Trên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim…
Chương 350: 350: “ra Tay Hào Phóng Nhỉ”
Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… “Chúng ta phụng chỉ ý khâm sai đại nhân, tiếp quản phủ nha, các người không cần hỏi nhiều”.“Khâm sai đại nhân?"“Đó chính là Quản c*̀ng - Quản đại nhân c*̉a công sở Liêm Chính do chính hoàng thượng sắc phong”.“Công sở Liêm Chính? Quản c*̀ng? Vị đại nhân đó hiện ở đâu?”Advertisement“Nghe nói bị chó cắn mông, đang phải trị thương, ta chỉ có thể đợi lệnh mà thôi”.“Bị chó cắn mông?”Lưu Trạch Tề bất chợt cảm giác sự chẳng lành, vội vàng bảo người thông báo cho Ninh Hùng.Tên Ninh Hùng này xưng bá thành Hải Long nhiều năm, không phải dựa vào sức mạnh, mà là nhờ sự khôn khéo, vừa nhận tin, ông ta lập tức đánh hơi được vấn đề, nhanh tay cầm lễ vật đến chỗ Quản c*̀ng thăm dò tình hình.Hành quán thành Hải Long.Quản c*̀ng nằm sấp trên giường, một vị đại phu đang thoa thuốc.“Đại nhân, bên ngoài có người cầu kiến”.“Ai?”“Ninh Hùng?”Quản c*̀ng khó hiểu, Ninh Hùng? Ông ta tới đây làm gì? Không lẽ đã thăm dò được tin tức trước, không thể nào.“Cho ông ta vào”.Một lúc sau, Ninh Hùng tiến vào, trên tay bưng một hộp đồ.“Tiểu nhân Ninh Hùng bái kiến khâm sai đại nhân”.Quản c*̀ng không thể ngồi, chỉ đành đứng đó, nhìn kẻ tươi cười hiền hòa trước mặt, nếu không biết sự tình, thật khó liên tưởng ông ta với những hành vi súc sinh kia.“Ninh Hùng? Bổn quan không hề quen biết ông, ông tới đây làm gì?”“Đại nhân không biết tiểu nhân, nhưng tiểu nhân nhận ra ngài, sớm đã nghe danh Quản đại nhân c*̉a công sở Liêm Chính, là một vị quan vô c*̀ng thanh liêm, tiểu nhân ngưỡng mộ đã lâu, đặc biệt tới bái phỏng”.Quản c*̀ng ghét bỏ nhìn ông ta, quả thực biết múa mép.“Công sở Liêm Chính lần đầu xuất hiện tại Đại Lương, chỉ vừa mới thành lập, đâu ra thanh quan? Ninh lão gia nghe ở đâu tin này vậy?”Ninh Hùng chưng hửng: “A ha…Quản đại nhân tuổi trẻ đã trở thành kim khoa đầu giáp Bắc Lương, giờ lại là đại thần thân tín c*̉a hoàng thượng, sau này nhất định sẽ bay cao bay xa, tiền đồ vô lượng, tiểu nhân c*̃ng không dám trèo cao, chỉ có điều đại nhân lần đầu tới thành Hải Long, nên tiểu nhân muốn thay bách tính nơi đây bày tỏ chút tấm lòng”.Vừa nói liền bưng hộp đồ qua.Quản c*̀ng không nói gì, bên trong có bánh bao, bánh trung thu, bánh hoa quế, nhưng là làm bằng vàng…Quản c*̀ng thầm nghĩ trong lòng.“Ra tay hào phóng nhỉ”.“Ninh lão gia đây là ý gì?”Ninh Hùng mỉm cười giả lả: “Chỉ là chút đồ điểm tâm, không hề vi phạm luật lệ triều ta, đại nhân xin hãy yên tâm”.Quản c*̀ng bật cười: “Tục ngữ có câu không công không nhận thưởng, đại lễ c*̉a Ninh lão gia ta nhận sao nổi”.Ninh Hùng đột nhiên bật khóc.
