Tác giả:

Trên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim…

Chương 334: 334: “đại Cữu Vẫn Khỏe Chứ”

Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… “Bệ hạ…đã chấm dứt rồi, ngài mau chạy đi, chạy khỏi thành Thiên Khải, không chừng sẽ có một đường sống”.Hiên Vũ Khuyết lạnh lùng nhìn thị vệ.“Ta không thể thua, ta là hoàng đế, ta vĩnh viễn không rời khỏi đây”.Sau đó, hắn ta đột nhiên chém một đường ngang cổ thị vệ kia, hét lên: “Kẻ nào cản ta đều phải chết…”AdvertisementKhi Hiên Vũ Khuyết bước ra khỏi đại điện, quân đội Hắc Kỳ quân đang đứng đầy ở đó, hắn ta cười lớn: “Đám sâu bọ Bắc Lương các ngươi, dám chiếm giang sơn Đại Lương ta, si tâm vọng tưởng…”Lãnh Thiên Minh từ từ cưỡi ngựa bước ra giữa đám đông.“Đại cữu, vẫn khỏe chứ?”Hiên Vũ Khuyết nhìn hắn, hét lên: “Ban đầu ta nên không màng tất cả giết tên hoàng tử phế vật ngươi, không dám đánh trực tiếp với Đại Lương, chỉ biết dùng mưu hèn kế bẩn, ngươi đúng là một trò cười, ha ha…”“Ngươi nói rất đúng, ta chính là thích dùng kế, sập bẫy chết ngươi, ngươi làm gì được chứ?”, Lãnh Thiên Minh thản nhiên thừa nhận.“Ngươi…”, Hiên Vũ Khuyết biết đại c*̣c đã mất, muốn vũ nhục Lãnh Thiên Minh, nhưng không ngờ hắn lại thẳng thừng như vậy.“Ha ha…cho dù ngươi làm hoàng đế, c*̃ng chỉ là một tên phế vật…”“Cái này không phiền đại cữu nhọc lòng, ta đã nghĩ xong rồi, ngày mai, ta sẽ lột sạch quần áo ngươi, treo trên xe, diễu hành thị chúng, để bách tính thành Thiên Khải đều nhìn thấy cơ thể ngươi, sao nào?”Hiên Vũ Khuyết căn bản không nghĩ tới Lãnh Thiên Minh lại nói ra mấy lời như vậy, hắn ta tức đến đỏ bừng mặt, nhưng lại chẳng thể làm gì.Cuối c*̀ng, hắn ta nhấc thanh kiếm lên, hét: “Hiên Vũ Khuyết ta, mới là hoàng đế thực sự c*̉a Đại Lương..”Sau đó rạch một đường trên cổ mình…Lão Hà Khẩu, Biện Lương.Liên tiếp ba ngày giao tranh, quân thủ thành Biện Lương chỉ còn không tới hai vạn, Lý Thành đang dẫn binh huyết thủ.“Lý tướng quân, ngài đầu hàng đi, cầu xin các người đó”.“Lý tướng quân, đừng đánh nữa…”Đến cả quân Đại Lương phía đối diện c*̃ng không ngừng nài nỉ Lý Thành đầu hàng, nhưng ông ta chỉ đáp lại duy nhất một câu.“Muốn ngừng chiến, hãy rút khỏi con đường này”.Vào lúc quân thủ thành Biện Lương sắp bại, tiếng rút quân bỗng vang lên từ một phía đường, đây là lần đầu hiệu lệnh rút quân xuất hiện giữa ban ngày, vô số binh sĩ Đại Lương mặc dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng vẫn nhanh chóng chấp hành, không ai muốn tiếp tục giao chiến nữa…Lý Thành dẫn theo số quân còn lại, tranh thủ chỉnh đốn lại, một binh sĩ đột nhiên chạy tới, hồ hởi thông báo…“Lý tướng quân, Lý tướng quân…Bạch đại nhân bảo chúng ta ra ngoài thu quân”.Lý Thành quát lớn: “c*́t, Lý Thành ta tuyệt đối không hàng”.“Lý tướng quân, không phải đầu hàng, mà là thu dọn quân đầu hàng, chúng ta thắng rồi…”“Thu quân? Thắng rồi?”Lý Thành sững sờ…Hóa ra không lâu trước đó, hầu hết tất cả quan tướng Đại Lương đã nhận được tin từ thành Thiên Khải, được gửi bởi Trung Thư Viện, tức đương kim triều đình.

