Trên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim…
Chương 79: Chương 79
Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… Lãnh Thiên Minh c*̃ng vô c*̀ng căng thẳng, hắn biết kẻ địch làm vậy là để phá thành, đoán chừng khi máy bắn đá ngừng, bọn chúng sẽ lập đội tấn công, chỉ là không chắc khi nào mà thôi.Cuối cùng, khi sắc trời dần tối, máy bắn đá ngừng công kích, địch quân ở phía đối diện bắt đầu tập hợp lại, không thể xác định có bao nhiêu người, bọn chúng rất nhanh đã phát động tiến công, nhìn từ xa chỉ thấy mập mờ toàn người, chúng không triển khai chiến thuật hay phương hướng chủ công nào, mà là tất cả đồng thời tấn công.“Thất hoàng tử, quân địch tiến công toàn diện, binh sĩ phân đều, uy lực c*̉a thùng thuốc súng sẽ bị giảm sút, cách tiến công này mặc dù thiệt hại lớn, nhưng lại đánh vào điểm yếu c*̉a chúng ta”, Trình Phương Thạc lo lắng báo cáo.Trình Khai Sơn nói: “Thất hoàng tử, có cần cho đội dự bị lên không?”Cuộc chiến lần này, ngoại trừ năm ngàn kỵ binh, Lãnh Thiên Minh còn chia hai vạn binh sĩ làm hai đội, luân phiên ra trận, một đội chiến đấu, một đội dự bị.“Cứ đợi đã, ra lệnh cho tất cả cung thủ có thể sử dụng bom pháo, thùng thuốc súng có bao nhiêu dùng bấy nhiêu, Trình Phương Thạc, ngài đích thân phụ trách cổng thành, chỉ cần cổng thành không sập, chúng ta sẽ không thua”, Lãnh Thiên Minh phân phó.Nhìn thấy đội quân của mình đang tiến đến bức tường thành đổ nát, Phi Nhĩ Đức cười lớn: “Thân vương Bỉ Đặc, ngài nhìn xem, lần này là năm vạn đại quân, thành Kim An c*̀ng lắm có một vạn nhân mã, hơn nữa rất nhiều vật đã bị máy bắn đá phá hỏng, nếu không có gì ngoài ý muốn, sáng mai chúng ta có thể ngồi trong phủ tiểu vương gia, ôm người phụ nữ c*̉a hắn ta dùng bữa rồi, ha ha…”Thân vương Bỉ Đặc vừa nghe tới nữ nhân, lập tức hưng phấn, tuy nhiên sắc mặc vẫn không thay đổi: “Ngài xem, kia là gì?”Phi Nhĩ Đức nhìn ra xa, nhất thời không dám tin vào mắt mình.Chỉ thấy khắp nơi trên chiến trường phát nổ, tuy sức mạnh không lớn nhưng cũng đủ để giết hoặc làm bị thương hai, ba người xung quanh.Nhất là binh sĩ cầm khiên phía trước, hàng chục mũi tên mang theo bom đạn bắn vào khiên, cả khiên và người phía sau đều bị nổ tan thành từng mảnh trong tích tắc.Khắp nơi vang lên tiếng nổ, tốc độ tấn công của kẻ địch giảm xuống, nhưng ai định bỏ chạy đều bị giết ngay lập tức, cuối c*̀ng, đám binh sĩ tộc Hồng Mao đỏ lừ mắt, liều mạng xông lên.Đạn pháo kèm theo âm thanh nhức óc của thùng thuốc súng hết lần này đến lần khác biến cả thành Kim An trở thành hiện trường thảm sát, đám binh sĩ Hồng Mao mất trí sau khi thương vong vô số, cuối c*̀ng c*̃ng trèo được lên tường thành, dần dần kẻ địch leo qua thành ngày càng tăng lên.“Thất hoàng tử, kẻ địch lên thành rồi, rất nhiều chỗ đã thất thủ”, Trình Khai Sơn báo cáo.Lãnh Thiên Minh chầm chậm nói: “Kẻ địch xem ra muốn liều mạng, cho quân dự bị ra đi, bảo bọn họ tiếp theo không có chiến thuật gì cả, chỉ có liều mạng đánh thôi”.Quân dự bị rất nhanh đã tiến lên, đẩy lui khí thế kẻ địch.Trong đại doanh tộc Hồng Mao, Phi Nhĩ Đức nổi nóng: “Sao có thể, sao có thể, rốt cuộc từ đâu ra lắm quân như vậy, không phải thành Kim An chỉ có không tới một vạn năm ngàn quân ư”.Thân vương Bỉ Đặc c*̃ng phát điên, mắng chửi: “Đám người chó chết, Phi Nhĩ Đức, hay là ngài cho lui quân trước đi, loại cung tên phát nổ đó khiến binh sĩ chúng ta bị thương rất nặng, cứ tiếp tục sẽ không cứu vãn nổi”.