Trên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim…
Chương 185: Chương 185
Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… Lãnh Thiên Minh có chút bất ngờ, nói: “Thích tướng quân hiểu rõ chuyện Bắc Lương như vậy, xem ra chuyến này tới đây mục đích không đơn thuần”.Thích Kinh Phong tiếp tục: “Không giấu thất hoàng tử, trước khi đến đây hoàng đế bệ hạ đã tìm ta nói chuyện, tộc Hiên Vũ chúng ta nguyện ý kết đồng minh ngàn đời với Bắc Lương, nếu thật sự có một ngày thất hoàng tử thống trị Bắc Lương, ta tin ngài nhất định sẽ nghĩ vậy, đúng chứ?”Lãnh Thiên Minh bật cười: “Thích tướng quân, ngươi nghĩ nhiều rồi, không phải ngươi không biết hoàn cảnh c*̉a ta ở Bắc Lương, vị trí đại vương làm sao đến lượt ta cơ chứ?”Thích Kinh Phong ngừng chút rồi nói: “Đó là trước đây, hiện tại danh tiếng thất hoàng tử ở Bắc Lương không hề kém ai, hơn nữa, nếu ngài đồng ý, Đại Lương chúng ta sẽ toàn lực ủng hộ ngài”.Lãnh Thiên Minh trầm tư, nói: “Không biết Đại Lương có thể ủng hộ ta thứ gì?”“Hoàng đế Hiên Vũ đã nói, chỉ cần có thể giúp thất hoàng tử, cho dù ngài cần bao nhiêu tiền tài, nhân lực, chúng ta đều sẽ hết mình cung ứng”.“Ha ha…”, Lãnh Thiên Minh bật cười lớn: “Thích tướng quân, ý c*̉a ngươi không phải là muốn ta dẫn quân đội Đại Lương vào đánh đô thành Bắc Lương đấy chứ?”Thích Kinh Phong bình tĩnh đáp: “Mong thất hoàng tử đừng nghĩ nhiều, Đại Lương chẳng qua chỉ hy vọng có một vị Bắc Lương vương thân thiện, hữu nghị hơn mà thôi, điều này chắc ngài hiểu?”Lãnh Thiên Minh gật đầu: “Ta hiểu, thay ta gửi lời cảm ơn ý tốt c*̉a hoàng đế Hiên Vũ, Lãnh Thiên Minh ta có tranh vương vị, c*̃ng sẽ dựa vào sức mình, quan hệ Bắc Lương và Đại Lương sau này đi đến đâu, ta c*̃ng không nói trước được”.Thích Kinh Phong mỉm cười gật đầu: “Ta hiểu rồi, còn một việc cuối c*̀ng, hoàng đế muốn ta chuyển lời cho thất hoàng tử”.“Chuyện gì vậy?”“Ngài và công chúa là hai người thuộc thế giới khác nhau, không thể xảy ra bất kỳ chuyện gì, công chúa còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, nhưng trên người lại gánh vác vận mệnh Đại Lương, có rất nhiều việc, hy vọng Thất hoàng tử hiểu cho”.Lãnh Thiên Minh mỉm cười đáp: “Tướng quân yên tâm, ta và công chúa chỉ đơn thuần là bằng hữu”.Nói chuyện với Thích Kinh Phong xong, Lãnh Thiên Minh chợt nảy sinh vài phần đồng tình với Hiên Vũ Ngọc Nhi, nếu không phải sinh ra trong hoàng thất, nàng nhất định có thể luôn sống vui vẻ…Khi trở về phủ, Hiên Vũ Ngọc Nhi vẫn ở đó…“Thiên Minh ca ca, Mộ tỷ tỷ bảo ta ở lại dùng bữa”, nàng vui vẻ nói với hắn.“Được thôi”.Trong bữa ăn, bốn người ngồi bốn góc bàn.Lãnh Thiên Minh cười, nói: “Nào, đã có cơ hội ngồi chung bàn ăn, chính là duyên phận, nào…”Mộ Như Tuyết c*̃ng mỉm cười, nói: “Ngọc Nhi muội muội kể chuyện cho ta cả ngày trời, chắc là mệt rồi, phải ăn nhiều vào nhé”.Tiểu Lan thấy Hiên Vũ Ngọc Nhi chỉ đụng đũa mà không lên tiếng, không kiềm được hỏi: “Ngọc Nhi, sao vậy?”Ai ngờ Hiên Vũ Ngọc Nhi đột nhiên rưng rưng chực khóc, nhưng sau đó vẫn gượng cười, nói: “Trừ phụ vương, đây là lần đầu tiên có người dùng bữa c*̀ng ta”.Ba người kia sững sờ, là công chúa Đại Lương, từ nhỏ chuyện ăn uống đã bị quản lý vô c*̀ng nghiêm ngặt, đến một người bạn c*̃ng không có, lại càng chẳng ai dám ngồi dùng bữa c*̀ng nàng…
Lãnh Thiên Minh có chút bất ngờ, nói: “Thích tướng quân hiểu rõ chuyện Bắc Lương như vậy, xem ra chuyến này tới đây mục đích không đơn thuần”.
