Trên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim…
Chương 243: 243: Vạn Vật Sinh Linh
Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… Lãnh Liệt Vương nhìn Mộ Như Tuyết và Tiểu Lan nói: "Đứng lên đi, đại hôn của các con bổn vương không thể đến dự, lần này coi như cũng đã đền bù về mặt nghi thức cho các con rồi, mong hai người các con có thể giúp đỡ Thiên Minh thật tốt, dẫn dắt Bắc Lương chúng ta sớm ngày thực hiện được thống nhất thiên hạ"."Vâng, phụ vương".Lãnh Thiên Minh nói: "Phụ vương, tại sao người nhất định phải rời khỏi đô thành?"Advertisement"Ta già rồi, cơ thể không còn được như trước nữa, từ khi Nhị ca của con đi, ta đã bắt đầu nằm mơ, còn thường xuyên mơ thấy rất nhiều kẻ địch, thành Kim An là thái ấp của con, nếu con đã tới đây thay ta tiếp quản Bắc Lương vậy đương nhiên ta phải thay con thủ vững thành Kim An rồi"."Vậy người định khi nào thì đi?""Đợi nghi thức nối tiếp kết thúc là ta sẽ lên đường, đối với con ta không có gì phải lo lắng, chỉ là mấy huynh đệ tỷ muội đó của con, con phải chăm sóc cho tốt, còn nữa...!còn Tam ca của con, con tự mình quyết định, nếu như nó vẫn chết không thay đổi thì không cần giữ lại nữa"."Nhi thần hiểu rồi".Đợi ra khỏi tẩm cung của Lãnh Liệt Vương, một tên tiểu thái giám chạy vào, kích động nói: "Thất hoàng tử, trong cung đã chuẩn bị cho người ba tẩm cung, là nơi trước khi đại vương rời đi thường tới nghỉ ngơi, người xem ở đâu thích hợp nhất ạ?"Tiểu Lan đột nhiên hô lên: "Tiểu Tường Tử?"Tiểu thái giám kích động ngẩng đầu lên nói: "Tiểu...!chào vương phi".Lãnh Thiên Minh hỏi: "Tiểu Lan, đây là?""Đây là Tiểu Tường Tử, trước đây khi thiếp mới vào cung, hắn ta đã giúp đỡ thiếp rất nhiều".Lãnh Thiên Minh nhìn qua rồi nói: "Nếu trước đây có ơn với Quý vương phi thì sau này đi theo ta đi"."Đa...!đa tạ Thất hoàng tử, đa tạ Quý vương phi".Lãnh Thiên Minh lại nói: "Không cần tìm cung điện nữa, ta vẫn sống ở thiên điện trước đây của ta là được"."Nơi đó đơn sơ, chỉ sợ không thích hợp"."Không sao, ta thích nơi đó".Đưa Mộ Như Tuyết và Tiểu Lan tới thiên điện của mình, nhìn khung cảnh không có bất cứ thay đổi nào, Tiểu Lan cũng vô cùng xúc động."Mộ tỷ tỷ, nơi này chính là nơi ta và Lãnh ca ca sống rất nhiều năm"."Ừ, thực ra ta rất ngưỡng mộ hai người, có thể có nhiều hồi ức đẹp như vậy".Tiểu Lan cười nói: "Cũng đúng, mặc dù lúc đó không cảm thấy gì, nhưng bây giờ nghĩ lại thì kỳ thực tất cả khổ nạn đều có lý cả".Ba ngày sau...!Dưới chân núi Thủ Thần hoàng cung Bắc Lương, đại quân vô số đang xếp hàng ở đó, còn một đường sơn lộ chạy dài lên trên núi Thủ Thần, nơi đó chính là nơi tế tự tổ tiên của vương triều Bắc Lương, vô số đại thần và vương thân quý tộc đã đợi sẵn từ trước tại đây.Lãnh Thiên Minh thân mặc áo giáp Hắc Long đi đến phía trước, Mộ Như Tuyết và Tiểu Lan choàng hoa phục đi ở phía sau, ba người sau khi bái tế tổ tiên đã đến trước thần đàn, Lãnh Liệt Vương đang đứng ở đó.Vạn vật sinh linh.Thiên thần phủ tịch.Trời cao vạn cảnh.Thiên hữu Bắc Lương.
