Trên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim…
Chương 193: Chương 193
Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… Nói đoạn, Lãnh Thiên Tinh đứng lên: “Cháu đã nói hết với ông toàn bộ kế hoạch của mình, hiện tại cháu không thể ra mặt, việc còn lại đành nhờ vào ông, cháu và mẫu thân sẽ chờ ông trở về đô thành”.Trong vương cung Thiên Khải – Đại Lương.“Bệ hạ, hôm nay biên quan truyền tinh đến, kỵ binh Bắc Lương đã x*m ph*m l*nh th* ta rất nhiều lần, có không ít dân chúng vô tội và thương đội bị chặn giết”, một vị đại thần lên tiếng.Hoàng đế Hiên Vũ nhướng mày nói: “Không phải đại quân Bắc Lương đang thảo phạt tộc Hồng Mao à? Sao lại xuất hiện ở biên giới Đại Lương ta?”“Khởi bẩm bệ hạ, theo báo cáo, hẳn là quân đội trấn thủ biên quan, nhân số có khoảng vạn người”, đại thần đáp.Ánh mắt hoàng đế Hiên Vũ lóe lên tia sắc bén, nói: “Bắc Lương đúng là không an phận, đang đại chiến với tộc Hồng Mao mà còn dám chạy đến tập kích biên cảnh ta”.Đại hoàng tử Hiên Vũ Khuyết đứng dậy nói: “Phụ hoàng, đội ngũ nhỏ như thế chẳng có gì đáng sợ, cho ta năm vạn nhân mã, đảm bảo không đến một tháng sẽ tiêu diệt toàn bộ, trả lại thái bình cho biên cảnh”.Một đại thần phía sau đại hoàng tử c*̃ng đứng ra: “Đúng thế, Đại Lương nhiều năm không có chiến sự, nếu tiêu diệt được kẻ xâm lược lần này, danh tiếng của Đại Lương vang dội, có thể nói là chiến công tuyệt vời”.Nhị hoàng tử nghe xong, lập tức nói: “Phụ hoàng, bọn tiểu tặc này sao cần để đại ca động tay, thỉnh phụ hoàng cho phép nhi thần xuất binh, không cần đến năm vạn, chỉ cần ba vạn nhân mã là đủ”.Nói xong thì chờ mong nhìn Hiên Vũ Khuyết.Hoàng đế Hiên Vũ vẫn đang do dự, đại hoàng tử đột nhiên nói: “Phụ hoàng, nếu nhị đệ đã mong muốn ra trận, nhi thần c*̃ng không tiện tranh giành, việc bình loạn biên quan lần này đành vất vả nhị đệ rồi”.Hiên Vũ Hồng đắc ý cười, nói: “Như vậy phải đa tạ ý tốt c*̉a đại ca”.Hoàng đế Hiên Vũ không nghĩ nhiều, nói: “Vậy để nhị hoàng tử tự quyết việc bình loạn đi”.Trong thành Thanh Châu.Lãnh Thiên Minh đang huấn luyện Gấu đại, Gấu nhị: “Bên này là bên trái, bên này là bên phải, hiểu chưa? Khi ta nói đến lượt, các ngươi phải nghe khẩu lệnh c*̉a ta, nếu không lúc ra chiến trường, là rớt mất đầu nghe chưa?”Kích cỡ Gấu đại, Gấu nhị giờ không kém gì mẫu thân chúng, đặc biệt là Gấu đại còn lớn hơn một vòng.Tiểu Hoa bây giờ hầu hết đều ở trong phủ chơi c*̀ng Mộ Như Tuyết, Gấu đại, Gấu nhị thì dường như đã trở thành một phần c*̉a Hắc Kỳ quân…“Thất hoàng tử…thất hoàng tử, đại sự không hay…”, Đa Đoạt tay nắm một chú chim đưa thư, hớt hải chạy vào.Lãnh Thiên Minh lần đầu tiên thấy Đa Đoạt hốt hoảng, vội hỏi: “Đa Đoạt tướng quân, chuyện gì vậy?”“Thất hoàng tử, chúng ta nhận được thư báo, đại vương ở núi Tuyết Long cần viện trợ gấp, vô c*̀ng cấp bách”.Lãnh Thiên Minh biến sắc: “Trung Thư Viện gửi tới ư?”“Không phải, là cấm quân tùy thân c*̉a đại vương”.