Thích Kinh Phong tiếp tục: “Không giấu thất hoàng tử, trước khi đến đây hoàng đế bệ hạ đã tìm ta nói chuyện, tộc Hiên Vũ chúng ta nguyện ý kết đồng minh ngàn đời với Bắc Lương, nếu thật sự có một ngày thất hoàng tử thống trị Bắc Lương, ta tin ngài nhất định sẽ nghĩ vậy, đúng chứ?”
Lãnh Thiên Minh bật cười: “Thích tướng quân, ngươi nghĩ nhiều rồi, không phải ngươi không biết hoàn cảnh c*̉a ta ở Bắc Lương, vị trí đại vương làm sao đến lượt ta cơ chứ?”
Thích Kinh Phong ngừng chút rồi nói: “Đó là trước đây, hiện tại danh tiếng thất hoàng tử ở Bắc Lương không hề kém ai, hơn nữa, nếu ngài đồng ý, Đại Lương chúng ta sẽ toàn lực ủng hộ ngài”.
Lãnh Thiên Minh trầm tư, nói: “Không biết Đại Lương có thể ủng hộ ta thứ gì?”
“Hoàng đế Hiên Vũ đã nói, chỉ cần có thể giúp thất hoàng tử, cho dù ngài cần bao nhiêu tiền tài, nhân lực, chúng ta đều sẽ hết mình cung ứng”.
“Ha ha…”, Lãnh Thiên Minh bật cười lớn: “Thích tướng quân, ý c*̉a ngươi không phải là muốn ta dẫn quân đội Đại Lương vào đánh đô thành Bắc Lương đấy chứ?”
Thích Kinh Phong bình tĩnh đáp: “Mong thất hoàng tử đừng nghĩ nhiều, Đại Lương chẳng qua chỉ hy vọng có một vị Bắc Lương vương thân thiện, hữu nghị hơn mà thôi, điều này chắc ngài hiểu?”
Lãnh Thiên Minh gật đầu: “Ta hiểu, thay ta gửi lời cảm ơn ý tốt c*̉a hoàng đế Hiên Vũ, Lãnh Thiên Minh ta có tranh vương vị, c*̃ng sẽ dựa vào sức mình, quan hệ Bắc Lương và Đại Lương sau này đi đến đâu, ta c*̃ng không nói trước được”.
Thích Kinh Phong mỉm cười gật đầu: “Ta hiểu rồi, còn một việc cuối c*̀ng, hoàng đế muốn ta chuyển lời cho thất hoàng tử”.
“Chuyện gì vậy?”
“Ngài và công chúa là hai người thuộc thế giới khác nhau, không thể xảy ra bất kỳ chuyện gì, công chúa còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, nhưng trên người lại gánh vác vận mệnh Đại Lương, có rất nhiều việc, hy vọng Thất hoàng tử hiểu cho”.
Lãnh Thiên Minh mỉm cười đáp: “Tướng quân yên tâm, ta và công chúa chỉ đơn thuần là bằng hữu”.
Nói chuyện với Thích Kinh Phong xong, Lãnh Thiên Minh chợt nảy sinh vài phần đồng tình với Hiên Vũ Ngọc Nhi, nếu không phải sinh ra trong hoàng thất, nàng nhất định có thể luôn sống vui vẻ…
Khi trở về phủ, Hiên Vũ Ngọc Nhi vẫn ở đó…
“Thiên Minh ca ca, Mộ tỷ tỷ bảo ta ở lại dùng bữa”, nàng vui vẻ nói với hắn.
“Được thôi”.
Trong bữa ăn, bốn người ngồi bốn góc bàn.
Lãnh Thiên Minh cười, nói: “Nào, đã có cơ hội ngồi chung bàn ăn, chính là duyên phận, nào…”
Mộ Như Tuyết c*̃ng mỉm cười, nói: “Ngọc Nhi muội muội kể chuyện cho ta cả ngày trời, chắc là mệt rồi, phải ăn nhiều vào nhé”.
Tiểu Lan thấy Hiên Vũ Ngọc Nhi chỉ đụng đũa mà không lên tiếng, không kiềm được hỏi: “Ngọc Nhi, sao vậy?”
Ai ngờ Hiên Vũ Ngọc Nhi đột nhiên rưng rưng chực khóc, nhưng sau đó vẫn gượng cười, nói: “Trừ phụ vương, đây là lần đầu tiên có người dùng bữa c*̀ng ta”.
