Trên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim…
Chương 69: Chương 69
Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… Hắn vốn cho rằng bản thân sẽ sợ hãi, nhưng khi thật sự nhìn thấy địa ngục nhân gian đó gần như vậy, trong lòng lại đều là sự thù hận, một cảm giác thù hận nếu không báo thù thì trời đất khó chứa.Trình Khai Sơn cũng rất buồn bã, hắn ta vừa mới thu thập và thiêu xác, bản thân cũng không thể đếm được, lúc mọi người ngồi xuống nghỉ ngơi, một binh lính mang tới một chút điểm tâm còn sót lại trong thành.“Thất hoàng tử, Trình tướng quân ăn chút đi”.Lãnh Thiên Minh nhận lấy điểm tâm, cắn vài miếng, là loại bánh rất thịnh hành ở thời đại này, gần giống với cơm cháy của thời hiện đại, đột nhiên Lãnh Thiên Minh ngẩng đầu lên lớn tiếng hỏi: “Cái này lấy ở đâu ra?”Bính lính giật mình hoảng sợ: “Đây là vừa nãy thu dọn thi thể, tiểu nhân đã lấy từ mấy cửa hàng”.“Có nhiều không?”Lãnh Thiên Minh căng thẳng hỏi.“Rất nhiều ạ, Thất hoàng tử muốn ăn, tiểu nhân sẽ đi lấy thêm cho ngài…”Nói còn chưa nói xong, Lãnh Thiên Minh đột nhiên hô hoán.“Lập tức tập hợp quân đội, trở về thành Kim An, nhanh, nhanh…”Trình Khai Sơn vừa thu dọn đồ đạc vừa hỏi: “Thất hoàng tử, sao vậy?”Lãnh Thiên Minh trịnh trọng nói: “Thức ăn trong thành không bị lấy, chứng tỏ bọn chúng không thiếu lương thực, không thiếu lương thực nhưng vẫn tấn công nơi này, giết phá xong lại lập tức rời đi, chứng tỏ mục tiêu c*̉a chúng tuyệt đối không phải thành Sùng An”.Trình Khai Sơn chợt bừng tỉnh.“Không lẽ bọn chúng nhằm vào thành Kim An?”Lãnh Thiên Minh gật đầu: “Quanh núi Tuyết Long chỉ có hai tòa thành này, nếu không phải thành Sùng An, vậy chỉ có thể là thành Kim An, trừ phi còn có thứ gì khác thu hút bọn chúng, như thế chỉ có thể là núi Tuyết Long, không lẽ chúng nhằm vào núi Tuyết Long mà tới?”Lãnh Thiên Minh nhắm mắt, bắt đầu suy đoán, Trình Khai Sơn thì lại vô c*̀ng sốt sắng.“Thất hoàng tử, nhưng trên đường tới đây chúng ta không hề gặp người bộ lạc Hồ Lang mà?”“Giờ ta c*̃ng chưa rõ chuyện này, nhưng mục đích c*̉a bọn chúng tuyệt đối không đơn giản là thành Sùng An”.Suy xét hồi lâu, Lãnh Thiên Minh tiếp tục nói: “Chúng ta đặt giả thiết, nếu bọn tới núi Tuyết Long, vậy mục đích là gì?”“Vậy chắc chắn là mỏ than và quặng sắt”.“Cứ cho là chúng chiếm được than và sắt đi, đợi lúc đại quân Bắc Lương tới, chúng sẽ phải rút lui, vậy còn cướp than sắt làm gì?”, Lãnh Thiên Minh hỏi.Trình Khai Sơn do dự một lúc rồi trả lời: “Trừ khi chúng không định bỏ đi”.“Đúng, vậy nên chúng mới chiếm thành, bởi vì mục tiêu c*̉a chúng căn bản không phải là lương thực, mà là chiếm lĩnh cả vùng xung quanh núi Tuyết Long”.Trình Khai Sơn đáp: “Nhưng bộ lạc Hồ Lang là dân du mục, làm sao chúng có thể lên núi Tuyết Long?”Lãnh Thiên Minh lạnh giọng nói: “Cho nên, ta hoài nghi kẻ thực sự chiếm núi Tuyết Long, không chỉ có một mình tộc Hồ Lang”.Nghe vậy, Trình Khai Sơn như chợt hiểu ra điều gì.“Thất hoàng tử, ý c*̉a ngài là Đại Lương hoặc tộc Hồng Mao?”“Đúng, khả năng cao là tộc Hồng Mao, vẻ bề ngoài chúng giống với tộc Hồ Lang, khoảng cách lại gần, nếu thật sự là chúng, chứng minh tộc Hồ Lang và Hồng Mao đã liên thủ, vậy chúng ta nguy hiểm rồi”, Lãnh Thiên Minh nói.Nói xong, hắn cầm tấm bản đồ lên: “Trình Khai Sơn, hiện tại nếu kẻ tiến công là bộ tộc Hồng Mao, vậy chúng sẽ tiến vào từ đâu?”
