Trên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim…
Chương 371: 371: Đại Thần Kinh Tế
Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… Nơi này núi giả san sát, phong cảnh tuyệt đẹp, còn có một cái hồ nhân tạo cực rộng, chỉ thấy Lãnh Thiên Minh và Hiên Vũ Ngọc Nhi đang đứng trên đảo nhỏ giữa hồ giăng lưới câu cá."Ngọc Nhi, nàng nói nhỏ thôi, đừng dọa cá sợ chạy mất"."Ha ha...!Thiên Minh ca ca, rốt cuộc chàng có bắt được hay không, đã nửa ngày rồi mà không bắt được con cá nào".Advertisement"Đây không phải là ta đang muốn bắt cá to sao, cá nhỏ có nghĩa lý gì".Một thị vệ đi tới: "Hoàng thượng, Cổ Bách Vạn thành Biện Lương đã tới rồi ạ".Lãnh Thiên Minh quay đầu lại nhìn, cười nói: "A, cá to đến rồi", sau đó liền gọi Cổ Bách Vạn tới."Thảo dân bái kiến hoàng thượng, bái kiến hoàng hậu nương nương"."Lão Cổ, lâu lắm không gặp, ông vẫn mặt trơn trán bóng như vậy, xem ra cuộc sống không tệ nhỉ?""Ha ha, nhờ hồng phúc của hoàng thượng nên cũng tạm ạ"."Nghe nói việc làm ăn hiện tại của ông càng làm càng lớn, thương hội lớn nhỏ ở Hoa Hạ này ông đều có cổ phần, nghiễm nhiên đã cầm chặt mạch máu của quốc gia này rồi".Cổ Bách Vạn vừa nghe liền vội vàng sợ hãi trả lời: "Hoàng thượng, việc này không đùa được đâu ạ, thảo dân chỉ là người làm ăn, sao lại dám nắm mạch máu quốc gia chứ".Lãnh Thiên Minh cười nói: "Đừng căng thẳng, nào...!ngồi đi, uống trà"."Thảo dân không dám"."Lão Cổ, hai chúng ta đã thân quen như vậy rồi còn sợ cái gì, lần này ta gọi ông đến cũng không có chuyện gì lớn cả, chỉ là muốn thượng lượng với ông một chút nên tiêu tiền thế nào?""Hả?"Cổ Bách Vạn vẻ mặt khó hiểu, tiêu tiền thế nào?"Hoàng thượng đang nói đến tiền gì vậy ạ?"Lãnh Thiên Minh mỉm cười nói: "Đương nhiên là tiền của ông rồi".Cổ Bách Vạn lập tức quỳ xuống đất, khóc lóc: "Hoàng thượng, mấy năm nay thảo dân tích góp được chút gia tài, nhưng đều là làm ăn chân chính mà ra, hoàng thượng tha cho thảo dân đi ạ"."Ông nhìn ông kìa, ta là loại người cư0ng bức cướp đoạt của người khác sao? Hơn nữa với mối quan hệ giữa hai chúng ta, ta nỡ cướp tiền của ông sao? Ta là muốn hợp tác với ông, cho ông kiếm tiền".Cổ Bách Vạn không dám tin hỏi: "Hợp tác?""Đúng, mặc dù ông đã kiếm được không ít tiền rồi nhưng nghĩ kỹ lại thì quả thực là một thiên tài kinh doanh, mà hiện tại thể chế kinh tế của Hoa Hạ ta vẫn còn nghèo nàn, trẫm có ý định bồi dưỡng ông, chi bằng ông làm đại thần kinh tế cho trẫm đi"."Đại thần kinh tế?"Cổ Bách Vạn càng nghe càng sững sờ, lúc thì hợp tác, lúc thì làm quan, rốt cuộc là muốn làm gì?"Đúng, trẫm định làm ăn lớn với ông"."Hoàng thượng, thảo dân chỉ làm ăn cò con, nào có làm ăn lớn đâu".
