Trên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim…
Chương 173: Chương 173
Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… Hôm nay, Lãnh Thiên Minh lại đến xưởng công binh.“Lão Giáp, mười chiếc chiến hạm của ta đã được cải tạo xong chưa?”, Lãnh Thiên Minh hỏi.Giáp Tử Thất cười đáp: “Xin ngài yên tâm, chúng được neo ở bến tàu Bắc Hải thuộc Duy huyện.Theo yêu cầu của ngài, mỗi chiến hạm có thể chở được hơn 20 khẩu pháo.Cổ Bách Vạn đã làm theo những gì ngài căn dặn, ngài không biết mấy chiếc tàu buôn này to thế nào đâu, ít nhất có thể cân được mười chiếc tàu đánh cá bình thường đấy.Không gian đủ để chứa năm, sáu trăm người”.Lãnh Thiên Minh vui vẻ nói: “Tốt, mười chiếc chiến hạm này sẽ là bước đầu tiên để Hắc Kỳ Quân ta tiến ra biển, ngươi phải giúp ta cải tiến chúng sao cho mạnh hơn cả t** ch**n bọc thép của Đại Lương mới được.Một ngày nào đó, ta sẽ lái chúng ra khơi, ha ha…”Ba ngày sau, Trình Khai Sơn đã về đến phủ Thanh Châu, hắn ta đi thẳng một mạch đến vương phủ của Lãnh Thiên Minh.Lúc này, Lãnh Thiên Minh đang giảng bài cho Mộ Như Tuyết và Tiểu Lan.“Dưỡng thai là một môn học đòi hỏi trình độ cao, các nàng phải thật chú tâm mới được.Ví dụ như lúc ăn cơm, đi đứng, rèn luyện, tất cả các phương diện đều được yêu cầu rất nghiêm ngặt…”Hai cô gái cũng nghe một cách say sưa, hớn hở…“Thất hoàng tử, Thất hoàng tử…”, một âm thanh từ bên ngoài vọng đến.“Ai đó? Lớn tiếng như vậy làm gì hả?”, Lãnh Thiên Minh bước ra ngoài xem, cười nói: “Ồ, không phải tư lệnh hải quân của chúng ta đó sao? Sao huynh lại rảnh rỗi chạy đến thăm ta thế?”Trình Khai Sơn nghiêm túc nói: “Ta có việc báo cáo, muốn xin ý kiến ngài!”Nhìn thấy thái độ của hắn ta, Lãnh Thiên Minh biết chắc là đã có chuyện lớn xảy ra, hắn thôi cười và nói: “Đến phòng ta rồi nói…”Trình Khai Sơn kể lại mọi chuyện cho Lãnh Thiên Minh, nghe xong, Lãnh Thiên Minh giận đến mức ném văng tách trà ngay tại chỗ.“Lũ giặc Oa chết tiệt, lần trước để bọn chúng chạy thoát, ta còn chưa tìm đến chúng, vậy mà chúng lại dám tới, ngươi biết bọn chúng có bao nhiêu người hay không?”, Lãnh Thiên Minh hỏi.Trình Khai Sơn nói: “Theo như lời của Hải Nương, tên Bổn Nguyên kia là một trong những hải tặc nổi danh trên biển, thủ hạ của hắn ta có ít nhất năm vạn tên, cùng 400 chiến thuyền.Không chỉ riêng vùng Đông Hải của chúng ta, vùng duyên hải thuộc lãnh thổ Đại Lương cũng đã bị hắn ta xâm phạm rất nhiều lần.Tuy nhiên, mấy lần gần đây, có thể thấy rõ mục đích của tên này là trả thù chúng ta.Những nơi hắn ta đi qua, bất kể là già trẻ, nam nữ, không một ai còn sống”.“Hiện tại, tình hình hải quân của chúng ta như thế nào?”, Lãnh Thiên Minh hỏi.“Ta hiện có 150 chiếc thuyền, sau khi sàng lọc người của bang Triêu Nam lúc trước, chỉ để lại những thanh niên cường tráng, khỏe mạnh, cộng thêm người của Hắc Kỳ Quân thì vừa đúng 2 vạn người”, Trình Khai Sơn nói.“Chúng ta có thể trực tiếp tấn công cứ điểm của hắn ta được không?”, Lãnh Thiên Minh hỏi.“Trên biển không thể so với đất liền được, hơn nữa, hải tặc quanh năm sống trên biển, sức chiến đấu vô cùng mạnh mẽ, đừng nói là chúng ta có ít người hơn, dù có nhiều người cũng chưa chắc thắng được chúng”, Trình Khai Sơn đáp.“Thế nhưng nếu không thể diệt sạch hang hổ của đám giặc Oa này thì nước xa mãi mãi không cứu được lửa gần.Một ngày nào đó, ông đây sẽ diệt toàn tộc của chúng”, Lãnh Thiên Minh hung hăng nói.Tuy Trình Khai Sơn không biết vì sao Lãnh Thiên Minh lại căm hận giặc Oa như vậy, nhưng nếu có thể tiêu diệt chúng trong một lần hành động thì chẳng còn gì tốt hơn.