“Chuyện gì thế này, liên quân Bắc Lương có đến sáu mươi vạn quân, sao vừa khai chiến đã cần viện trợ, hơn nữa còn không thông qua Trung Thư Viện, rốt cuộc là như thế nào?”, Lãnh Thiên Minh nghi hoặc.Đa Đoạt nghiến răng, đáp: “Nếu mạt tướng đoán không sai, đại vương hiện giờ đang bị cô lập, không thể điều động quân thủ thành các thành trì xung quanh, mới phải trực tiếp gửi thư cứu viện đến ngài ở nơi xa xôi này”.“Tại sao?”“Bởi vì duy chỉ có Hắc Kỳ quân không chịu sự khống chế c*̉a quân đội Bắc Lương, quân thủ thành các nơi khác cho dù nhận được thư cầu cứu, đều phải xác nhận quân lệnh mới có thể xuất binh”.Lãnh Thiên Minh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ý c*̉a ngài là hiện giờ quân lệnh không nằm trong tay phụ vương?”“Đúng thế, mặc dù mạt tướng không rõ nguyên nhân, nhưng chắc chắn đại vương đang rất nguy hiểm, nếu không đã chẳng cần gửi thư tới tận đây”.Lãnh Thiên Minh quan sát bản đồ…Núi Tuyết Long ơi là núi Tuyết Long, xem ra chúng ta mãi chưa hết liên quan…“Lập tức triệu tập tất cả thiên hộ Hắc Kỳ quân”.Rất nhanh, đại sảnh đã chật kín các tướng quân, thủ lĩnh.
Nói đoạn, Lãnh Thiên Tinh đứng lên: “Cháu đã nói hết với ông toàn bộ kế hoạch của mình, hiện tại cháu không thể ra mặt, việc còn lại đành nhờ vào ông, cháu và mẫu thân sẽ chờ ông trở về đô thành”.
Trong vương cung Thiên Khải – Đại Lương.
“Bệ hạ, hôm nay biên quan truyền tinh đến, kỵ binh Bắc Lương đã x*m ph*m l*nh th* ta rất nhiều lần, có không ít dân chúng vô tội và thương đội bị chặn giết”, một vị đại thần lên tiếng.
Hoàng đế Hiên Vũ nhướng mày nói: “Không phải đại quân Bắc Lương đang thảo phạt tộc Hồng Mao à? Sao lại xuất hiện ở biên giới Đại Lương ta?”
“Khởi bẩm bệ hạ, theo báo cáo, hẳn là quân đội trấn thủ biên quan, nhân số có khoảng vạn người”, đại thần đáp.
Ánh mắt hoàng đế Hiên Vũ lóe lên tia sắc bén, nói: “Bắc Lương đúng là không an phận, đang đại chiến với tộc Hồng Mao mà còn dám chạy đến tập kích biên cảnh ta”.
Đại hoàng tử Hiên Vũ Khuyết đứng dậy nói: “Phụ hoàng, đội ngũ nhỏ như thế chẳng có gì đáng sợ, cho ta năm vạn nhân mã, đảm bảo không đến một tháng sẽ tiêu diệt toàn bộ, trả lại thái bình cho biên cảnh”.
Một đại thần phía sau đại hoàng tử c*̃ng đứng ra: “Đúng thế, Đại Lương nhiều năm không có chiến sự, nếu tiêu diệt được kẻ xâm lược lần này, danh tiếng của Đại Lương vang dội, có thể nói là chiến công tuyệt vời”.
Nhị hoàng tử nghe xong, lập tức nói: “Phụ hoàng, bọn tiểu tặc này sao cần để đại ca động tay, thỉnh phụ hoàng cho phép nhi thần xuất binh, không cần đến năm vạn, chỉ cần ba vạn nhân mã là đủ”.
Nói xong thì chờ mong nhìn Hiên Vũ Khuyết.
Hoàng đế Hiên Vũ vẫn đang do dự, đại hoàng tử đột nhiên nói: “Phụ hoàng, nếu nhị đệ đã mong muốn ra trận, nhi thần c*̃ng không tiện tranh giành, việc bình loạn biên quan lần này đành vất vả nhị đệ rồi”.
Hiên Vũ Hồng đắc ý cười, nói: “Như vậy phải đa tạ ý tốt c*̉a đại ca”.
Hoàng đế Hiên Vũ không nghĩ nhiều, nói: “Vậy để nhị hoàng tử tự quyết việc bình loạn đi”.
Trong thành Thanh Châu.