Hắn vốn cho rằng bản thân sẽ sợ hãi, nhưng khi thật sự nhìn thấy địa ngục nhân gian đó gần như vậy, trong lòng lại đều là sự thù hận, một cảm giác thù hận nếu không báo thù thì trời đất khó chứa.
Trình Khai Sơn cũng rất buồn bã, hắn ta vừa mới thu thập và thiêu xác, bản thân cũng không thể đếm được, lúc mọi người ngồi xuống nghỉ ngơi, một binh lính mang tới một chút điểm tâm còn sót lại trong thành.
“Thất hoàng tử, Trình tướng quân ăn chút đi”.
Lãnh Thiên Minh nhận lấy điểm tâm, cắn vài miếng, là loại bánh rất thịnh hành ở thời đại này, gần giống với cơm cháy của thời hiện đại, đột nhiên Lãnh Thiên Minh ngẩng đầu lên lớn tiếng hỏi: “Cái này lấy ở đâu ra?”
Bính lính giật mình hoảng sợ: “Đây là vừa nãy thu dọn thi thể, tiểu nhân đã lấy từ mấy cửa hàng”.
“Có nhiều không?”
Lãnh Thiên Minh căng thẳng hỏi.
“Rất nhiều ạ, Thất hoàng tử muốn ăn, tiểu nhân sẽ đi lấy thêm cho ngài…”
Nói còn chưa nói xong, Lãnh Thiên Minh đột nhiên hô hoán.
“Lập tức tập hợp quân đội, trở về thành Kim An, nhanh, nhanh…”
Trình Khai Sơn vừa thu dọn đồ đạc vừa hỏi: “Thất hoàng tử, sao vậy?”
Lãnh Thiên Minh trịnh trọng nói: “Thức ăn trong thành không bị lấy, chứng tỏ bọn chúng không thiếu lương thực, không thiếu lương thực nhưng vẫn tấn công nơi này, giết phá xong lại lập tức rời đi, chứng tỏ mục tiêu c*̉a chúng tuyệt đối không phải thành Sùng An”.
Trình Khai Sơn chợt bừng tỉnh.
“Không lẽ bọn chúng nhằm vào thành Kim An?”
Lãnh Thiên Minh gật đầu: “Quanh núi Tuyết Long chỉ có hai tòa thành này, nếu không phải thành Sùng An, vậy chỉ có thể là thành Kim An, trừ phi còn có thứ gì khác thu hút bọn chúng, như thế chỉ có thể là núi Tuyết Long, không lẽ chúng nhằm vào núi Tuyết Long mà tới?”
Lãnh Thiên Minh nhắm mắt, bắt đầu suy đoán, Trình Khai Sơn thì lại vô c*̀ng sốt sắng.
“Thất hoàng tử, nhưng trên đường tới đây chúng ta không hề gặp người bộ lạc Hồ Lang mà?”
“Giờ ta c*̃ng chưa rõ chuyện này, nhưng mục đích c*̉a bọn chúng tuyệt đối không đơn giản là thành Sùng An”.
Suy xét hồi lâu, Lãnh Thiên Minh tiếp tục nói: “Chúng ta đặt giả thiết, nếu bọn tới núi Tuyết Long, vậy mục đích là gì?”
“Vậy chắc chắn là mỏ than và quặng sắt”.
“Cứ cho là chúng chiếm được than và sắt đi, đợi lúc đại quân Bắc Lương tới, chúng sẽ phải rút lui, vậy còn cướp than sắt làm gì?”, Lãnh Thiên Minh hỏi.
Trình Khai Sơn do dự một lúc rồi trả lời: “Trừ khi chúng không định bỏ đi”.
“Đúng, vậy nên chúng mới chiếm thành, bởi vì mục tiêu c*̉a chúng căn bản không phải là lương thực, mà là chiếm lĩnh cả vùng xung quanh núi Tuyết Long”.
Trình Khai Sơn đáp: “Nhưng bộ lạc Hồ Lang là dân du mục, làm sao chúng có thể lên núi Tuyết Long?”
Lãnh Thiên Minh lạnh giọng nói: “Cho nên, ta hoài nghi kẻ thực sự chiếm núi Tuyết Long, không chỉ có một mình tộc Hồ Lang”.
Nghe vậy, Trình Khai Sơn như chợt hiểu ra điều gì.
“Thất hoàng tử, ý c*̉a ngài là Đại Lương hoặc tộc Hồng Mao?”
“Đúng, khả năng cao là tộc Hồng Mao, vẻ bề ngoài chúng giống với tộc Hồ Lang, khoảng cách lại gần, nếu thật sự là chúng, chứng minh tộc Hồ Lang và Hồng Mao đã liên thủ, vậy chúng ta nguy hiểm rồi”, Lãnh Thiên Minh nói.
Nói xong, hắn cầm tấm bản đồ lên: “Trình Khai Sơn, hiện tại nếu kẻ tiến công là bộ tộc Hồng Mao, vậy chúng sẽ tiến vào từ đâu?”
Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… Hắn vốn cho rằng bản thân sẽ sợ hãi, nhưng khi thật sự nhìn thấy địa ngục nhân gian đó gần như vậy, trong lòng lại đều là sự thù hận, một cảm giác thù hận nếu không báo thù thì trời đất khó chứa.Trình Khai Sơn cũng rất buồn bã, hắn ta vừa mới thu thập và thiêu xác, bản thân cũng không thể đếm được, lúc mọi người ngồi xuống nghỉ ngơi, một binh lính mang tới một chút điểm tâm còn sót lại trong thành.“Thất hoàng tử, Trình tướng quân ăn chút đi”.Lãnh Thiên Minh nhận lấy điểm tâm, cắn vài miếng, là loại bánh rất thịnh hành ở thời đại này, gần giống với cơm cháy của thời hiện đại, đột nhiên Lãnh Thiên Minh ngẩng đầu lên lớn tiếng hỏi: “Cái này lấy ở đâu ra?”Bính lính giật mình hoảng sợ: “Đây là vừa nãy thu dọn thi thể, tiểu nhân đã lấy từ mấy cửa hàng”.“Có nhiều không?”Lãnh Thiên Minh căng thẳng hỏi.“Rất nhiều ạ, Thất hoàng tử muốn ăn, tiểu nhân sẽ đi lấy thêm cho ngài…”Nói còn chưa nói xong, Lãnh Thiên Minh đột nhiên hô hoán.“Lập tức tập hợp quân đội, trở về thành Kim An, nhanh, nhanh…”Trình Khai Sơn vừa thu dọn đồ đạc vừa hỏi: “Thất hoàng tử, sao vậy?”Lãnh Thiên Minh trịnh trọng nói: “Thức ăn trong thành không bị lấy, chứng tỏ bọn chúng không thiếu lương thực, không thiếu lương thực nhưng vẫn tấn công nơi này, giết phá xong lại lập tức rời đi, chứng tỏ mục tiêu c*̉a chúng tuyệt đối không phải thành Sùng An”.Trình Khai Sơn chợt bừng tỉnh.“Không lẽ bọn chúng nhằm vào thành Kim An?”Lãnh Thiên Minh gật đầu: “Quanh núi Tuyết Long chỉ có hai tòa thành này, nếu không phải thành Sùng An, vậy chỉ có thể là thành Kim An, trừ phi còn có thứ gì khác thu hút bọn chúng, như thế chỉ có thể là núi Tuyết Long, không lẽ chúng nhằm vào núi Tuyết Long mà tới?”Lãnh Thiên Minh nhắm mắt, bắt đầu suy đoán, Trình Khai Sơn thì lại vô c*̀ng sốt sắng.“Thất hoàng tử, nhưng trên đường tới đây chúng ta không hề gặp người bộ lạc Hồ Lang mà?”“Giờ ta c*̃ng chưa rõ chuyện này, nhưng mục đích c*̉a bọn chúng tuyệt đối không đơn giản là thành Sùng An”.Suy xét hồi lâu, Lãnh Thiên Minh tiếp tục nói: “Chúng ta đặt giả thiết, nếu bọn tới núi Tuyết Long, vậy mục đích là gì?”“Vậy chắc chắn là mỏ than và quặng sắt”.“Cứ cho là chúng chiếm được than và sắt đi, đợi lúc đại quân Bắc Lương tới, chúng sẽ phải rút lui, vậy còn cướp than sắt làm gì?”, Lãnh Thiên Minh hỏi.Trình Khai Sơn do dự một lúc rồi trả lời: “Trừ khi chúng không định bỏ đi”.“Đúng, vậy nên chúng mới chiếm thành, bởi vì mục tiêu c*̉a chúng căn bản không phải là lương thực, mà là chiếm lĩnh cả vùng xung quanh núi Tuyết Long”.Trình Khai Sơn đáp: “Nhưng bộ lạc Hồ Lang là dân du mục, làm sao chúng có thể lên núi Tuyết Long?”Lãnh Thiên Minh lạnh giọng nói: “Cho nên, ta hoài nghi kẻ thực sự chiếm núi Tuyết Long, không chỉ có một mình tộc Hồ Lang”.Nghe vậy, Trình Khai Sơn như chợt hiểu ra điều gì.“Thất hoàng tử, ý c*̉a ngài là Đại Lương hoặc tộc Hồng Mao?”“Đúng, khả năng cao là tộc Hồng Mao, vẻ bề ngoài chúng giống với tộc Hồ Lang, khoảng cách lại gần, nếu thật sự là chúng, chứng minh tộc Hồ Lang và Hồng Mao đã liên thủ, vậy chúng ta nguy hiểm rồi”, Lãnh Thiên Minh nói.Nói xong, hắn cầm tấm bản đồ lên: “Trình Khai Sơn, hiện tại nếu kẻ tiến công là bộ tộc Hồng Mao, vậy chúng sẽ tiến vào từ đâu?”