Ba người kia sững sờ, là công chúa Đại Lương, từ nhỏ chuyện ăn uống đã bị quản lý vô c*̀ng nghiêm ngặt, đến một người bạn c*̃ng không có, lại càng chẳng ai dám ngồi dùng bữa c*̀ng nàng…
Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… Lãnh Thiên Minh có chút bất ngờ, nói: “Thích tướng quân hiểu rõ chuyện Bắc Lương như vậy, xem ra chuyến này tới đây mục đích không đơn thuần”.Thích Kinh Phong tiếp tục: “Không giấu thất hoàng tử, trước khi đến đây hoàng đế bệ hạ đã tìm ta nói chuyện, tộc Hiên Vũ chúng ta nguyện ý kết đồng minh ngàn đời với Bắc Lương, nếu thật sự có một ngày thất hoàng tử thống trị Bắc Lương, ta tin ngài nhất định sẽ nghĩ vậy, đúng chứ?”Lãnh Thiên Minh bật cười: “Thích tướng quân, ngươi nghĩ nhiều rồi, không phải ngươi không biết hoàn cảnh c*̉a ta ở Bắc Lương, vị trí đại vương làm sao đến lượt ta cơ chứ?”Thích Kinh Phong ngừng chút rồi nói: “Đó là trước đây, hiện tại danh tiếng thất hoàng tử ở Bắc Lương không hề kém ai, hơn nữa, nếu ngài đồng ý, Đại Lương chúng ta sẽ toàn lực ủng hộ ngài”.Lãnh Thiên Minh trầm tư, nói: “Không biết Đại Lương có thể ủng hộ ta thứ gì?”“Hoàng đế Hiên Vũ đã nói, chỉ cần có thể giúp thất hoàng tử, cho dù ngài cần bao nhiêu tiền tài, nhân lực, chúng ta đều sẽ hết mình cung ứng”.“Ha ha…”, Lãnh Thiên Minh bật cười lớn: “Thích tướng quân, ý c*̉a ngươi không phải là muốn ta dẫn quân đội Đại Lương vào đánh đô thành Bắc Lương đấy chứ?”Thích Kinh Phong bình tĩnh đáp: “Mong thất hoàng tử đừng nghĩ nhiều, Đại Lương chẳng qua chỉ hy vọng có một vị Bắc Lương vương thân thiện, hữu nghị hơn mà thôi, điều này chắc ngài hiểu?”Lãnh Thiên Minh gật đầu: “Ta hiểu, thay ta gửi lời cảm ơn ý tốt c*̉a hoàng đế Hiên Vũ, Lãnh Thiên Minh ta có tranh vương vị, c*̃ng sẽ dựa vào sức mình, quan hệ Bắc Lương và Đại Lương sau này đi đến đâu, ta c*̃ng không nói trước được”.Thích Kinh Phong mỉm cười gật đầu: “Ta hiểu rồi, còn một việc cuối c*̀ng, hoàng đế muốn ta chuyển lời cho thất hoàng tử”.“Chuyện gì vậy?”“Ngài và công chúa là hai người thuộc thế giới khác nhau, không thể xảy ra bất kỳ chuyện gì, công chúa còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, nhưng trên người lại gánh vác vận mệnh Đại Lương, có rất nhiều việc, hy vọng Thất hoàng tử hiểu cho”.Lãnh Thiên Minh mỉm cười đáp: “Tướng quân yên tâm, ta và công chúa chỉ đơn thuần là bằng hữu”.Nói chuyện với Thích Kinh Phong xong, Lãnh Thiên Minh chợt nảy sinh vài phần đồng tình với Hiên Vũ Ngọc Nhi, nếu không phải sinh ra trong hoàng thất, nàng nhất định có thể luôn sống vui vẻ…Khi trở về phủ, Hiên Vũ Ngọc Nhi vẫn ở đó…“Thiên Minh ca ca, Mộ tỷ tỷ bảo ta ở lại dùng bữa”, nàng vui vẻ nói với hắn.“Được thôi”.Trong bữa ăn, bốn người ngồi bốn góc bàn.Lãnh Thiên Minh cười, nói: “Nào, đã có cơ hội ngồi chung bàn ăn, chính là duyên phận, nào…”Mộ Như Tuyết c*̃ng mỉm cười, nói: “Ngọc Nhi muội muội kể chuyện cho ta cả ngày trời, chắc là mệt rồi, phải ăn nhiều vào nhé”.Tiểu Lan thấy Hiên Vũ Ngọc Nhi chỉ đụng đũa mà không lên tiếng, không kiềm được hỏi: “Ngọc Nhi, sao vậy?”Ai ngờ Hiên Vũ Ngọc Nhi đột nhiên rưng rưng chực khóc, nhưng sau đó vẫn gượng cười, nói: “Trừ phụ vương, đây là lần đầu tiên có người dùng bữa c*̀ng ta”.Ba người kia sững sờ, là công chúa Đại Lương, từ nhỏ chuyện ăn uống đã bị quản lý vô c*̀ng nghiêm ngặt, đến một người bạn c*̃ng không có, lại càng chẳng ai dám ngồi dùng bữa c*̀ng nàng…