Lãnh Liệt Vương nhìn Mộ Như Tuyết và Tiểu Lan nói: "Đứng lên đi, đại hôn của các con bổn vương không thể đến dự, lần này coi như cũng đã đền bù về mặt nghi thức cho các con rồi, mong hai người các con có thể giúp đỡ Thiên Minh thật tốt, dẫn dắt Bắc Lương chúng ta sớm ngày thực hiện được thống nhất thiên hạ".
"Vâng, phụ vương".
Lãnh Thiên Minh nói: "Phụ vương, tại sao người nhất định phải rời khỏi đô thành?"
Advertisement
"Ta già rồi, cơ thể không còn được như trước nữa, từ khi Nhị ca của con đi, ta đã bắt đầu nằm mơ, còn thường xuyên mơ thấy rất nhiều kẻ địch, thành Kim An là thái ấp của con, nếu con đã tới đây thay ta tiếp quản Bắc Lương vậy đương nhiên ta phải thay con thủ vững thành Kim An rồi".
"Vậy người định khi nào thì đi?"
"Đợi nghi thức nối tiếp kết thúc là ta sẽ lên đường, đối với con ta không có gì phải lo lắng, chỉ là mấy huynh đệ tỷ muội đó của con, con phải chăm sóc cho tốt, còn nữa...!còn Tam ca của con, con tự mình quyết định, nếu như nó vẫn chết không thay đổi thì không cần giữ lại nữa".
"Nhi thần hiểu rồi".
Đợi ra khỏi tẩm cung của Lãnh Liệt Vương, một tên tiểu thái giám chạy vào, kích động nói: "Thất hoàng tử, trong cung đã chuẩn bị cho người ba tẩm cung, là nơi trước khi đại vương rời đi thường tới nghỉ ngơi, người xem ở đâu thích hợp nhất ạ?"
Tiểu Lan đột nhiên hô lên: "Tiểu Tường Tử?"
Tiểu thái giám kích động ngẩng đầu lên nói: "Tiểu...!chào vương phi".
Lãnh Thiên Minh hỏi: "Tiểu Lan, đây là?"
"Đây là Tiểu Tường Tử, trước đây khi thiếp mới vào cung, hắn ta đã giúp đỡ thiếp rất nhiều".
Lãnh Thiên Minh nhìn qua rồi nói: "Nếu trước đây có ơn với Quý vương phi thì sau này đi theo ta đi".
"Đa...!đa tạ Thất hoàng tử, đa tạ Quý vương phi".
Lãnh Thiên Minh lại nói: "Không cần tìm cung điện nữa, ta vẫn sống ở thiên điện trước đây của ta là được".
"Nơi đó đơn sơ, chỉ sợ không thích hợp".
"Không sao, ta thích nơi đó".
Đưa Mộ Như Tuyết và Tiểu Lan tới thiên điện của mình, nhìn khung cảnh không có bất cứ thay đổi nào, Tiểu Lan cũng vô cùng xúc động.
"Mộ tỷ tỷ, nơi này chính là nơi ta và Lãnh ca ca sống rất nhiều năm".
"Ừ, thực ra ta rất ngưỡng mộ hai người, có thể có nhiều hồi ức đẹp như vậy".
Tiểu Lan cười nói: "Cũng đúng, mặc dù lúc đó không cảm thấy gì, nhưng bây giờ nghĩ lại thì kỳ thực tất cả khổ nạn đều có lý cả".
Ba ngày sau...!
Dưới chân núi Thủ Thần hoàng cung Bắc Lương, đại quân vô số đang xếp hàng ở đó, còn một đường sơn lộ chạy dài lên trên núi Thủ Thần, nơi đó chính là nơi tế tự tổ tiên của vương triều Bắc Lương, vô số đại thần và vương thân quý tộc đã đợi sẵn từ trước tại đây.
Lãnh Thiên Minh thân mặc áo giáp Hắc Long đi đến phía trước, Mộ Như Tuyết và Tiểu Lan choàng hoa phục đi ở phía sau, ba người sau khi bái tế tổ tiên đã đến trước thần đàn, Lãnh Liệt Vương đang đứng ở đó.
Vạn vật sinh linh.
Thiên thần phủ tịch.
Trời cao vạn cảnh.
