Tác giả:

Trên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim…

Chương 239: 239: “có Thể Tránh Khỏi Chúng Không”

Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… Lúc này, đám giặc Oa tấn công Hoàng Châu, Tứ Nghĩa, Trần Thành đều bị mai phục và tổn thất nặng nề, sau khi nhận lệnh, chúng nhanh chóng tập hợp để lui quân.Vài ngày sau, bờ biển Ngũ Châu, đám giặc Oa đã bị đánh tơi bả tập trung ở đây, đâu đâu c*̃ng chỉ toàn tiếng kêu ai oán và đau khổ…Đức Xuyên Nhất Hùng: “Hạm đội c*̉a chúng ta mấy ngày nữa mới đến nơi?”Advertisement“Dựa theo tính toán, cần khoảng hai ngày nữa”.“Lập tức tổ chức đội Vinh Dự, nhất định phải ngăn cản đại quân Đại Lương ngoài bờ biển, chống đỡ chờ hạm đội tới nơi”.Rất nhanh, bọn giặc Oa đã dùng hành động để chứng minh sự điên cuồng c*̉a chúng, từng tốp binh sĩ tập hợp lại, ai nấy đều cởi sạch y phục, trên người chỉ còn lại một mảnh vải quấn quanh thắt lưng, luôn mồm gào thét "Thiên Chiếu Đại Gia", đồng thời lao về phía quân truy kích c*̉a Đại Lương…Mặc dùng bọn chúng không cách nào chiến thắng, nhưng tên nào c*̃ng gào đến rách cổ xé họng, những vết đao khứa máu chảy trên cơ thể trần truồng trông đáng sợ lạ thường, thực sự có tác dụng khiến đối phương hoảng sợ.Lưu Bất Đắc đứng quan sát phía sau, không nhịn được chửi: “Đám điên khùng này, đúng là lũ lợn đáng chết, không cần giao chiến với chúng, cho cung thủ lên đi”.Khi đợt quân Vinh Dự lần hai xông tới, quân đội Đại Lương đã hoàn toàn lui về sau, không ít tên giặc Oa bật cười đắc chí, còn có vài kẻ giật mảnh vải cuối c*̀ng ra, chổng mông về phía quân Đại Lương.Nhưng chỉ một lúc sau, bọn chúng liền tắt nụ cười, bởi vì, số lượng lớn cung thủ đã bắt đầu giương tiễn…“Bọn khốn, chúng ta dùng đao quyết đấu, kẻ dùng cung tiễn không phải dũng sĩ thực thụ”, một tên giặc Oa chửi.Nhưng chưa đợi hết câu, vô số mũi tên đã bay thẳng đến chỗ chúng, trước khi chết, câu cuối c*̀ng chúng nghe được đó là…“Bị khùng điên hả”.Trên chiến trường xuất hiện một cảnh tượng vừa kỳ quặc vừa khôi hài, từng tên giặc Oa ôm mông trần chạy tán loạn khắp nơi, sau c*̀ng, tên nào c*̃ng bị bắn thành nhím…Thổ Chân Danh Phá lúc này đang dẫn số quân thuyền còn lại, liều mạng chạy về bờ biển Ngũ Châu…“Còn bao lâu nữa?”, Thổ Chân Danh Phá hỏi.“Nếu thuận lợi thì tối nay sẽ tới nơi”.Thổ Chân Danh Phá nhấp nhổm không yên, lượng lớn hạm đội bị phá, hai mươi vạn quân dự phòng trọng thương, bản thân hắn ta thực sự không biết phải ăn nói với Đức Xuyên tướng quân như thế nào, nếu Đức Xuyên Nhất Hùng xảy ra chuyện, vậy hắn ta c*̃ng chỉ còn đường chết…Đúng lúc này, thuyền phía trước chợt phát tín hiệu cảnh báo nguy hiểm…“Chuyện gì thế?”“Không hay rồi, tướng quân, phía trước xuất hiện lượng lớn thuyền chiến”.“Mẹ nó, lập tức tra rõ xem là hạm đội c*̉a ai”.“Đoàng…đùng…đoàng…”Ngay sau đó, phía trước đã khai chiến…

Lúc này, đám giặc Oa tấn công Hoàng Châu, Tứ Nghĩa, Trần Thành đều bị mai phục và tổn thất nặng nề, sau khi nhận lệnh, chúng nhanh chóng tập hợp để lui quân.