“Không được, đã lên được tường thành rồi, hiện giờ lui quân coi như mất hết, ra lệnh cho hai vạn quân dự bị ra trận đi, đêm nay bắt buộc phải chiếm thành Kim An, ta muốn không một ai trong thành sống sót”, Phi Nhĩ Đức gầm lên.“Ngài điên rồi ư? Chúng ta chỉ còn hai vạn quân dự bị, cho họ ra trận hết, ngộ nhỡ thất bại thì sao?”“Còn tám vạn quân ở Sùng An với Tân Hoài không phải ư, huống hồ đều là kỵ binh sức chiến đấu cao, nếu thất bại thì vẫn còn họ cơ mà”.“Ngài…ngài điên thật rôi, điều hết quân tư Sung An va Tân Hoai, môt khi đai quân Bắc Lương đên cueu viên, bao vây chúng ta thì sao?”, Bi Đặc sốt sắng.“Yên tâm đi, đợi bọn chúng đến bao giờ cơ chứ,Chỉ cần chiếm đựợc thành Kim An, dãy núi Tuyết Long, nữ vướng sẽ phái binh tới ứng cứu, người đâu cho quân dự bị ra trận” Phi Nhĩ Đức ra lệnh
Lãnh Thiên Minh c*̃ng vô c*̀ng căng thẳng, hắn biết kẻ địch làm vậy là để phá thành, đoán chừng khi máy bắn đá ngừng, bọn chúng sẽ lập đội tấn công, chỉ là không chắc khi nào mà thôi.
Cuối cùng, khi sắc trời dần tối, máy bắn đá ngừng công kích, địch quân ở phía đối diện bắt đầu tập hợp lại, không thể xác định có bao nhiêu người, bọn chúng rất nhanh đã phát động tiến công, nhìn từ xa chỉ thấy mập mờ toàn người, chúng không triển khai chiến thuật hay phương hướng chủ công nào, mà là tất cả đồng thời tấn công.
“Thất hoàng tử, quân địch tiến công toàn diện, binh sĩ phân đều, uy lực c*̉a thùng thuốc súng sẽ bị giảm sút, cách tiến công này mặc dù thiệt hại lớn, nhưng lại đánh vào điểm yếu c*̉a chúng ta”, Trình Phương Thạc lo lắng báo cáo.
Trình Khai Sơn nói: “Thất hoàng tử, có cần cho đội dự bị lên không?”
Cuộc chiến lần này, ngoại trừ năm ngàn kỵ binh, Lãnh Thiên Minh còn chia hai vạn binh sĩ làm hai đội, luân phiên ra trận, một đội chiến đấu, một đội dự bị.
“Cứ đợi đã, ra lệnh cho tất cả cung thủ có thể sử dụng bom pháo, thùng thuốc súng có bao nhiêu dùng bấy nhiêu, Trình Phương Thạc, ngài đích thân phụ trách cổng thành, chỉ cần cổng thành không sập, chúng ta sẽ không thua”, Lãnh Thiên Minh phân phó.
Nhìn thấy đội quân của mình đang tiến đến bức tường thành đổ nát, Phi Nhĩ Đức cười lớn: “Thân vương Bỉ Đặc, ngài nhìn xem, lần này là năm vạn đại quân, thành Kim An c*̀ng lắm có một vạn nhân mã, hơn nữa rất nhiều vật đã bị máy bắn đá phá hỏng, nếu không có gì ngoài ý muốn, sáng mai chúng ta có thể ngồi trong phủ tiểu vương gia, ôm người phụ nữ c*̉a hắn ta dùng bữa rồi, ha ha…”
Thân vương Bỉ Đặc vừa nghe tới nữ nhân, lập tức hưng phấn, tuy nhiên sắc mặc vẫn không thay đổi: “Ngài xem, kia là gì?”
Phi Nhĩ Đức nhìn ra xa, nhất thời không dám tin vào mắt mình.
Chỉ thấy khắp nơi trên chiến trường phát nổ, tuy sức mạnh không lớn nhưng cũng đủ để giết hoặc làm bị thương hai, ba người xung quanh.
Nhất là binh sĩ cầm khiên phía trước, hàng chục mũi tên mang theo bom đạn bắn vào khiên, cả khiên và người phía sau đều bị nổ tan thành từng mảnh trong tích tắc.
