Tác giả:

Trên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim…

Chương 283: 283: “không Tiếc Bất Cứ Giá Nào

Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… “Đoàng…đoàng…đùng…”Hỏa pháo thành Thanh Đảo bắt đầu phản công, phần lớn địch là bộ binh quân đội Phù Tang, chỉ dựa vào ưu thế số lượng và tinh thần liều chết xông lên, từng quả bom nổ tung, đánh văng cả xác người lẫn đất đá…“Yaa…xông lên…Thiên Chiếu Đại Gia sẽ bảo hộ chúng ta”.Advertisement“Thiên hoàng bệ hạ…vạn tuế…”“Giết…”Đám giặc Oa này rõ ràng chuẩn bị mà tới, chúng đã sẵn sàng huyết chiến, không màng hỏa pháo, liều mạng lao về phía trước.“Pằng…pằng…pằng…”Lượng lớn hỏa pháo bắn về đám giặc Oa, bọn chúng c*̃ng bắt đầu dùng cung tiễn, máy bắn đá trả đòn, hai bên đều bị thương tổn.“Đoàng…”, một loạt thùng thuốc súng được ném xuống dưới thành, bên dưới tức thì nổ tung, nhưng đám quân đội Phù Tang này chắc hẳn biết rõ quân thủ thành không nhiều, vậy nên đều điên cuồng tấn công từ tứ phía, Hắc Kỳ quân không tới bốn vạn binh, căn bản khó địch lại.“Không tiếc bất cứ giá nào, nhanh chóng lên thành, không thể để quân cứu viện tới kịp, những ai dám bỏ chạy lập tức phải chết”, tiếng hô đanh thép.Vô số móc câu quăng vào tường thành, đám giặc Oa nhanh chóng leo lên đó.Hắc Kỳ quân thủ thành rõ ràng không muốn chiến đấu, khi kẻ địch leo đến nơi, bọn họ liền rút lui một cách tuần tự.Tiểu Tam Nhất Thụ thấy quân mình chiếm được thành, Hắc Kỳ quân lại lần lượt bỏ trốn, đắc ý cười lớn: “Không đỡ nổi một lượt, mặc dù tổn thất vài vạn nhân mã, nhưng có thể chiếm hạ thành Thanh Đảo nhanh như vậy c*̃ng là chuyện tốt…ha ha ha”.“Đoàng…đoàng…”Tiểu Tam Nhất Thụ chưa cười xong thì trên thành trì bỗng dưng phát nổ, những tên giặc Oa đã leo lên liền hóa thành tro bụi trong tích tắc, đến tường thành c*̃ng bị nổ thủng mấy chỗ…Tiểu Tam Nhất Thụ vừa nãy còn đang mơ tưởng đến ngày thăng quan phát tài ở Sơn Đông, c*̃ng đã yên tiêu vân tán…Mất thủ lĩnh, phó tướng Bổn Sách Minh Thanh lập tức tiếp tục chỉ huy.“Một Thanh Đảo bé nhỏ, lại làm ta tổn thất ba bốn vạn quân, thật quá đáng ghét, truyền lệnh đại quân vào thành, dọn sạch tàn quân, bách tính trong thành ngoại trừ nữ nhân trẻ tuổi, giết sạch cho ta”.Giặc Oa lập tức điên cuồng xông vào trong thành, lục tung mọi ngóc ngách, không hề hay biết ác mộng giờ mới bắt đầu…Mười mấy binh sĩ nhìn thấy một cánh cổng hào hoa, vui mừng định lao vào cướp chém, nhưng vừa mở cổng, liền đón nhận vụ nổ tàn khốc, khi đám giặc Oa xung quanh kịp chạy tới, trên đất chỉ còn toàn thi thể.Có tên giặc Oa đi trên đường phố, đột nhiên bị dính tên, những kẻ khác lập tức bổ nhào tới, nhưng lại chẳng thấy một ai.Càng xui xẻo hơn nữa là, mấy tên giặc Oa đang đại tiện, chưa kịp đi xong, cả người lẫn chất thải đều bị bom nổ banh xác.Tiếng bom nổ và kêu la ngập tràn thành Thanh Đảo…“Đã tròn hai ngày, tại sao vẫn chưa diệt hết kẻ địch, Quỷ Chi Bát Bình tướng quân sắp đến rồi, các ngươi định đẩy một người vừa thượng chức như ta vào chỗ chết hả, cho các ngươi hai ngày cuối c*̀ng, nếu vẫn không tiêu diệt hoàn toàn Hắc Kỳ quân trong thành, chuẩn bị mổ bụng đi”.

