nhiều hơn một lần, bảo là coi như tặng thêm…Lãnh Thiên Minh nói xong liền rời đi, không phải chỉ xin lỗi thôi ư, ha ha, lão tử đây da mặt dày, không quan tâm chuyện này….Khi ra tới đại sảnh, Trình Phương Thác đã đợi sẵn, thấy Lãnh Thiên Minh liền đứng dậy bái kiến.“Trình tướng quân, sớm vậy tới đây, xảy ra chuyện gì ư?”“Thất hoàng tử, đại vương và Hồ Lang khai chiến rồi, trước mắt Huyền Vũ quân làm quân tiên phong, đã vượt qua ranh giới Bạch Hà, tiến vào thảo nguyên phía Bắc, Tuyết Lang quân làm quân dự bị, đã khởi hành c*̀ng, Phong Lôi quân phía Tây và Mãnh Hổ quân phía Nam c*̃ng bắt đầu xuất phát”, Trình Phương Thác nói.“Cuối c*̀ng đã khai chiến”.Lãnh Thiên Minh biết ngày này sẽ đến rất nhanh, cho nên sớm chuẩn bị sẵn tâm lý, theo hiểu biết c*̉a hắn về Lãnh Liệt Vương, ông ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội khi đại hàn mùa đông kéo đến, bộ lạc Hồ Lang phần lớn là dân du mục, thời tiết băng tuyết lạnh giá, chính là lúc sức chiến đấu bọn họ yếu nhất.“Vậy chúng ta cần làm gì?”, Lãnh Thiên Minh hỏi.“Mời thất hoàng tử xem, đây là văn thư c*̉a bộ Binh, họ đã hạ lệnh cho quân phòng bị toàn quốc tiến vào trạng thái chiến đấu, một khi tiền tuyến nguy cấp, sẽ phải bổ sung quân phòng bị từ các thành”.“Theo kinh nghiệm c*̉a ngài, kết quả c*̉a cuộc chiến lần này sẽ thế nào? Liệu có cần đến nhân mã từ chỗ chúng ta không?”, Lãnh Thiên Minh tiếp tục hỏi.“Trước đây không cần điều động, thông thường, nhân số c*̉a bốn quân đoàn chủ lực cộng thêm cấm quân, doanh Thần Cơ và doanh Hỏa Pháo đã vượt quá 500 ngàn, nhưng lần này thì khác, đại vương rõ ràng muốn khai chiến với 21 bộ lạc c*̉a Hồ Lang c*̀ng lúc, mặc dù quân sĩ chính quy c*̉a họ cộng lại chưa tới 300 ngàn, nhưng ai ai c*̃ng cứng cáp, kết quả thế nào mạt tướng không dám đoán bừa”.

Chương 58: Chương 58