Khắp nơi vang lên tiếng nổ, tốc độ tấn công của kẻ địch giảm xuống, nhưng ai định bỏ chạy đều bị giết ngay lập tức, cuối c*̀ng, đám binh sĩ tộc Hồng Mao đỏ lừ mắt, liều mạng xông lên.
Đạn pháo kèm theo âm thanh nhức óc của thùng thuốc súng hết lần này đến lần khác biến cả thành Kim An trở thành hiện trường thảm sát, đám binh sĩ Hồng Mao mất trí sau khi thương vong vô số, cuối c*̀ng c*̃ng trèo được lên tường thành, dần dần kẻ địch leo qua thành ngày càng tăng lên.
“Thất hoàng tử, kẻ địch lên thành rồi, rất nhiều chỗ đã thất thủ”, Trình Khai Sơn báo cáo.
Lãnh Thiên Minh chầm chậm nói: “Kẻ địch xem ra muốn liều mạng, cho quân dự bị ra đi, bảo bọn họ tiếp theo không có chiến thuật gì cả, chỉ có liều mạng đánh thôi”.
Quân dự bị rất nhanh đã tiến lên, đẩy lui khí thế kẻ địch.
Trong đại doanh tộc Hồng Mao, Phi Nhĩ Đức nổi nóng: “Sao có thể, sao có thể, rốt cuộc từ đâu ra lắm quân như vậy, không phải thành Kim An chỉ có không tới một vạn năm ngàn quân ư”.
Thân vương Bỉ Đặc c*̃ng phát điên, mắng chửi: “Đám người chó chết, Phi Nhĩ Đức, hay là ngài cho lui quân trước đi, loại cung tên phát nổ đó khiến binh sĩ chúng ta bị thương rất nặng, cứ tiếp tục sẽ không cứu vãn nổi”.
“Không được, đã lên được tường thành rồi, hiện giờ lui quân coi như mất hết, ra lệnh cho hai vạn quân dự bị ra trận đi, đêm nay bắt buộc phải chiếm thành Kim An, ta muốn không một ai trong thành sống sót”, Phi Nhĩ Đức gầm lên.
“Ngài điên rồi ư? Chúng ta chỉ còn hai vạn quân dự bị, cho họ ra trận hết, ngộ nhỡ thất bại thì sao?”
“Còn tám vạn quân ở Sùng An với Tân Hoài không phải ư, huống hồ đều là kỵ binh sức chiến đấu cao, nếu thất bại thì vẫn còn họ cơ mà”.
“Ngài…ngài điên thật rôi, điều hết quân tư Sung An va Tân Hoai, môt khi đai quân Bắc Lương đên cueu viên, bao vây chúng ta thì sao?”, Bi Đặc sốt sắng.
“Yên tâm đi, đợi bọn chúng đến bao giờ cơ chứ,
Chỉ cần chiếm đựợc thành Kim An, dãy núi Tuyết Long, nữ vướng sẽ phái binh tới ứng cứu, người đâu cho quân dự bị ra trận” Phi Nhĩ Đức ra lệnh
Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… Lãnh Thiên Minh c*̃ng vô c*̀ng căng thẳng, hắn biết kẻ địch làm vậy là để phá thành, đoán chừng khi máy bắn đá ngừng, bọn chúng sẽ lập đội tấn công, chỉ là không chắc khi nào mà thôi.Cuối cùng, khi sắc trời dần tối, máy bắn đá ngừng công kích, địch quân ở phía đối diện bắt đầu tập hợp lại, không thể xác định có bao nhiêu người, bọn chúng rất nhanh đã phát động tiến công, nhìn từ xa chỉ thấy mập mờ toàn người, chúng không triển khai chiến thuật hay phương hướng chủ công nào, mà là tất cả đồng thời tấn công.“Thất hoàng tử, quân địch tiến công toàn diện, binh sĩ phân đều, uy lực c*̉a thùng thuốc súng sẽ bị giảm sút, cách tiến công này mặc dù thiệt hại lớn, nhưng lại đánh vào điểm yếu c*̉a chúng ta”, Trình Phương Thạc lo lắng báo cáo.Trình Khai Sơn nói: “Thất hoàng tử, có cần cho đội dự bị lên không?”Cuộc chiến lần này, ngoại trừ năm ngàn kỵ binh, Lãnh Thiên Minh còn chia hai vạn binh sĩ làm hai đội, luân phiên ra trận, một đội chiến đấu, một đội dự bị.