Trên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim…
Chương 241: 241: Vậy Chúng Ta Còn Quay Về Đây Không
Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… “Bảo bối, cho ta hôn cái nào”.Mộ Như Tuyết bật cười, nói: “Chàng nhẹ tay chút, con còn nhỏ”.“Không sau, con trai ta chính là một baby mạnh mẽ”.Advertisement“Chàng đó, suốt ngày nói mấy lời khó hiểu, không biết là ngốc thật hay giả ngốc nữa”.“Khỏi quan tâm ta ngốc hay không, nàng thích là được rồi”.Dứt lời, Lãnh Thiên Minh liền đặt Thần An xuống, ôm lấy Mộ Như Tuyết…“Ban ngày ban mặt, chàng làm gì thế?”“Từ khi nàng mang thai Thần An đã được một năm, giờ có thể rồi chứ?”“Chàng…chàng nói gì đấy, xấu hổ chết đi được.Nếu muốn…c*̃ng phải đợi đến tối, chàng mau bỏ ta ra, Thần An đang ở đây này”.“Sợ gì, con đâu có hiểu…”Sau đó hắn liền phủ xuống…Lúc ăn cơm tối, nhìn gương mặt đỏ bừng của Mộ Như Tuyết, Tiểu Lan không kìm được hỏi: "Tỷ tỷ, tỷ không bị ốm đó chứ?""A...!không, chỉ là dỗ Thần An có chút mệt thôi".Lãnh Thiên Minh cười nói: "Đúng vậy, ta cũng rất mệt...""A".Lãnh Thiên Minh chỉ cảm thấy chân bị đá mạnh một cái, còn Mộ Như Tuyết lại hung hăng nhìn hắn.Lãnh Thiên Minh cười nói: "Được rồi, được rồi, các nàng thu dọn chút đi, mấy ngày nay chúng ta sẽ trở về đô thành, phụ vương đã giục mấy lần rồi".Tiểu Lan đáp: "Vậy chúng ta còn quay về đây không?""Chắc chắn sẽ quay về rồi, dù sao sau này bất kể là ở Sơn Đông này hay là đô thành, các nàng muốn sống ở đâu thì sống ở đó".Trong một tòa lãnh cung của hoàng cung đô thành Bắc Lương.Dụ quý phi đang kéo một người đàn ông, ôm thật chặt lấy...!"Trương tướng quân, đừng đi được không, người ta khó khăn lắm mới mời được chàng tới đây"."Dụ quý phi, xin người hãy tự trọng, ta bắt buộc phải đi ngay, nếu như bị người khác phát hiện ra ta vào nội cung làm việc riêng thì sẽ bị gi3t ch3t mất"."Trương tướng quân, chàng sợ cái gì, nơi này là lãnh cung sẽ không có người tới đâu, hơn nữa, người ta sống một mình ở đây, cô đơn biết bao...""Dụ quý phi, chẳng qua do trước đây Dụ tướng quân và Tam hoàng tử đối xử với ta không tệ nên mới mạo hiểm tới, người đừng hại ta"."Trương tướng quân, lẽ nào ta không đẹp sao? Trước đây không phải chàng đã từng lén nhìn ta sao? Bây giờ ta chủ động tặng cho chàng thì chàng lại không muốn ư? Nữ nhân của đại vương...!chàng không muốn thử một lần sao?", Dụ quý phi quyến rũ nói."Ta...!ta...!Dụ quý phi, rốt cuộc người muốn ta làm gì?""Người ta đã bị đày vào lãnh cũng rồi, còn có thể bảo chàng làm gì nữa, chẳng qua chỉ là muốn chàng giúp ta một việc, cứu Tam hoàng tử ra...""Việc này không thể nào, nơi này là hoàng cung, muốn cứu người ra ngoài căn bản là không thể"."Chàng cũng biết đại vương vốn dĩ muốn truyền lại ngôi vị cho Tinh Nhi, nó cũng là người tài hoa nhất trong số tất cả các hoàng tử, kỳ thực chỉ cần đại vương và tên Lãnh Thiên Minh đó chết đi, Bắc Lương này còn không phải là của Tinh Nhi sao".