“Chúng ta phụng chỉ ý khâm sai đại nhân, tiếp quản phủ nha, các người không cần hỏi nhiều”.
“Khâm sai đại nhân?"
“Đó chính là Quản c*̀ng - Quản đại nhân c*̉a công sở Liêm Chính do chính hoàng thượng sắc phong”.
“Công sở Liêm Chính? Quản c*̀ng? Vị đại nhân đó hiện ở đâu?”
Advertisement
“Nghe nói bị chó cắn mông, đang phải trị thương, ta chỉ có thể đợi lệnh mà thôi”.
“Bị chó cắn mông?”
Lưu Trạch Tề bất chợt cảm giác sự chẳng lành, vội vàng bảo người thông báo cho Ninh Hùng.
Tên Ninh Hùng này xưng bá thành Hải Long nhiều năm, không phải dựa vào sức mạnh, mà là nhờ sự khôn khéo, vừa nhận tin, ông ta lập tức đánh hơi được vấn đề, nhanh tay cầm lễ vật đến chỗ Quản c*̀ng thăm dò tình hình.
Hành quán thành Hải Long.
Quản c*̀ng nằm sấp trên giường, một vị đại phu đang thoa thuốc.
“Đại nhân, bên ngoài có người cầu kiến”.
“Ai?”
“Ninh Hùng?”
Quản c*̀ng khó hiểu, Ninh Hùng? Ông ta tới đây làm gì? Không lẽ đã thăm dò được tin tức trước, không thể nào.
“Cho ông ta vào”.
Một lúc sau, Ninh Hùng tiến vào, trên tay bưng một hộp đồ.
“Tiểu nhân Ninh Hùng bái kiến khâm sai đại nhân”.
Quản c*̀ng không thể ngồi, chỉ đành đứng đó, nhìn kẻ tươi cười hiền hòa trước mặt, nếu không biết sự tình, thật khó liên tưởng ông ta với những hành vi súc sinh kia.
“Ninh Hùng? Bổn quan không hề quen biết ông, ông tới đây làm gì?”
“Đại nhân không biết tiểu nhân, nhưng tiểu nhân nhận ra ngài, sớm đã nghe danh Quản đại nhân c*̉a công sở Liêm Chính, là một vị quan vô c*̀ng thanh liêm, tiểu nhân ngưỡng mộ đã lâu, đặc biệt tới bái phỏng”.
Quản c*̀ng ghét bỏ nhìn ông ta, quả thực biết múa mép.
“Công sở Liêm Chính lần đầu xuất hiện tại Đại Lương, chỉ vừa mới thành lập, đâu ra thanh quan? Ninh lão gia nghe ở đâu tin này vậy?”
Ninh Hùng chưng hửng: “A ha…Quản đại nhân tuổi trẻ đã trở thành kim khoa đầu giáp Bắc Lương, giờ lại là đại thần thân tín c*̉a hoàng thượng, sau này nhất định sẽ bay cao bay xa, tiền đồ vô lượng, tiểu nhân c*̃ng không dám trèo cao, chỉ có điều đại nhân lần đầu tới thành Hải Long, nên tiểu nhân muốn thay bách tính nơi đây bày tỏ chút tấm lòng”.
Vừa nói liền bưng hộp đồ qua.
Quản c*̀ng không nói gì, bên trong có bánh bao, bánh trung thu, bánh hoa quế, nhưng là làm bằng vàng…
Quản c*̀ng thầm nghĩ trong lòng.
“Ra tay hào phóng nhỉ”.
“Ninh lão gia đây là ý gì?”
Ninh Hùng mỉm cười giả lả: “Chỉ là chút đồ điểm tâm, không hề vi phạm luật lệ triều ta, đại nhân xin hãy yên tâm”.
Quản c*̀ng bật cười: “Tục ngữ có câu không công không nhận thưởng, đại lễ c*̉a Ninh lão gia ta nhận sao nổi”.