Lãnh Thiên Minh đang huấn luyện Gấu đại, Gấu nhị: “Bên này là bên trái, bên này là bên phải, hiểu chưa? Khi ta nói đến lượt, các ngươi phải nghe khẩu lệnh c*̉a ta, nếu không lúc ra chiến trường, là rớt mất đầu nghe chưa?”
Kích cỡ Gấu đại, Gấu nhị giờ không kém gì mẫu thân chúng, đặc biệt là Gấu đại còn lớn hơn một vòng.
Tiểu Hoa bây giờ hầu hết đều ở trong phủ chơi c*̀ng Mộ Như Tuyết, Gấu đại, Gấu nhị thì dường như đã trở thành một phần c*̉a Hắc Kỳ quân…
“Thất hoàng tử…thất hoàng tử, đại sự không hay…”, Đa Đoạt tay nắm một chú chim đưa thư, hớt hải chạy vào.
Lãnh Thiên Minh lần đầu tiên thấy Đa Đoạt hốt hoảng, vội hỏi: “Đa Đoạt tướng quân, chuyện gì vậy?”
“Thất hoàng tử, chúng ta nhận được thư báo, đại vương ở núi Tuyết Long cần viện trợ gấp, vô c*̀ng cấp bách”.
Lãnh Thiên Minh biến sắc: “Trung Thư Viện gửi tới ư?”
“Không phải, là cấm quân tùy thân c*̉a đại vương”.
“Chuyện gì thế này, liên quân Bắc Lương có đến sáu mươi vạn quân, sao vừa khai chiến đã cần viện trợ, hơn nữa còn không thông qua Trung Thư Viện, rốt cuộc là như thế nào?”, Lãnh Thiên Minh nghi hoặc.
Đa Đoạt nghiến răng, đáp: “Nếu mạt tướng đoán không sai, đại vương hiện giờ đang bị cô lập, không thể điều động quân thủ thành các thành trì xung quanh, mới phải trực tiếp gửi thư cứu viện đến ngài ở nơi xa xôi này”.
“Tại sao?”
“Bởi vì duy chỉ có Hắc Kỳ quân không chịu sự khống chế c*̉a quân đội Bắc Lương, quân thủ thành các nơi khác cho dù nhận được thư cầu cứu, đều phải xác nhận quân lệnh mới có thể xuất binh”.
Lãnh Thiên Minh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ý c*̉a ngài là hiện giờ quân lệnh không nằm trong tay phụ vương?”
“Đúng thế, mặc dù mạt tướng không rõ nguyên nhân, nhưng chắc chắn đại vương đang rất nguy hiểm, nếu không đã chẳng cần gửi thư tới tận đây”.
Lãnh Thiên Minh quan sát bản đồ…
Núi Tuyết Long ơi là núi Tuyết Long, xem ra chúng ta mãi chưa hết liên quan…
“Lập tức triệu tập tất cả thiên hộ Hắc Kỳ quân”.
Rất nhanh, đại sảnh đã chật kín các tướng quân, thủ lĩnh.
Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… Nói đoạn, Lãnh Thiên Tinh đứng lên: “Cháu đã nói hết với ông toàn bộ kế hoạch của mình, hiện tại cháu không thể ra mặt, việc còn lại đành nhờ vào ông, cháu và mẫu thân sẽ chờ ông trở về đô thành”.Trong vương cung Thiên Khải – Đại Lương.“Bệ hạ, hôm nay biên quan truyền tinh đến, kỵ binh Bắc Lương đã x*m ph*m l*nh th* ta rất nhiều lần, có không ít dân chúng vô tội và thương đội bị chặn giết”, một vị đại thần lên tiếng.Hoàng đế Hiên Vũ nhướng mày nói: “Không phải đại quân Bắc Lương đang thảo phạt tộc Hồng Mao à? Sao lại xuất hiện ở biên giới Đại Lương ta?”“Khởi bẩm bệ hạ, theo báo cáo, hẳn là quân đội trấn thủ biên quan, nhân số có khoảng vạn người”, đại thần đáp.Ánh mắt hoàng đế Hiên Vũ lóe lên tia sắc bén, nói: “Bắc Lương đúng là không an phận, đang đại chiến với tộc Hồng Mao mà còn dám chạy đến tập kích biên cảnh ta”.