“Cứ đợi đã, ra lệnh cho tất cả cung thủ có thể sử dụng bom pháo, thùng thuốc súng có bao nhiêu dùng bấy nhiêu, Trình Phương Thạc, ngài đích thân phụ trách cổng thành, chỉ cần cổng thành không sập, chúng ta sẽ không thua”, Lãnh Thiên Minh phân phó.Nhìn thấy đội quân của mình đang tiến đến bức tường thành đổ nát, Phi Nhĩ Đức cười lớn: “Thân vương Bỉ Đặc, ngài nhìn xem, lần này là năm vạn đại quân, thành Kim An c*̀ng lắm có một vạn nhân mã, hơn nữa rất nhiều vật đã bị máy bắn đá phá hỏng, nếu không có gì ngoài ý muốn, sáng mai chúng ta có thể ngồi trong phủ tiểu vương gia, ôm người phụ nữ c*̉a hắn ta dùng bữa rồi, ha ha…”Thân vương Bỉ Đặc vừa nghe tới nữ nhân, lập tức hưng phấn, tuy nhiên sắc mặc vẫn không thay đổi: “Ngài xem, kia là gì?”Phi Nhĩ Đức nhìn ra xa, nhất thời không dám tin vào mắt mình.Chỉ thấy khắp nơi trên chiến trường phát nổ, tuy sức mạnh không lớn nhưng cũng đủ để giết hoặc làm bị thương hai, ba người xung quanh.Nhất là binh sĩ cầm khiên phía trước, hàng chục mũi tên mang theo bom đạn bắn vào khiên, cả khiên và người phía sau đều bị nổ tan thành từng mảnh trong tích tắc.Khắp nơi vang lên tiếng nổ, tốc độ tấn công của kẻ địch giảm xuống, nhưng ai định bỏ chạy đều bị giết ngay lập tức, cuối c*̀ng, đám binh sĩ tộc Hồng Mao đỏ lừ mắt, liều mạng xông lên.Đạn pháo kèm theo âm thanh nhức óc của thùng thuốc súng hết lần này đến lần khác biến cả thành Kim An trở thành hiện trường thảm sát, đám binh sĩ Hồng Mao mất trí sau khi thương vong vô số, cuối c*̀ng c*̃ng trèo được lên tường thành, dần dần kẻ địch leo qua thành ngày càng tăng lên.“Thất hoàng tử, kẻ địch lên thành rồi, rất nhiều chỗ đã thất thủ”, Trình Khai Sơn báo cáo.Lãnh Thiên Minh chầm chậm nói: “Kẻ địch xem ra muốn liều mạng, cho quân dự bị ra đi, bảo bọn họ tiếp theo không có chiến thuật gì cả, chỉ có liều mạng đánh thôi”.Quân dự bị rất nhanh đã tiến lên, đẩy lui khí thế kẻ địch.Trong đại doanh tộc Hồng Mao, Phi Nhĩ Đức nổi nóng: “Sao có thể, sao có thể, rốt cuộc từ đâu ra lắm quân như vậy, không phải thành Kim An chỉ có không tới một vạn năm ngàn quân ư”.Thân vương Bỉ Đặc c*̃ng phát điên, mắng chửi: “Đám người chó chết, Phi Nhĩ Đức, hay là ngài cho lui quân trước đi, loại cung tên phát nổ đó khiến binh sĩ chúng ta bị thương rất nặng, cứ tiếp tục sẽ không cứu vãn nổi”.“Không được, đã lên được tường thành rồi, hiện giờ lui quân coi như mất hết, ra lệnh cho hai vạn quân dự bị ra trận đi, đêm nay bắt buộc phải chiếm thành Kim An, ta muốn không một ai trong thành sống sót”, Phi Nhĩ Đức gầm lên.“Ngài điên rồi ư? Chúng ta chỉ còn hai vạn quân dự bị, cho họ ra trận hết, ngộ nhỡ thất bại thì sao?”“Còn tám vạn quân ở Sùng An với Tân Hoài không phải ư, huống hồ đều là kỵ binh sức chiến đấu cao, nếu thất bại thì vẫn còn họ cơ mà”.“Ngài…ngài điên thật rôi, điều hết quân tư Sung An va Tân Hoai, môt khi đai quân Bắc Lương đên cueu viên, bao vây chúng ta thì sao?”, Bi Đặc sốt sắng.“Yên tâm đi, đợi bọn chúng đến bao giờ cơ chứ,Chỉ cần chiếm đựợc thành Kim An, dãy núi Tuyết Long, nữ vướng sẽ phái binh tới ứng cứu, người đâu cho quân dự bị ra trận” Phi Nhĩ Đức ra lệnh