Vài ngày sau, bờ biển Ngũ Châu, đám giặc Oa đã bị đánh tơi bả tập trung ở đây, đâu đâu c*̃ng chỉ toàn tiếng kêu ai oán và đau khổ…

Đức Xuyên Nhất Hùng: “Hạm đội c*̉a chúng ta mấy ngày nữa mới đến nơi?”

Advertisement

“Dựa theo tính toán, cần khoảng hai ngày nữa”.

“Lập tức tổ chức đội Vinh Dự, nhất định phải ngăn cản đại quân Đại Lương ngoài bờ biển, chống đỡ chờ hạm đội tới nơi”.

Rất nhanh, bọn giặc Oa đã dùng hành động để chứng minh sự điên cuồng c*̉a chúng, từng tốp binh sĩ tập hợp lại, ai nấy đều cởi sạch y phục, trên người chỉ còn lại một mảnh vải quấn quanh thắt lưng, luôn mồm gào thét "Thiên Chiếu Đại Gia", đồng thời lao về phía quân truy kích c*̉a Đại Lương…

Mặc dùng bọn chúng không cách nào chiến thắng, nhưng tên nào c*̃ng gào đến rách cổ xé họng, những vết đao khứa máu chảy trên cơ thể trần truồng trông đáng sợ lạ thường, thực sự có tác dụng khiến đối phương hoảng sợ.

Lưu Bất Đắc đứng quan sát phía sau, không nhịn được chửi: “Đám điên khùng này, đúng là lũ lợn đáng chết, không cần giao chiến với chúng, cho cung thủ lên đi”.

Khi đợt quân Vinh Dự lần hai xông tới, quân đội Đại Lương đã hoàn toàn lui về sau, không ít tên giặc Oa bật cười đắc chí, còn có vài kẻ giật mảnh vải cuối c*̀ng ra, chổng mông về phía quân Đại Lương.

Nhưng chỉ một lúc sau, bọn chúng liền tắt nụ cười, bởi vì, số lượng lớn cung thủ đã bắt đầu giương tiễn…

“Bọn khốn, chúng ta dùng đao quyết đấu, kẻ dùng cung tiễn không phải dũng sĩ thực thụ”, một tên giặc Oa chửi.

Nhưng chưa đợi hết câu, vô số mũi tên đã bay thẳng đến chỗ chúng, trước khi chết, câu cuối c*̀ng chúng nghe được đó là…

“Bị khùng điên hả”.

Trên chiến trường xuất hiện một cảnh tượng vừa kỳ quặc vừa khôi hài, từng tên giặc Oa ôm mông trần chạy tán loạn khắp nơi, sau c*̀ng, tên nào c*̃ng bị bắn thành nhím…

Thổ Chân Danh Phá lúc này đang dẫn số quân thuyền còn lại, liều mạng chạy về bờ biển Ngũ Châu…

“Còn bao lâu nữa?”, Thổ Chân Danh Phá hỏi.

“Nếu thuận lợi thì tối nay sẽ tới nơi”.

Thổ Chân Danh Phá nhấp nhổm không yên, lượng lớn hạm đội bị phá, hai mươi vạn quân dự phòng trọng thương, bản thân hắn ta thực sự không biết phải ăn nói với Đức Xuyên tướng quân như thế nào, nếu Đức Xuyên Nhất Hùng xảy ra chuyện, vậy hắn ta c*̃ng chỉ còn đường chết…

Đúng lúc này, thuyền phía trước chợt phát tín hiệu cảnh báo nguy hiểm…

“Chuyện gì thế?”

“Không hay rồi, tướng quân, phía trước xuất hiện lượng lớn thuyền chiến”.

“Mẹ nó, lập tức tra rõ xem là hạm đội c*̉a ai”.