Đại hoàng tử Hiên Vũ Khuyết đứng dậy nói: “Phụ hoàng, đội ngũ nhỏ như thế chẳng có gì đáng sợ, cho ta năm vạn nhân mã, đảm bảo không đến một tháng sẽ tiêu diệt toàn bộ, trả lại thái bình cho biên cảnh”.Một đại thần phía sau đại hoàng tử c*̃ng đứng ra: “Đúng thế, Đại Lương nhiều năm không có chiến sự, nếu tiêu diệt được kẻ xâm lược lần này, danh tiếng của Đại Lương vang dội, có thể nói là chiến công tuyệt vời”.Nhị hoàng tử nghe xong, lập tức nói: “Phụ hoàng, bọn tiểu tặc này sao cần để đại ca động tay, thỉnh phụ hoàng cho phép nhi thần xuất binh, không cần đến năm vạn, chỉ cần ba vạn nhân mã là đủ”.Nói xong thì chờ mong nhìn Hiên Vũ Khuyết.Hoàng đế Hiên Vũ vẫn đang do dự, đại hoàng tử đột nhiên nói: “Phụ hoàng, nếu nhị đệ đã mong muốn ra trận, nhi thần c*̃ng không tiện tranh giành, việc bình loạn biên quan lần này đành vất vả nhị đệ rồi”.Hiên Vũ Hồng đắc ý cười, nói: “Như vậy phải đa tạ ý tốt c*̉a đại ca”.Hoàng đế Hiên Vũ không nghĩ nhiều, nói: “Vậy để nhị hoàng tử tự quyết việc bình loạn đi”.Trong thành Thanh Châu.Lãnh Thiên Minh đang huấn luyện Gấu đại, Gấu nhị: “Bên này là bên trái, bên này là bên phải, hiểu chưa? Khi ta nói đến lượt, các ngươi phải nghe khẩu lệnh c*̉a ta, nếu không lúc ra chiến trường, là rớt mất đầu nghe chưa?”Kích cỡ Gấu đại, Gấu nhị giờ không kém gì mẫu thân chúng, đặc biệt là Gấu đại còn lớn hơn một vòng.Tiểu Hoa bây giờ hầu hết đều ở trong phủ chơi c*̀ng Mộ Như Tuyết, Gấu đại, Gấu nhị thì dường như đã trở thành một phần c*̉a Hắc Kỳ quân…“Thất hoàng tử…thất hoàng tử, đại sự không hay…”, Đa Đoạt tay nắm một chú chim đưa thư, hớt hải chạy vào.Lãnh Thiên Minh lần đầu tiên thấy Đa Đoạt hốt hoảng, vội hỏi: “Đa Đoạt tướng quân, chuyện gì vậy?”“Thất hoàng tử, chúng ta nhận được thư báo, đại vương ở núi Tuyết Long cần viện trợ gấp, vô c*̀ng cấp bách”.Lãnh Thiên Minh biến sắc: “Trung Thư Viện gửi tới ư?”“Không phải, là cấm quân tùy thân c*̉a đại vương”.“Chuyện gì thế này, liên quân Bắc Lương có đến sáu mươi vạn quân, sao vừa khai chiến đã cần viện trợ, hơn nữa còn không thông qua Trung Thư Viện, rốt cuộc là như thế nào?”, Lãnh Thiên Minh nghi hoặc.Đa Đoạt nghiến răng, đáp: “Nếu mạt tướng đoán không sai, đại vương hiện giờ đang bị cô lập, không thể điều động quân thủ thành các thành trì xung quanh, mới phải trực tiếp gửi thư cứu viện đến ngài ở nơi xa xôi này”.“Tại sao?”“Bởi vì duy chỉ có Hắc Kỳ quân không chịu sự khống chế c*̉a quân đội Bắc Lương, quân thủ thành các nơi khác cho dù nhận được thư cầu cứu, đều phải xác nhận quân lệnh mới có thể xuất binh”.Lãnh Thiên Minh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ý c*̉a ngài là hiện giờ quân lệnh không nằm trong tay phụ vương?”“Đúng thế, mặc dù mạt tướng không rõ nguyên nhân, nhưng chắc chắn đại vương đang rất nguy hiểm, nếu không đã chẳng cần gửi thư tới tận đây”.Lãnh Thiên Minh quan sát bản đồ…Núi Tuyết Long ơi là núi Tuyết Long, xem ra chúng ta mãi chưa hết liên quan…“Lập tức triệu tập tất cả thiên hộ Hắc Kỳ quân”.Rất nhanh, đại sảnh đã chật kín các tướng quân, thủ lĩnh.