“Bệ hạ…đã chấm dứt rồi, ngài mau chạy đi, chạy khỏi thành Thiên Khải, không chừng sẽ có một đường sống”.

Hiên Vũ Khuyết lạnh lùng nhìn thị vệ.

“Ta không thể thua, ta là hoàng đế, ta vĩnh viễn không rời khỏi đây”.

Sau đó, hắn ta đột nhiên chém một đường ngang cổ thị vệ kia, hét lên: “Kẻ nào cản ta đều phải chết…”

Advertisement

Khi Hiên Vũ Khuyết bước ra khỏi đại điện, quân đội Hắc Kỳ quân đang đứng đầy ở đó, hắn ta cười lớn: “Đám sâu bọ Bắc Lương các ngươi, dám chiếm giang sơn Đại Lương ta, si tâm vọng tưởng…”

Lãnh Thiên Minh từ từ cưỡi ngựa bước ra giữa đám đông.

“Đại cữu, vẫn khỏe chứ?”

Hiên Vũ Khuyết nhìn hắn, hét lên: “Ban đầu ta nên không màng tất cả giết tên hoàng tử phế vật ngươi, không dám đánh trực tiếp với Đại Lương, chỉ biết dùng mưu hèn kế bẩn, ngươi đúng là một trò cười, ha ha…”

“Ngươi nói rất đúng, ta chính là thích dùng kế, sập bẫy chết ngươi, ngươi làm gì được chứ?”, Lãnh Thiên Minh thản nhiên thừa nhận.

“Ngươi…”, Hiên Vũ Khuyết biết đại c*̣c đã mất, muốn vũ nhục Lãnh Thiên Minh, nhưng không ngờ hắn lại thẳng thừng như vậy.

“Ha ha…cho dù ngươi làm hoàng đế, c*̃ng chỉ là một tên phế vật…”

“Cái này không phiền đại cữu nhọc lòng, ta đã nghĩ xong rồi, ngày mai, ta sẽ lột sạch quần áo ngươi, treo trên xe, diễu hành thị chúng, để bách tính thành Thiên Khải đều nhìn thấy cơ thể ngươi, sao nào?”

Hiên Vũ Khuyết căn bản không nghĩ tới Lãnh Thiên Minh lại nói ra mấy lời như vậy, hắn ta tức đến đỏ bừng mặt, nhưng lại chẳng thể làm gì.

Cuối c*̀ng, hắn ta nhấc thanh kiếm lên, hét: “Hiên Vũ Khuyết ta, mới là hoàng đế thực sự c*̉a Đại Lương..”

Sau đó rạch một đường trên cổ mình…

Lão Hà Khẩu, Biện Lương.

Liên tiếp ba ngày giao tranh, quân thủ thành Biện Lương chỉ còn không tới hai vạn, Lý Thành đang dẫn binh huyết thủ.

“Lý tướng quân, ngài đầu hàng đi, cầu xin các người đó”.

“Lý tướng quân, đừng đánh nữa…”

Đến cả quân Đại Lương phía đối diện c*̃ng không ngừng nài nỉ Lý Thành đầu hàng, nhưng ông ta chỉ đáp lại duy nhất một câu.

“Muốn ngừng chiến, hãy rút khỏi con đường này”.

Vào lúc quân thủ thành Biện Lương sắp bại, tiếng rút quân bỗng vang lên từ một phía đường, đây là lần đầu hiệu lệnh rút quân xuất hiện giữa ban ngày, vô số binh sĩ Đại Lương mặc dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng vẫn nhanh chóng chấp hành, không ai muốn tiếp tục giao chiến nữa…

Lý Thành dẫn theo số quân còn lại, tranh thủ chỉnh đốn lại, một binh sĩ đột nhiên chạy tới, hồ hởi thông báo…

“Lý tướng quân, Lý tướng quân…Bạch đại nhân bảo chúng ta ra ngoài thu quân”.

Lý Thành quát lớn: “c*́t, Lý Thành ta tuyệt đối không hàng”.

“Lý tướng quân, không phải đầu hàng, mà là thu dọn quân đầu hàng, chúng ta thắng rồi…”

“Thu quân? Thắng rồi?”

Lý Thành sững sờ…

Hóa ra không lâu trước đó, hầu hết tất cả quan tướng Đại Lương đã nhận được tin từ thành Thiên Khải, được gửi bởi Trung Thư Viện, tức đương kim triều đình.

Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… “Bệ hạ…đã chấm dứt rồi, ngài mau chạy đi, chạy khỏi thành Thiên Khải, không chừng sẽ có một đường sống”.Hiên Vũ Khuyết lạnh lùng nhìn thị vệ.“Ta không thể thua, ta là hoàng đế, ta vĩnh viễn không rời khỏi đây”.Sau đó, hắn ta đột nhiên chém một đường ngang cổ thị vệ kia, hét lên: “Kẻ nào cản ta đều phải chết…”AdvertisementKhi Hiên Vũ Khuyết bước ra khỏi đại điện, quân đội Hắc Kỳ quân đang đứng đầy ở đó, hắn ta cười lớn: “Đám sâu bọ Bắc Lương các ngươi, dám chiếm giang sơn Đại Lương ta, si tâm vọng tưởng…”Lãnh Thiên Minh từ từ cưỡi ngựa bước ra giữa đám đông.“Đại cữu, vẫn khỏe chứ?”Hiên Vũ Khuyết nhìn hắn, hét lên: “Ban đầu ta nên không màng tất cả giết tên hoàng tử phế vật ngươi, không dám đánh trực tiếp với Đại Lương, chỉ biết dùng mưu hèn kế bẩn, ngươi đúng là một trò cười, ha ha…”“Ngươi nói rất đúng, ta chính là thích dùng kế, sập bẫy chết ngươi, ngươi làm gì được chứ?”, Lãnh Thiên Minh thản nhiên thừa nhận.“Ngươi…”, Hiên Vũ Khuyết biết đại c*̣c đã mất, muốn vũ nhục Lãnh Thiên Minh, nhưng không ngờ hắn lại thẳng thừng như vậy.“Ha ha…cho dù ngươi làm hoàng đế, c*̃ng chỉ là một tên phế vật…”“Cái này không phiền đại cữu nhọc lòng, ta đã nghĩ xong rồi, ngày mai, ta sẽ lột sạch quần áo ngươi, treo trên xe, diễu hành thị chúng, để bách tính thành Thiên Khải đều nhìn thấy cơ thể ngươi, sao nào?”Hiên Vũ Khuyết căn bản không nghĩ tới Lãnh Thiên Minh lại nói ra mấy lời như vậy, hắn ta tức đến đỏ bừng mặt, nhưng lại chẳng thể làm gì.Cuối c*̀ng, hắn ta nhấc thanh kiếm lên, hét: “Hiên Vũ Khuyết ta, mới là hoàng đế thực sự c*̉a Đại Lương..”Sau đó rạch một đường trên cổ mình…Lão Hà Khẩu, Biện Lương.Liên tiếp ba ngày giao tranh, quân thủ thành Biện Lương chỉ còn không tới hai vạn, Lý Thành đang dẫn binh huyết thủ.“Lý tướng quân, ngài đầu hàng đi, cầu xin các người đó”.“Lý tướng quân, đừng đánh nữa…”Đến cả quân Đại Lương phía đối diện c*̃ng không ngừng nài nỉ Lý Thành đầu hàng, nhưng ông ta chỉ đáp lại duy nhất một câu.“Muốn ngừng chiến, hãy rút khỏi con đường này”.Vào lúc quân thủ thành Biện Lương sắp bại, tiếng rút quân bỗng vang lên từ một phía đường, đây là lần đầu hiệu lệnh rút quân xuất hiện giữa ban ngày, vô số binh sĩ Đại Lương mặc dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng vẫn nhanh chóng chấp hành, không ai muốn tiếp tục giao chiến nữa…Lý Thành dẫn theo số quân còn lại, tranh thủ chỉnh đốn lại, một binh sĩ đột nhiên chạy tới, hồ hởi thông báo…“Lý tướng quân, Lý tướng quân…Bạch đại nhân bảo chúng ta ra ngoài thu quân”.Lý Thành quát lớn: “c*́t, Lý Thành ta tuyệt đối không hàng”.“Lý tướng quân, không phải đầu hàng, mà là thu dọn quân đầu hàng, chúng ta thắng rồi…”“Thu quân? Thắng rồi?”Lý Thành sững sờ…Hóa ra không lâu trước đó, hầu hết tất cả quan tướng Đại Lương đã nhận được tin từ thành Thiên Khải, được gửi bởi Trung Thư Viện, tức đương kim triều đình.

Chương 334: 334: “đại Cữu Vẫn Khỏe Chứ”