Hôm nay, Lãnh Thiên Minh lại đến xưởng công binh.
“Lão Giáp, mười chiếc chiến hạm của ta đã được cải tạo xong chưa?”, Lãnh Thiên Minh hỏi.
Giáp Tử Thất cười đáp: “Xin ngài yên tâm, chúng được neo ở bến tàu Bắc Hải thuộc Duy huyện.
Theo yêu cầu của ngài, mỗi chiến hạm có thể chở được hơn 20 khẩu pháo.
Cổ Bách Vạn đã làm theo những gì ngài căn dặn, ngài không biết mấy chiếc tàu buôn này to thế nào đâu, ít nhất có thể cân được mười chiếc tàu đánh cá bình thường đấy.
Không gian đủ để chứa năm, sáu trăm người”.
Lãnh Thiên Minh vui vẻ nói: “Tốt, mười chiếc chiến hạm này sẽ là bước đầu tiên để Hắc Kỳ Quân ta tiến ra biển, ngươi phải giúp ta cải tiến chúng sao cho mạnh hơn cả t** ch**n bọc thép của Đại Lương mới được.
Một ngày nào đó, ta sẽ lái chúng ra khơi, ha ha…”
Ba ngày sau, Trình Khai Sơn đã về đến phủ Thanh Châu, hắn ta đi thẳng một mạch đến vương phủ của Lãnh Thiên Minh.
Lúc này, Lãnh Thiên Minh đang giảng bài cho Mộ Như Tuyết và Tiểu Lan.
“Dưỡng thai là một môn học đòi hỏi trình độ cao, các nàng phải thật chú tâm mới được.
Ví dụ như lúc ăn cơm, đi đứng, rèn luyện, tất cả các phương diện đều được yêu cầu rất nghiêm ngặt…”
Hai cô gái cũng nghe một cách say sưa, hớn hở…
“Thất hoàng tử, Thất hoàng tử…”, một âm thanh từ bên ngoài vọng đến.
“Ai đó? Lớn tiếng như vậy làm gì hả?”, Lãnh Thiên Minh bước ra ngoài xem, cười nói: “Ồ, không phải tư lệnh hải quân của chúng ta đó sao? Sao huynh lại rảnh rỗi chạy đến thăm ta thế?”
Trình Khai Sơn nghiêm túc nói: “Ta có việc báo cáo, muốn xin ý kiến ngài!”
Nhìn thấy thái độ của hắn ta, Lãnh Thiên Minh biết chắc là đã có chuyện lớn xảy ra, hắn thôi cười và nói: “Đến phòng ta rồi nói…”
Trình Khai Sơn kể lại mọi chuyện cho Lãnh Thiên Minh, nghe xong, Lãnh Thiên Minh giận đến mức ném văng tách trà ngay tại chỗ.
“Lũ giặc Oa chết tiệt, lần trước để bọn chúng chạy thoát, ta còn chưa tìm đến chúng, vậy mà chúng lại dám tới, ngươi biết bọn chúng có bao nhiêu người hay không?”, Lãnh Thiên Minh hỏi.
Trình Khai Sơn nói: “Theo như lời của Hải Nương, tên Bổn Nguyên kia là một trong những hải tặc nổi danh trên biển, thủ hạ của hắn ta có ít nhất năm vạn tên, cùng 400 chiến thuyền.
Không chỉ riêng vùng Đông Hải của chúng ta, vùng duyên hải thuộc lãnh thổ Đại Lương cũng đã bị hắn ta xâm phạm rất nhiều lần.
Tuy nhiên, mấy lần gần đây, có thể thấy rõ mục đích của tên này là trả thù chúng ta.
Những nơi hắn ta đi qua, bất kể là già trẻ, nam nữ, không một ai còn sống”.
“Hiện tại, tình hình hải quân của chúng ta như thế nào?”, Lãnh Thiên Minh hỏi.
“Ta hiện có 150 chiếc thuyền, sau khi sàng lọc người của bang Triêu Nam lúc trước, chỉ để lại những thanh niên cường tráng, khỏe mạnh, cộng thêm người của Hắc Kỳ Quân thì vừa đúng 2 vạn người”, Trình Khai Sơn nói.
“Chúng ta có thể trực tiếp tấn công cứ điểm của hắn ta được không?”, Lãnh Thiên Minh hỏi.
“Trên biển không thể so với đất liền được, hơn nữa, hải tặc quanh năm sống trên biển, sức chiến đấu vô cùng mạnh mẽ, đừng nói là chúng ta có ít người hơn, dù có nhiều người cũng chưa chắc thắng được chúng”, Trình Khai Sơn đáp.
“Thế nhưng nếu không thể diệt sạch hang hổ của đám giặc Oa này thì nước xa mãi mãi không cứu được lửa gần.
Một ngày nào đó, ông đây sẽ diệt toàn tộc của chúng”, Lãnh Thiên Minh hung hăng nói.
Tuy Trình Khai Sơn không biết vì sao Lãnh Thiên Minh lại căm hận giặc Oa như vậy, nhưng nếu có thể tiêu diệt chúng trong một lần hành động thì chẳng còn gì tốt hơn.
Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… Hôm nay, Lãnh Thiên Minh lại đến xưởng công binh.“Lão Giáp, mười chiếc chiến hạm của ta đã được cải tạo xong chưa?”, Lãnh Thiên Minh hỏi.Giáp Tử Thất cười đáp: “Xin ngài yên tâm, chúng được neo ở bến tàu Bắc Hải thuộc Duy huyện.Theo yêu cầu của ngài, mỗi chiến hạm có thể chở được hơn 20 khẩu pháo.Cổ Bách Vạn đã làm theo những gì ngài căn dặn, ngài không biết mấy chiếc tàu buôn này to thế nào đâu, ít nhất có thể cân được mười chiếc tàu đánh cá bình thường đấy.Không gian đủ để chứa năm, sáu trăm người”.Lãnh Thiên Minh vui vẻ nói: “Tốt, mười chiếc chiến hạm này sẽ là bước đầu tiên để Hắc Kỳ Quân ta tiến ra biển, ngươi phải giúp ta cải tiến chúng sao cho mạnh hơn cả t** ch**n bọc thép của Đại Lương mới được.Một ngày nào đó, ta sẽ lái chúng ra khơi, ha ha…”Ba ngày sau, Trình Khai Sơn đã về đến phủ Thanh Châu, hắn ta đi thẳng một mạch đến vương phủ của Lãnh Thiên Minh.Lúc này, Lãnh Thiên Minh đang giảng bài cho Mộ Như Tuyết và Tiểu Lan.“Dưỡng thai là một môn học đòi hỏi trình độ cao, các nàng phải thật chú tâm mới được.Ví dụ như lúc ăn cơm, đi đứng, rèn luyện, tất cả các phương diện đều được yêu cầu rất nghiêm ngặt…”Hai cô gái cũng nghe một cách say sưa, hớn hở…“Thất hoàng tử, Thất hoàng tử…”, một âm thanh từ bên ngoài vọng đến.“Ai đó? Lớn tiếng như vậy làm gì hả?”, Lãnh Thiên Minh bước ra ngoài xem, cười nói: “Ồ, không phải tư lệnh hải quân của chúng ta đó sao? Sao huynh lại rảnh rỗi chạy đến thăm ta thế?”Trình Khai Sơn nghiêm túc nói: “Ta có việc báo cáo, muốn xin ý kiến ngài!”Nhìn thấy thái độ của hắn ta, Lãnh Thiên Minh biết chắc là đã có chuyện lớn xảy ra, hắn thôi cười và nói: “Đến phòng ta rồi nói…”Trình Khai Sơn kể lại mọi chuyện cho Lãnh Thiên Minh, nghe xong, Lãnh Thiên Minh giận đến mức ném văng tách trà ngay tại chỗ.“Lũ giặc Oa chết tiệt, lần trước để bọn chúng chạy thoát, ta còn chưa tìm đến chúng, vậy mà chúng lại dám tới, ngươi biết bọn chúng có bao nhiêu người hay không?”, Lãnh Thiên Minh hỏi.Trình Khai Sơn nói: “Theo như lời của Hải Nương, tên Bổn Nguyên kia là một trong những hải tặc nổi danh trên biển, thủ hạ của hắn ta có ít nhất năm vạn tên, cùng 400 chiến thuyền.Không chỉ riêng vùng Đông Hải của chúng ta, vùng duyên hải thuộc lãnh thổ Đại Lương cũng đã bị hắn ta xâm phạm rất nhiều lần.Tuy nhiên, mấy lần gần đây, có thể thấy rõ mục đích của tên này là trả thù chúng ta.Những nơi hắn ta đi qua, bất kể là già trẻ, nam nữ, không một ai còn sống”.“Hiện tại, tình hình hải quân của chúng ta như thế nào?”, Lãnh Thiên Minh hỏi.“Ta hiện có 150 chiếc thuyền, sau khi sàng lọc người của bang Triêu Nam lúc trước, chỉ để lại những thanh niên cường tráng, khỏe mạnh, cộng thêm người của Hắc Kỳ Quân thì vừa đúng 2 vạn người”, Trình Khai Sơn nói.“Chúng ta có thể trực tiếp tấn công cứ điểm của hắn ta được không?”, Lãnh Thiên Minh hỏi.“Trên biển không thể so với đất liền được, hơn nữa, hải tặc quanh năm sống trên biển, sức chiến đấu vô cùng mạnh mẽ, đừng nói là chúng ta có ít người hơn, dù có nhiều người cũng chưa chắc thắng được chúng”, Trình Khai Sơn đáp.“Thế nhưng nếu không thể diệt sạch hang hổ của đám giặc Oa này thì nước xa mãi mãi không cứu được lửa gần.Một ngày nào đó, ông đây sẽ diệt toàn tộc của chúng”, Lãnh Thiên Minh hung hăng nói.Tuy Trình Khai Sơn không biết vì sao Lãnh Thiên Minh lại căm hận giặc Oa như vậy, nhưng nếu có thể tiêu diệt chúng trong một lần hành động thì chẳng còn gì tốt hơn.