“Bảo bối, cho ta hôn cái nào”.
Mộ Như Tuyết bật cười, nói: “Chàng nhẹ tay chút, con còn nhỏ”.
“Không sau, con trai ta chính là một baby mạnh mẽ”.
Advertisement
“Chàng đó, suốt ngày nói mấy lời khó hiểu, không biết là ngốc thật hay giả ngốc nữa”.
“Khỏi quan tâm ta ngốc hay không, nàng thích là được rồi”.
Dứt lời, Lãnh Thiên Minh liền đặt Thần An xuống, ôm lấy Mộ Như Tuyết…
“Ban ngày ban mặt, chàng làm gì thế?”
“Từ khi nàng mang thai Thần An đã được một năm, giờ có thể rồi chứ?”
“Chàng…chàng nói gì đấy, xấu hổ chết đi được.
Nếu muốn…c*̃ng phải đợi đến tối, chàng mau bỏ ta ra, Thần An đang ở đây này”.
“Sợ gì, con đâu có hiểu…”
Sau đó hắn liền phủ xuống…
Lúc ăn cơm tối, nhìn gương mặt đỏ bừng của Mộ Như Tuyết, Tiểu Lan không kìm được hỏi: "Tỷ tỷ, tỷ không bị ốm đó chứ?"
"A...!không, chỉ là dỗ Thần An có chút mệt thôi".
Lãnh Thiên Minh cười nói: "Đúng vậy, ta cũng rất mệt..."
"A".
Lãnh Thiên Minh chỉ cảm thấy chân bị đá mạnh một cái, còn Mộ Như Tuyết lại hung hăng nhìn hắn.
Lãnh Thiên Minh cười nói: "Được rồi, được rồi, các nàng thu dọn chút đi, mấy ngày nay chúng ta sẽ trở về đô thành, phụ vương đã giục mấy lần rồi".
Tiểu Lan đáp: "Vậy chúng ta còn quay về đây không?"
"Chắc chắn sẽ quay về rồi, dù sao sau này bất kể là ở Sơn Đông này hay là đô thành, các nàng muốn sống ở đâu thì sống ở đó".
Trong một tòa lãnh cung của hoàng cung đô thành Bắc Lương.
Dụ quý phi đang kéo một người đàn ông, ôm thật chặt lấy...!
"Trương tướng quân, đừng đi được không, người ta khó khăn lắm mới mời được chàng tới đây".
"Dụ quý phi, xin người hãy tự trọng, ta bắt buộc phải đi ngay, nếu như bị người khác phát hiện ra ta vào nội cung làm việc riêng thì sẽ bị gi3t ch3t mất".
"Trương tướng quân, chàng sợ cái gì, nơi này là lãnh cung sẽ không có người tới đâu, hơn nữa, người ta sống một mình ở đây, cô đơn biết bao..."
"Dụ quý phi, chẳng qua do trước đây Dụ tướng quân và Tam hoàng tử đối xử với ta không tệ nên mới mạo hiểm tới, người đừng hại ta".
"Trương tướng quân, lẽ nào ta không đẹp sao? Trước đây không phải chàng đã từng lén nhìn ta sao? Bây giờ ta chủ động tặng cho chàng thì chàng lại không muốn ư? Nữ nhân của đại vương...!chàng không muốn thử một lần sao?", Dụ quý phi quyến rũ nói.
"Ta...!ta...!Dụ quý phi, rốt cuộc người muốn ta làm gì?"
"Người ta đã bị đày vào lãnh cũng rồi, còn có thể bảo chàng làm gì nữa, chẳng qua chỉ là muốn chàng giúp ta một việc, cứu Tam hoàng tử ra..."
"Việc này không thể nào, nơi này là hoàng cung, muốn cứu người ra ngoài căn bản là không thể".
"Chàng cũng biết đại vương vốn dĩ muốn truyền lại ngôi vị cho Tinh Nhi, nó cũng là người tài hoa nhất trong số tất cả các hoàng tử, kỳ thực chỉ cần đại vương và tên Lãnh Thiên Minh đó chết đi, Bắc Lương này còn không phải là của Tinh Nhi sao".
Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… “Bảo bối, cho ta hôn cái nào”.Mộ Như Tuyết bật cười, nói: “Chàng nhẹ tay chút, con còn nhỏ”.“Không sau, con trai ta chính là một baby mạnh mẽ”.Advertisement“Chàng đó, suốt ngày nói mấy lời khó hiểu, không biết là ngốc thật hay giả ngốc nữa”.“Khỏi quan tâm ta ngốc hay không, nàng thích là được rồi”.Dứt lời, Lãnh Thiên Minh liền đặt Thần An xuống, ôm lấy Mộ Như Tuyết…“Ban ngày ban mặt, chàng làm gì thế?”“Từ khi nàng mang thai Thần An đã được một năm, giờ có thể rồi chứ?”“Chàng…chàng nói gì đấy, xấu hổ chết đi được.Nếu muốn…c*̃ng phải đợi đến tối, chàng mau bỏ ta ra, Thần An đang ở đây này”.“Sợ gì, con đâu có hiểu…”Sau đó hắn liền phủ xuống…Lúc ăn cơm tối, nhìn gương mặt đỏ bừng của Mộ Như Tuyết, Tiểu Lan không kìm được hỏi: "Tỷ tỷ, tỷ không bị ốm đó chứ?""A...!không, chỉ là dỗ Thần An có chút mệt thôi".Lãnh Thiên Minh cười nói: "Đúng vậy, ta cũng rất mệt...""A".Lãnh Thiên Minh chỉ cảm thấy chân bị đá mạnh một cái, còn Mộ Như Tuyết lại hung hăng nhìn hắn.Lãnh Thiên Minh cười nói: "Được rồi, được rồi, các nàng thu dọn chút đi, mấy ngày nay chúng ta sẽ trở về đô thành, phụ vương đã giục mấy lần rồi".Tiểu Lan đáp: "Vậy chúng ta còn quay về đây không?""Chắc chắn sẽ quay về rồi, dù sao sau này bất kể là ở Sơn Đông này hay là đô thành, các nàng muốn sống ở đâu thì sống ở đó".Trong một tòa lãnh cung của hoàng cung đô thành Bắc Lương.Dụ quý phi đang kéo một người đàn ông, ôm thật chặt lấy...!"Trương tướng quân, đừng đi được không, người ta khó khăn lắm mới mời được chàng tới đây"."Dụ quý phi, xin người hãy tự trọng, ta bắt buộc phải đi ngay, nếu như bị người khác phát hiện ra ta vào nội cung làm việc riêng thì sẽ bị gi3t ch3t mất"."Trương tướng quân, chàng sợ cái gì, nơi này là lãnh cung sẽ không có người tới đâu, hơn nữa, người ta sống một mình ở đây, cô đơn biết bao...""Dụ quý phi, chẳng qua do trước đây Dụ tướng quân và Tam hoàng tử đối xử với ta không tệ nên mới mạo hiểm tới, người đừng hại ta"."Trương tướng quân, lẽ nào ta không đẹp sao? Trước đây không phải chàng đã từng lén nhìn ta sao? Bây giờ ta chủ động tặng cho chàng thì chàng lại không muốn ư? Nữ nhân của đại vương...!chàng không muốn thử một lần sao?", Dụ quý phi quyến rũ nói."Ta...!ta...!Dụ quý phi, rốt cuộc người muốn ta làm gì?""Người ta đã bị đày vào lãnh cũng rồi, còn có thể bảo chàng làm gì nữa, chẳng qua chỉ là muốn chàng giúp ta một việc, cứu Tam hoàng tử ra...""Việc này không thể nào, nơi này là hoàng cung, muốn cứu người ra ngoài căn bản là không thể"."Chàng cũng biết đại vương vốn dĩ muốn truyền lại ngôi vị cho Tinh Nhi, nó cũng là người tài hoa nhất trong số tất cả các hoàng tử, kỳ thực chỉ cần đại vương và tên Lãnh Thiên Minh đó chết đi, Bắc Lương này còn không phải là của Tinh Nhi sao".