Nơi này núi giả san sát, phong cảnh tuyệt đẹp, còn có một cái hồ nhân tạo cực rộng, chỉ thấy Lãnh Thiên Minh và Hiên Vũ Ngọc Nhi đang đứng trên đảo nhỏ giữa hồ giăng lưới câu cá.
"Ngọc Nhi, nàng nói nhỏ thôi, đừng dọa cá sợ chạy mất".
"Ha ha...!Thiên Minh ca ca, rốt cuộc chàng có bắt được hay không, đã nửa ngày rồi mà không bắt được con cá nào".
Advertisement
"Đây không phải là ta đang muốn bắt cá to sao, cá nhỏ có nghĩa lý gì".
Một thị vệ đi tới: "Hoàng thượng, Cổ Bách Vạn thành Biện Lương đã tới rồi ạ".
Lãnh Thiên Minh quay đầu lại nhìn, cười nói: "A, cá to đến rồi", sau đó liền gọi Cổ Bách Vạn tới.
"Thảo dân bái kiến hoàng thượng, bái kiến hoàng hậu nương nương".
"Lão Cổ, lâu lắm không gặp, ông vẫn mặt trơn trán bóng như vậy, xem ra cuộc sống không tệ nhỉ?"
"Ha ha, nhờ hồng phúc của hoàng thượng nên cũng tạm ạ".
"Nghe nói việc làm ăn hiện tại của ông càng làm càng lớn, thương hội lớn nhỏ ở Hoa Hạ này ông đều có cổ phần, nghiễm nhiên đã cầm chặt mạch máu của quốc gia này rồi".
Cổ Bách Vạn vừa nghe liền vội vàng sợ hãi trả lời: "Hoàng thượng, việc này không đùa được đâu ạ, thảo dân chỉ là người làm ăn, sao lại dám nắm mạch máu quốc gia chứ".
Lãnh Thiên Minh cười nói: "Đừng căng thẳng, nào...!ngồi đi, uống trà".
"Thảo dân không dám".
"Lão Cổ, hai chúng ta đã thân quen như vậy rồi còn sợ cái gì, lần này ta gọi ông đến cũng không có chuyện gì lớn cả, chỉ là muốn thượng lượng với ông một chút nên tiêu tiền thế nào?"
"Hả?"
Cổ Bách Vạn vẻ mặt khó hiểu, tiêu tiền thế nào?
"Hoàng thượng đang nói đến tiền gì vậy ạ?"
Lãnh Thiên Minh mỉm cười nói: "Đương nhiên là tiền của ông rồi".
Cổ Bách Vạn lập tức quỳ xuống đất, khóc lóc: "Hoàng thượng, mấy năm nay thảo dân tích góp được chút gia tài, nhưng đều là làm ăn chân chính mà ra, hoàng thượng tha cho thảo dân đi ạ".
"Ông nhìn ông kìa, ta là loại người cư0ng bức cướp đoạt của người khác sao? Hơn nữa với mối quan hệ giữa hai chúng ta, ta nỡ cướp tiền của ông sao? Ta là muốn hợp tác với ông, cho ông kiếm tiền".
Cổ Bách Vạn không dám tin hỏi: "Hợp tác?"
"Đúng, mặc dù ông đã kiếm được không ít tiền rồi nhưng nghĩ kỹ lại thì quả thực là một thiên tài kinh doanh, mà hiện tại thể chế kinh tế của Hoa Hạ ta vẫn còn nghèo nàn, trẫm có ý định bồi dưỡng ông, chi bằng ông làm đại thần kinh tế cho trẫm đi".
"Đại thần kinh tế?"
Cổ Bách Vạn càng nghe càng sững sờ, lúc thì hợp tác, lúc thì làm quan, rốt cuộc là muốn làm gì?
"Đúng, trẫm định làm ăn lớn với ông".
"Hoàng thượng, thảo dân chỉ làm ăn cò con, nào có làm ăn lớn đâu".
Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… Nơi này núi giả san sát, phong cảnh tuyệt đẹp, còn có một cái hồ nhân tạo cực rộng, chỉ thấy Lãnh Thiên Minh và Hiên Vũ Ngọc Nhi đang đứng trên đảo nhỏ giữa hồ giăng lưới câu cá."Ngọc Nhi, nàng nói nhỏ thôi, đừng dọa cá sợ chạy mất"."Ha ha...!Thiên Minh ca ca, rốt cuộc chàng có bắt được hay không, đã nửa ngày rồi mà không bắt được con cá nào".Advertisement"Đây không phải là ta đang muốn bắt cá to sao, cá nhỏ có nghĩa lý gì".Một thị vệ đi tới: "Hoàng thượng, Cổ Bách Vạn thành Biện Lương đã tới rồi ạ".Lãnh Thiên Minh quay đầu lại nhìn, cười nói: "A, cá to đến rồi", sau đó liền gọi Cổ Bách Vạn tới."Thảo dân bái kiến hoàng thượng, bái kiến hoàng hậu nương nương"."Lão Cổ, lâu lắm không gặp, ông vẫn mặt trơn trán bóng như vậy, xem ra cuộc sống không tệ nhỉ?""Ha ha, nhờ hồng phúc của hoàng thượng nên cũng tạm ạ"."Nghe nói việc làm ăn hiện tại của ông càng làm càng lớn, thương hội lớn nhỏ ở Hoa Hạ này ông đều có cổ phần, nghiễm nhiên đã cầm chặt mạch máu của quốc gia này rồi".Cổ Bách Vạn vừa nghe liền vội vàng sợ hãi trả lời: "Hoàng thượng, việc này không đùa được đâu ạ, thảo dân chỉ là người làm ăn, sao lại dám nắm mạch máu quốc gia chứ".Lãnh Thiên Minh cười nói: "Đừng căng thẳng, nào...!ngồi đi, uống trà"."Thảo dân không dám"."Lão Cổ, hai chúng ta đã thân quen như vậy rồi còn sợ cái gì, lần này ta gọi ông đến cũng không có chuyện gì lớn cả, chỉ là muốn thượng lượng với ông một chút nên tiêu tiền thế nào?""Hả?"Cổ Bách Vạn vẻ mặt khó hiểu, tiêu tiền thế nào?"Hoàng thượng đang nói đến tiền gì vậy ạ?"Lãnh Thiên Minh mỉm cười nói: "Đương nhiên là tiền của ông rồi".Cổ Bách Vạn lập tức quỳ xuống đất, khóc lóc: "Hoàng thượng, mấy năm nay thảo dân tích góp được chút gia tài, nhưng đều là làm ăn chân chính mà ra, hoàng thượng tha cho thảo dân đi ạ"."Ông nhìn ông kìa, ta là loại người cư0ng bức cướp đoạt của người khác sao? Hơn nữa với mối quan hệ giữa hai chúng ta, ta nỡ cướp tiền của ông sao? Ta là muốn hợp tác với ông, cho ông kiếm tiền".Cổ Bách Vạn không dám tin hỏi: "Hợp tác?""Đúng, mặc dù ông đã kiếm được không ít tiền rồi nhưng nghĩ kỹ lại thì quả thực là một thiên tài kinh doanh, mà hiện tại thể chế kinh tế của Hoa Hạ ta vẫn còn nghèo nàn, trẫm có ý định bồi dưỡng ông, chi bằng ông làm đại thần kinh tế cho trẫm đi"."Đại thần kinh tế?"Cổ Bách Vạn càng nghe càng sững sờ, lúc thì hợp tác, lúc thì làm quan, rốt cuộc là muốn làm gì?"Đúng, trẫm định làm ăn lớn với ông"."Hoàng thượng, thảo dân chỉ làm ăn cò con, nào có làm ăn lớn đâu".