“Đoàng…đoàng…đùng…”

Hỏa pháo thành Thanh Đảo bắt đầu phản công, phần lớn địch là bộ binh quân đội Phù Tang, chỉ dựa vào ưu thế số lượng và tinh thần liều chết xông lên, từng quả bom nổ tung, đánh văng cả xác người lẫn đất đá…

“Yaa…xông lên…Thiên Chiếu Đại Gia sẽ bảo hộ chúng ta”.

Advertisement

“Thiên hoàng bệ hạ…vạn tuế…”

“Giết…”

Đám giặc Oa này rõ ràng chuẩn bị mà tới, chúng đã sẵn sàng huyết chiến, không màng hỏa pháo, liều mạng lao về phía trước.

“Pằng…pằng…pằng…”

Lượng lớn hỏa pháo bắn về đám giặc Oa, bọn chúng c*̃ng bắt đầu dùng cung tiễn, máy bắn đá trả đòn, hai bên đều bị thương tổn.

“Đoàng…”, một loạt thùng thuốc súng được ném xuống dưới thành, bên dưới tức thì nổ tung, nhưng đám quân đội Phù Tang này chắc hẳn biết rõ quân thủ thành không nhiều, vậy nên đều điên cuồng tấn công từ tứ phía, Hắc Kỳ quân không tới bốn vạn binh, căn bản khó địch lại.

“Không tiếc bất cứ giá nào, nhanh chóng lên thành, không thể để quân cứu viện tới kịp, những ai dám bỏ chạy lập tức phải chết”, tiếng hô đanh thép.

Vô số móc câu quăng vào tường thành, đám giặc Oa nhanh chóng leo lên đó.

Hắc Kỳ quân thủ thành rõ ràng không muốn chiến đấu, khi kẻ địch leo đến nơi, bọn họ liền rút lui một cách tuần tự.

Tiểu Tam Nhất Thụ thấy quân mình chiếm được thành, Hắc Kỳ quân lại lần lượt bỏ trốn, đắc ý cười lớn: “Không đỡ nổi một lượt, mặc dù tổn thất vài vạn nhân mã, nhưng có thể chiếm hạ thành Thanh Đảo nhanh như vậy c*̃ng là chuyện tốt…ha ha ha”.

“Đoàng…đoàng…”

Tiểu Tam Nhất Thụ chưa cười xong thì trên thành trì bỗng dưng phát nổ, những tên giặc Oa đã leo lên liền hóa thành tro bụi trong tích tắc, đến tường thành c*̃ng bị nổ thủng mấy chỗ…

Tiểu Tam Nhất Thụ vừa nãy còn đang mơ tưởng đến ngày thăng quan phát tài ở Sơn Đông, c*̃ng đã yên tiêu vân tán…

Mất thủ lĩnh, phó tướng Bổn Sách Minh Thanh lập tức tiếp tục chỉ huy.

“Một Thanh Đảo bé nhỏ, lại làm ta tổn thất ba bốn vạn quân, thật quá đáng ghét, truyền lệnh đại quân vào thành, dọn sạch tàn quân, bách tính trong thành ngoại trừ nữ nhân trẻ tuổi, giết sạch cho ta”.

Giặc Oa lập tức điên cuồng xông vào trong thành, lục tung mọi ngóc ngách, không hề hay biết ác mộng giờ mới bắt đầu…

Mười mấy binh sĩ nhìn thấy một cánh cổng hào hoa, vui mừng định lao vào cướp chém, nhưng vừa mở cổng, liền đón nhận vụ nổ tàn khốc, khi đám giặc Oa xung quanh kịp chạy tới, trên đất chỉ còn toàn thi thể.

Có tên giặc Oa đi trên đường phố, đột nhiên bị dính tên, những kẻ khác lập tức bổ nhào tới, nhưng lại chẳng thấy một ai.

Càng xui xẻo hơn nữa là, mấy tên giặc Oa đang đại tiện, chưa kịp đi xong, cả người lẫn chất thải đều bị bom nổ banh xác.

Tiếng bom nổ và kêu la ngập tràn thành Thanh Đảo…

“Đã tròn hai ngày, tại sao vẫn chưa diệt hết kẻ địch, Quỷ Chi Bát Bình tướng quân sắp đến rồi, các ngươi định đẩy một người vừa thượng chức như ta vào chỗ chết hả, cho các ngươi hai ngày cuối c*̀ng, nếu vẫn không tiêu diệt hoàn toàn Hắc Kỳ quân trong thành, chuẩn bị mổ bụng đi”.

Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… “Đoàng…đoàng…đùng…”Hỏa pháo thành Thanh Đảo bắt đầu phản công, phần lớn địch là bộ binh quân đội Phù Tang, chỉ dựa vào ưu thế số lượng và tinh thần liều chết xông lên, từng quả bom nổ tung, đánh văng cả xác người lẫn đất đá…“Yaa…xông lên…Thiên Chiếu Đại Gia sẽ bảo hộ chúng ta”.Advertisement“Thiên hoàng bệ hạ…vạn tuế…”“Giết…”Đám giặc Oa này rõ ràng chuẩn bị mà tới, chúng đã sẵn sàng huyết chiến, không màng hỏa pháo, liều mạng lao về phía trước.“Pằng…pằng…pằng…”Lượng lớn hỏa pháo bắn về đám giặc Oa, bọn chúng c*̃ng bắt đầu dùng cung tiễn, máy bắn đá trả đòn, hai bên đều bị thương tổn.“Đoàng…”, một loạt thùng thuốc súng được ném xuống dưới thành, bên dưới tức thì nổ tung, nhưng đám quân đội Phù Tang này chắc hẳn biết rõ quân thủ thành không nhiều, vậy nên đều điên cuồng tấn công từ tứ phía, Hắc Kỳ quân không tới bốn vạn binh, căn bản khó địch lại.“Không tiếc bất cứ giá nào, nhanh chóng lên thành, không thể để quân cứu viện tới kịp, những ai dám bỏ chạy lập tức phải chết”, tiếng hô đanh thép.Vô số móc câu quăng vào tường thành, đám giặc Oa nhanh chóng leo lên đó.Hắc Kỳ quân thủ thành rõ ràng không muốn chiến đấu, khi kẻ địch leo đến nơi, bọn họ liền rút lui một cách tuần tự.Tiểu Tam Nhất Thụ thấy quân mình chiếm được thành, Hắc Kỳ quân lại lần lượt bỏ trốn, đắc ý cười lớn: “Không đỡ nổi một lượt, mặc dù tổn thất vài vạn nhân mã, nhưng có thể chiếm hạ thành Thanh Đảo nhanh như vậy c*̃ng là chuyện tốt…ha ha ha”.“Đoàng…đoàng…”Tiểu Tam Nhất Thụ chưa cười xong thì trên thành trì bỗng dưng phát nổ, những tên giặc Oa đã leo lên liền hóa thành tro bụi trong tích tắc, đến tường thành c*̃ng bị nổ thủng mấy chỗ…Tiểu Tam Nhất Thụ vừa nãy còn đang mơ tưởng đến ngày thăng quan phát tài ở Sơn Đông, c*̃ng đã yên tiêu vân tán…Mất thủ lĩnh, phó tướng Bổn Sách Minh Thanh lập tức tiếp tục chỉ huy.“Một Thanh Đảo bé nhỏ, lại làm ta tổn thất ba bốn vạn quân, thật quá đáng ghét, truyền lệnh đại quân vào thành, dọn sạch tàn quân, bách tính trong thành ngoại trừ nữ nhân trẻ tuổi, giết sạch cho ta”.Giặc Oa lập tức điên cuồng xông vào trong thành, lục tung mọi ngóc ngách, không hề hay biết ác mộng giờ mới bắt đầu…Mười mấy binh sĩ nhìn thấy một cánh cổng hào hoa, vui mừng định lao vào cướp chém, nhưng vừa mở cổng, liền đón nhận vụ nổ tàn khốc, khi đám giặc Oa xung quanh kịp chạy tới, trên đất chỉ còn toàn thi thể.Có tên giặc Oa đi trên đường phố, đột nhiên bị dính tên, những kẻ khác lập tức bổ nhào tới, nhưng lại chẳng thấy một ai.Càng xui xẻo hơn nữa là, mấy tên giặc Oa đang đại tiện, chưa kịp đi xong, cả người lẫn chất thải đều bị bom nổ banh xác.Tiếng bom nổ và kêu la ngập tràn thành Thanh Đảo…“Đã tròn hai ngày, tại sao vẫn chưa diệt hết kẻ địch, Quỷ Chi Bát Bình tướng quân sắp đến rồi, các ngươi định đẩy một người vừa thượng chức như ta vào chỗ chết hả, cho các ngươi hai ngày cuối c*̀ng, nếu vẫn không tiêu diệt hoàn toàn Hắc Kỳ quân trong thành, chuẩn bị mổ bụng đi”.

Chương 283: 283: “không Tiếc Bất Cứ Giá Nào