Tác giả:

Trên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim…

Chương 179: Chương 179

Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… “Đám giặc Oa các ngươi, không sợ trời phạt sao?”, Cao Ly vương quát.“Trời phạt? Ha ha…nếu thực sự có, vậy nên phạt ngươi mới đúng, ngươi nói phải không, hoàng đế bệ hạ tôn kính?”, Thổ Chân Danh Phá cười lớn.“Đám giặc Oa các ngươi trước giờ làm nhiều việc ác, tàn sát dân lành, sớm có một ngày vương triều Đại Lương sẽ diệt trừ các ngươi”.“Đại Lương, nói thật cho ngươi biết, thuyền c*̉a ta là do Đại Lương cấp, đám người Trung Nguyên đó, chỉ cần đưa tiền, cái gì c*̃ng dám bán, một đất nước như này, c*̃ng đòi làm đối thủ c*̉a Phù Tang? Hiện giờ quỳ xuống van xin, ta sẽ tha cho ngươi một mạng”.Cao Ly vương cười lạnh: “Mặc dù Cao Ly nhỏ bé, nhưng tuyệt đối không tham sống sợ chết”.Thổ Chân nổi nóng: “Vậy ư?”Sau đó hắn ta nói với những đại thần xung quanh: “Các ngươi có sợ chết không?”Một vị đại thần quỳ xuống: “Ta không muốn chết, tướng quân tha mạng”.Một người lại một người nữa, hầu như tất cả các đại thần đều sợ hãi quỳ xuống, Cao Ly vương phẫn nộ quát: “Đám người không có cốt cách các ngươi!”Thổ Chân Danh Phá bật cười ha hả, vung đao, nói: “Cốt cách thì tốt đấy, tiếc là đám Cao Ly các ngươi không có…”Sau khi chiếm lĩnh hoàng cung Cao Ly, quốc gia hữu danh vô thực này đã hoàn toàn rơi vào tay Thổ Chân Danh Phá.“Thổ Chân tướng quân, giờ ngài đã chiếm được Tân La, khi nào chúng ta nam hạ, diệt trừ tàn dư quân đội Cao Ly?”, Bổn Nguyên Sĩ Nhất Lang hỏi.Thổ Chân Danh Phá kinh ngạc nhìn hắn ta, nói: “Bổn Nguyên các hạ, ta nghĩ ngài hiểu lầm rồi, ta hứa giao vùng đất phía nam Giang Nguyên cho ngài, chứ không hề nói, sẽ giúp ngài chiếm nó”.“Cái gì? Ngài…Thổ Chân Danh Phá, ngài lừa ta đúng không?”, Bổn Nguyên phẫn nộ nói.Thổ Chân Danh Phá mỉm cười: “Có thể nhường ngài vùng đó, đã là ân điển lớn nhất c*̉a Đức Xuyên tướng quân, không lẽ ngài muốn đối đầu với gia tộc Đức Xuyên?”Bổn Nguyên Sĩ Nhất Lang sững người, gia tộc Đức Xuyên là tổ chức Mán Liêu lớn nhất đất nước Phù Tang, gần như thống lĩnh cả Phù Tang, không ai trên đất nước đó dám bất kính với họ.“Ý ngài là gì? Không lẽ ngài đã đầu quân cho Đức Xuyên tướng quân”.Thổ Chân Danh Phá đáp: “Đúng vậy, chiếm lĩnh Cao Ly lần này chính là mệnh lệnh c*̉a Đức Xuyên tướng quân, chuẩn bị cho cuộc tấn công Trung Nguyên, ngài nên cảm tạ sự tin tưởng c*̉a Đức Xuyên tướng quân mới phải, nếu ngài có thể tự chiếm được phía nam, ta tin tướng quân sẽ vô c*̀ng coi trọng ngài đó”.Bổn Nguyên Sĩ Nhất Lang nghiến răng, nói: “Được, coi như ngài giỏi, ta sẽ tự chiếm phía Nam, tự mình dâng nó lên Đức Xuyên tướng quân”.Thổ Chân Danh Phá nhìn Bổn Nguyên, phá lên cười: “Con trai c*̉a một kỹ nữ c*̃ng muốn thể hiện bản thân trước Đức Xuyên tướng quân, đúng là nực cười”.Bổn Nguyên Sĩ Nhất Lang chợt hiểu ra, hắn ta là một kẻ bị người khác xem thường, nhưng nếu có thể bám vào cây đại thụ Đức Xuyên tướng quân, vậy sẽ có cơ hội…“Truyền lệnh, cho thuyền chiến quay về đảo Thỏ Con, chở tất cả người c*̉a chúng ta đến đây”, Bổn Nguyên hét lên.Trình Khải Sơn đã ở trên đảo Thỏ Con hơn tuần, bắt đầu mất hết kiên nhẫn.“Chết tiệt, muội nói tại sao đám hải tặc này mãi không quay lại?”Hải Nương mỉm cười đáp, “Đây là biển lớn, có lúc sẽ sai lệch tuyến đường, mất thêm vài ngày cũng là chuyện thường tình.”