Ninh Hùng đột nhiên bật khóc.
Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… “Chúng ta phụng chỉ ý khâm sai đại nhân, tiếp quản phủ nha, các người không cần hỏi nhiều”.“Khâm sai đại nhân?"“Đó chính là Quản c*̀ng - Quản đại nhân c*̉a công sở Liêm Chính do chính hoàng thượng sắc phong”.“Công sở Liêm Chính? Quản c*̀ng? Vị đại nhân đó hiện ở đâu?”Advertisement“Nghe nói bị chó cắn mông, đang phải trị thương, ta chỉ có thể đợi lệnh mà thôi”.“Bị chó cắn mông?”Lưu Trạch Tề bất chợt cảm giác sự chẳng lành, vội vàng bảo người thông báo cho Ninh Hùng.Tên Ninh Hùng này xưng bá thành Hải Long nhiều năm, không phải dựa vào sức mạnh, mà là nhờ sự khôn khéo, vừa nhận tin, ông ta lập tức đánh hơi được vấn đề, nhanh tay cầm lễ vật đến chỗ Quản c*̀ng thăm dò tình hình.Hành quán thành Hải Long.Quản c*̀ng nằm sấp trên giường, một vị đại phu đang thoa thuốc.“Đại nhân, bên ngoài có người cầu kiến”.“Ai?”“Ninh Hùng?”Quản c*̀ng khó hiểu, Ninh Hùng? Ông ta tới đây làm gì? Không lẽ đã thăm dò được tin tức trước, không thể nào.“Cho ông ta vào”.Một lúc sau, Ninh Hùng tiến vào, trên tay bưng một hộp đồ.“Tiểu nhân Ninh Hùng bái kiến khâm sai đại nhân”.Quản c*̀ng không thể ngồi, chỉ đành đứng đó, nhìn kẻ tươi cười hiền hòa trước mặt, nếu không biết sự tình, thật khó liên tưởng ông ta với những hành vi súc sinh kia.“Ninh Hùng? Bổn quan không hề quen biết ông, ông tới đây làm gì?”“Đại nhân không biết tiểu nhân, nhưng tiểu nhân nhận ra ngài, sớm đã nghe danh Quản đại nhân c*̉a công sở Liêm Chính, là một vị quan vô c*̀ng thanh liêm, tiểu nhân ngưỡng mộ đã lâu, đặc biệt tới bái phỏng”.Quản c*̀ng ghét bỏ nhìn ông ta, quả thực biết múa mép.“Công sở Liêm Chính lần đầu xuất hiện tại Đại Lương, chỉ vừa mới thành lập, đâu ra thanh quan? Ninh lão gia nghe ở đâu tin này vậy?”Ninh Hùng chưng hửng: “A ha…Quản đại nhân tuổi trẻ đã trở thành kim khoa đầu giáp Bắc Lương, giờ lại là đại thần thân tín c*̉a hoàng thượng, sau này nhất định sẽ bay cao bay xa, tiền đồ vô lượng, tiểu nhân c*̃ng không dám trèo cao, chỉ có điều đại nhân lần đầu tới thành Hải Long, nên tiểu nhân muốn thay bách tính nơi đây bày tỏ chút tấm lòng”.Vừa nói liền bưng hộp đồ qua.Quản c*̀ng không nói gì, bên trong có bánh bao, bánh trung thu, bánh hoa quế, nhưng là làm bằng vàng…Quản c*̀ng thầm nghĩ trong lòng.“Ra tay hào phóng nhỉ”.“Ninh lão gia đây là ý gì?”Ninh Hùng mỉm cười giả lả: “Chỉ là chút đồ điểm tâm, không hề vi phạm luật lệ triều ta, đại nhân xin hãy yên tâm”.Quản c*̀ng bật cười: “Tục ngữ có câu không công không nhận thưởng, đại lễ c*̉a Ninh lão gia ta nhận sao nổi”.Ninh Hùng đột nhiên bật khóc.