Thiên hữu Bắc Lương.
Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… Lãnh Liệt Vương nhìn Mộ Như Tuyết và Tiểu Lan nói: "Đứng lên đi, đại hôn của các con bổn vương không thể đến dự, lần này coi như cũng đã đền bù về mặt nghi thức cho các con rồi, mong hai người các con có thể giúp đỡ Thiên Minh thật tốt, dẫn dắt Bắc Lương chúng ta sớm ngày thực hiện được thống nhất thiên hạ"."Vâng, phụ vương".Lãnh Thiên Minh nói: "Phụ vương, tại sao người nhất định phải rời khỏi đô thành?"Advertisement"Ta già rồi, cơ thể không còn được như trước nữa, từ khi Nhị ca của con đi, ta đã bắt đầu nằm mơ, còn thường xuyên mơ thấy rất nhiều kẻ địch, thành Kim An là thái ấp của con, nếu con đã tới đây thay ta tiếp quản Bắc Lương vậy đương nhiên ta phải thay con thủ vững thành Kim An rồi"."Vậy người định khi nào thì đi?""Đợi nghi thức nối tiếp kết thúc là ta sẽ lên đường, đối với con ta không có gì phải lo lắng, chỉ là mấy huynh đệ tỷ muội đó của con, con phải chăm sóc cho tốt, còn nữa...!còn Tam ca của con, con tự mình quyết định, nếu như nó vẫn chết không thay đổi thì không cần giữ lại nữa"."Nhi thần hiểu rồi".Đợi ra khỏi tẩm cung của Lãnh Liệt Vương, một tên tiểu thái giám chạy vào, kích động nói: "Thất hoàng tử, trong cung đã chuẩn bị cho người ba tẩm cung, là nơi trước khi đại vương rời đi thường tới nghỉ ngơi, người xem ở đâu thích hợp nhất ạ?"Tiểu Lan đột nhiên hô lên: "Tiểu Tường Tử?"Tiểu thái giám kích động ngẩng đầu lên nói: "Tiểu...!chào vương phi".Lãnh Thiên Minh hỏi: "Tiểu Lan, đây là?""Đây là Tiểu Tường Tử, trước đây khi thiếp mới vào cung, hắn ta đã giúp đỡ thiếp rất nhiều".Lãnh Thiên Minh nhìn qua rồi nói: "Nếu trước đây có ơn với Quý vương phi thì sau này đi theo ta đi"."Đa...!đa tạ Thất hoàng tử, đa tạ Quý vương phi".Lãnh Thiên Minh lại nói: "Không cần tìm cung điện nữa, ta vẫn sống ở thiên điện trước đây của ta là được"."Nơi đó đơn sơ, chỉ sợ không thích hợp"."Không sao, ta thích nơi đó".Đưa Mộ Như Tuyết và Tiểu Lan tới thiên điện của mình, nhìn khung cảnh không có bất cứ thay đổi nào, Tiểu Lan cũng vô cùng xúc động."Mộ tỷ tỷ, nơi này chính là nơi ta và Lãnh ca ca sống rất nhiều năm"."Ừ, thực ra ta rất ngưỡng mộ hai người, có thể có nhiều hồi ức đẹp như vậy".Tiểu Lan cười nói: "Cũng đúng, mặc dù lúc đó không cảm thấy gì, nhưng bây giờ nghĩ lại thì kỳ thực tất cả khổ nạn đều có lý cả".Ba ngày sau...!Dưới chân núi Thủ Thần hoàng cung Bắc Lương, đại quân vô số đang xếp hàng ở đó, còn một đường sơn lộ chạy dài lên trên núi Thủ Thần, nơi đó chính là nơi tế tự tổ tiên của vương triều Bắc Lương, vô số đại thần và vương thân quý tộc đã đợi sẵn từ trước tại đây.Lãnh Thiên Minh thân mặc áo giáp Hắc Long đi đến phía trước, Mộ Như Tuyết và Tiểu Lan choàng hoa phục đi ở phía sau, ba người sau khi bái tế tổ tiên đã đến trước thần đàn, Lãnh Liệt Vương đang đứng ở đó.Vạn vật sinh linh.Thiên thần phủ tịch.Trời cao vạn cảnh.Thiên hữu Bắc Lương.