“Đám giặc Oa các ngươi, không sợ trời phạt sao?”, Cao Ly vương quát.

“Trời phạt? Ha ha…nếu thực sự có, vậy nên phạt ngươi mới đúng, ngươi nói phải không, hoàng đế bệ hạ tôn kính?”, Thổ Chân Danh Phá cười lớn.

“Đám giặc Oa các ngươi trước giờ làm nhiều việc ác, tàn sát dân lành, sớm có một ngày vương triều Đại Lương sẽ diệt trừ các ngươi”.

“Đại Lương, nói thật cho ngươi biết, thuyền c*̉a ta là do Đại Lương cấp, đám người Trung Nguyên đó, chỉ cần đưa tiền, cái gì c*̃ng dám bán, một đất nước như này, c*̃ng đòi làm đối thủ c*̉a Phù Tang? Hiện giờ quỳ xuống van xin, ta sẽ tha cho ngươi một mạng”.

Cao Ly vương cười lạnh: “Mặc dù Cao Ly nhỏ bé, nhưng tuyệt đối không tham sống sợ chết”.

Thổ Chân nổi nóng: “Vậy ư?”

Sau đó hắn ta nói với những đại thần xung quanh: “Các ngươi có sợ chết không?”

Một vị đại thần quỳ xuống: “Ta không muốn chết, tướng quân tha mạng”.

Một người lại một người nữa, hầu như tất cả các đại thần đều sợ hãi quỳ xuống, Cao Ly vương phẫn nộ quát: “Đám người không có cốt cách các ngươi!”

Thổ Chân Danh Phá bật cười ha hả, vung đao, nói: “Cốt cách thì tốt đấy, tiếc là đám Cao Ly các ngươi không có…”

Sau khi chiếm lĩnh hoàng cung Cao Ly, quốc gia hữu danh vô thực này đã hoàn toàn rơi vào tay Thổ Chân Danh Phá.

“Thổ Chân tướng quân, giờ ngài đã chiếm được Tân La, khi nào chúng ta nam hạ, diệt trừ tàn dư quân đội Cao Ly?”, Bổn Nguyên Sĩ Nhất Lang hỏi.

Thổ Chân Danh Phá kinh ngạc nhìn hắn ta, nói: “Bổn Nguyên các hạ, ta nghĩ ngài hiểu lầm rồi, ta hứa giao vùng đất phía nam Giang Nguyên cho ngài, chứ không hề nói, sẽ giúp ngài chiếm nó”.

“Cái gì? Ngài…Thổ Chân Danh Phá, ngài lừa ta đúng không?”, Bổn Nguyên phẫn nộ nói.

Thổ Chân Danh Phá mỉm cười: “Có thể nhường ngài vùng đó, đã là ân điển lớn nhất c*̉a Đức Xuyên tướng quân, không lẽ ngài muốn đối đầu với gia tộc Đức Xuyên?”

Bổn Nguyên Sĩ Nhất Lang sững người, gia tộc Đức Xuyên là tổ chức Mán Liêu lớn nhất đất nước Phù Tang, gần như thống lĩnh cả Phù Tang, không ai trên đất nước đó dám bất kính với họ.

“Ý ngài là gì? Không lẽ ngài đã đầu quân cho Đức Xuyên tướng quân”.

Thổ Chân Danh Phá đáp: “Đúng vậy, chiếm lĩnh Cao Ly lần này chính là mệnh lệnh c*̉a Đức Xuyên tướng quân, chuẩn bị cho cuộc tấn công Trung Nguyên, ngài nên cảm tạ sự tin tưởng c*̉a Đức Xuyên tướng quân mới phải, nếu ngài có thể tự chiếm được phía nam, ta tin tướng quân sẽ vô c*̀ng coi trọng ngài đó”.

Bổn Nguyên Sĩ Nhất Lang nghiến răng, nói: “Được, coi như ngài giỏi, ta sẽ tự chiếm phía Nam, tự mình dâng nó lên Đức Xuyên tướng quân”.

Thổ Chân Danh Phá nhìn Bổn Nguyên, phá lên cười: “Con trai c*̉a một kỹ nữ c*̃ng muốn thể hiện bản thân trước Đức Xuyên tướng quân, đúng là nực cười”.

Bổn Nguyên Sĩ Nhất Lang chợt hiểu ra, hắn ta là một kẻ bị người khác xem thường, nhưng nếu có thể bám vào cây đại thụ Đức Xuyên tướng quân, vậy sẽ có cơ hội…

“Truyền lệnh, cho thuyền chiến quay về đảo Thỏ Con, chở tất cả người c*̉a chúng ta đến đây”, Bổn Nguyên hét lên.

Trình Khải Sơn đã ở trên đảo Thỏ Con hơn tuần, bắt đầu mất hết kiên nhẫn.

“Chết tiệt, muội nói tại sao đám hải tặc này mãi không quay lại?”

Hải Nương mỉm cười đáp, “Đây là biển lớn, có lúc sẽ sai lệch tuyến đường, mất thêm vài ngày cũng là chuyện thường tình.

Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… “Đám giặc Oa các ngươi, không sợ trời phạt sao?”, Cao Ly vương quát.“Trời phạt? Ha ha…nếu thực sự có, vậy nên phạt ngươi mới đúng, ngươi nói phải không, hoàng đế bệ hạ tôn kính?”, Thổ Chân Danh Phá cười lớn.“Đám giặc Oa các ngươi trước giờ làm nhiều việc ác, tàn sát dân lành, sớm có một ngày vương triều Đại Lương sẽ diệt trừ các ngươi”.“Đại Lương, nói thật cho ngươi biết, thuyền c*̉a ta là do Đại Lương cấp, đám người Trung Nguyên đó, chỉ cần đưa tiền, cái gì c*̃ng dám bán, một đất nước như này, c*̃ng đòi làm đối thủ c*̉a Phù Tang? Hiện giờ quỳ xuống van xin, ta sẽ tha cho ngươi một mạng”.Cao Ly vương cười lạnh: “Mặc dù Cao Ly nhỏ bé, nhưng tuyệt đối không tham sống sợ chết”.Thổ Chân nổi nóng: “Vậy ư?”Sau đó hắn ta nói với những đại thần xung quanh: “Các ngươi có sợ chết không?”Một vị đại thần quỳ xuống: “Ta không muốn chết, tướng quân tha mạng”.Một người lại một người nữa, hầu như tất cả các đại thần đều sợ hãi quỳ xuống, Cao Ly vương phẫn nộ quát: “Đám người không có cốt cách các ngươi!”Thổ Chân Danh Phá bật cười ha hả, vung đao, nói: “Cốt cách thì tốt đấy, tiếc là đám Cao Ly các ngươi không có…”Sau khi chiếm lĩnh hoàng cung Cao Ly, quốc gia hữu danh vô thực này đã hoàn toàn rơi vào tay Thổ Chân Danh Phá.“Thổ Chân tướng quân, giờ ngài đã chiếm được Tân La, khi nào chúng ta nam hạ, diệt trừ tàn dư quân đội Cao Ly?”, Bổn Nguyên Sĩ Nhất Lang hỏi.Thổ Chân Danh Phá kinh ngạc nhìn hắn ta, nói: “Bổn Nguyên các hạ, ta nghĩ ngài hiểu lầm rồi, ta hứa giao vùng đất phía nam Giang Nguyên cho ngài, chứ không hề nói, sẽ giúp ngài chiếm nó”.“Cái gì? Ngài…Thổ Chân Danh Phá, ngài lừa ta đúng không?”, Bổn Nguyên phẫn nộ nói.Thổ Chân Danh Phá mỉm cười: “Có thể nhường ngài vùng đó, đã là ân điển lớn nhất c*̉a Đức Xuyên tướng quân, không lẽ ngài muốn đối đầu với gia tộc Đức Xuyên?”Bổn Nguyên Sĩ Nhất Lang sững người, gia tộc Đức Xuyên là tổ chức Mán Liêu lớn nhất đất nước Phù Tang, gần như thống lĩnh cả Phù Tang, không ai trên đất nước đó dám bất kính với họ.“Ý ngài là gì? Không lẽ ngài đã đầu quân cho Đức Xuyên tướng quân”.Thổ Chân Danh Phá đáp: “Đúng vậy, chiếm lĩnh Cao Ly lần này chính là mệnh lệnh c*̉a Đức Xuyên tướng quân, chuẩn bị cho cuộc tấn công Trung Nguyên, ngài nên cảm tạ sự tin tưởng c*̉a Đức Xuyên tướng quân mới phải, nếu ngài có thể tự chiếm được phía nam, ta tin tướng quân sẽ vô c*̀ng coi trọng ngài đó”.Bổn Nguyên Sĩ Nhất Lang nghiến răng, nói: “Được, coi như ngài giỏi, ta sẽ tự chiếm phía Nam, tự mình dâng nó lên Đức Xuyên tướng quân”.Thổ Chân Danh Phá nhìn Bổn Nguyên, phá lên cười: “Con trai c*̉a một kỹ nữ c*̃ng muốn thể hiện bản thân trước Đức Xuyên tướng quân, đúng là nực cười”.Bổn Nguyên Sĩ Nhất Lang chợt hiểu ra, hắn ta là một kẻ bị người khác xem thường, nhưng nếu có thể bám vào cây đại thụ Đức Xuyên tướng quân, vậy sẽ có cơ hội…“Truyền lệnh, cho thuyền chiến quay về đảo Thỏ Con, chở tất cả người c*̉a chúng ta đến đây”, Bổn Nguyên hét lên.Trình Khải Sơn đã ở trên đảo Thỏ Con hơn tuần, bắt đầu mất hết kiên nhẫn.“Chết tiệt, muội nói tại sao đám hải tặc này mãi không quay lại?”Hải Nương mỉm cười đáp, “Đây là biển lớn, có lúc sẽ sai lệch tuyến đường, mất thêm vài ngày cũng là chuyện thường tình.”

Chương 179: Chương 179