“Đoàng…đùng…đoàng…”

Ngay sau đó, phía trước đã khai chiến…

Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… Lúc này, đám giặc Oa tấn công Hoàng Châu, Tứ Nghĩa, Trần Thành đều bị mai phục và tổn thất nặng nề, sau khi nhận lệnh, chúng nhanh chóng tập hợp để lui quân.Vài ngày sau, bờ biển Ngũ Châu, đám giặc Oa đã bị đánh tơi bả tập trung ở đây, đâu đâu c*̃ng chỉ toàn tiếng kêu ai oán và đau khổ…Đức Xuyên Nhất Hùng: “Hạm đội c*̉a chúng ta mấy ngày nữa mới đến nơi?”Advertisement“Dựa theo tính toán, cần khoảng hai ngày nữa”.“Lập tức tổ chức đội Vinh Dự, nhất định phải ngăn cản đại quân Đại Lương ngoài bờ biển, chống đỡ chờ hạm đội tới nơi”.Rất nhanh, bọn giặc Oa đã dùng hành động để chứng minh sự điên cuồng c*̉a chúng, từng tốp binh sĩ tập hợp lại, ai nấy đều cởi sạch y phục, trên người chỉ còn lại một mảnh vải quấn quanh thắt lưng, luôn mồm gào thét "Thiên Chiếu Đại Gia", đồng thời lao về phía quân truy kích c*̉a Đại Lương…Mặc dùng bọn chúng không cách nào chiến thắng, nhưng tên nào c*̃ng gào đến rách cổ xé họng, những vết đao khứa máu chảy trên cơ thể trần truồng trông đáng sợ lạ thường, thực sự có tác dụng khiến đối phương hoảng sợ.Lưu Bất Đắc đứng quan sát phía sau, không nhịn được chửi: “Đám điên khùng này, đúng là lũ lợn đáng chết, không cần giao chiến với chúng, cho cung thủ lên đi”.Khi đợt quân Vinh Dự lần hai xông tới, quân đội Đại Lương đã hoàn toàn lui về sau, không ít tên giặc Oa bật cười đắc chí, còn có vài kẻ giật mảnh vải cuối c*̀ng ra, chổng mông về phía quân Đại Lương.Nhưng chỉ một lúc sau, bọn chúng liền tắt nụ cười, bởi vì, số lượng lớn cung thủ đã bắt đầu giương tiễn…“Bọn khốn, chúng ta dùng đao quyết đấu, kẻ dùng cung tiễn không phải dũng sĩ thực thụ”, một tên giặc Oa chửi.Nhưng chưa đợi hết câu, vô số mũi tên đã bay thẳng đến chỗ chúng, trước khi chết, câu cuối c*̀ng chúng nghe được đó là…“Bị khùng điên hả”.Trên chiến trường xuất hiện một cảnh tượng vừa kỳ quặc vừa khôi hài, từng tên giặc Oa ôm mông trần chạy tán loạn khắp nơi, sau c*̀ng, tên nào c*̃ng bị bắn thành nhím…Thổ Chân Danh Phá lúc này đang dẫn số quân thuyền còn lại, liều mạng chạy về bờ biển Ngũ Châu…“Còn bao lâu nữa?”, Thổ Chân Danh Phá hỏi.“Nếu thuận lợi thì tối nay sẽ tới nơi”.Thổ Chân Danh Phá nhấp nhổm không yên, lượng lớn hạm đội bị phá, hai mươi vạn quân dự phòng trọng thương, bản thân hắn ta thực sự không biết phải ăn nói với Đức Xuyên tướng quân như thế nào, nếu Đức Xuyên Nhất Hùng xảy ra chuyện, vậy hắn ta c*̃ng chỉ còn đường chết…Đúng lúc này, thuyền phía trước chợt phát tín hiệu cảnh báo nguy hiểm…“Chuyện gì thế?”“Không hay rồi, tướng quân, phía trước xuất hiện lượng lớn thuyền chiến”.“Mẹ nó, lập tức tra rõ xem là hạm đội c*̉a ai”.“Đoàng…đùng…đoàng…”Ngay sau đó, phía trước đã khai chiến…

Chương 239: 239: “có Thể Tránh Khỏi Chúng Không”