Tác giả:

Trên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim…

Chương 391: 391: Cô Chính Là Nữ Vương Của Hồng Mao

Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… "Không muốn thì mời về"."Được rồi, ta tự vào được, các ngươi đợi ở đây đi".Vì vương triều của mình mà vị nữ vương trẻ tuổi này một thân một mình đi vào trong quân doanh của kẻ địch.AdvertisementTrong đại trướng trung quân, Đa Đoạt nhìn người phụ nữ ngẩng đầu ưỡn ngực, tràn đầy vẻ phong tình nước ngoài, cười nói: "Cô chính là nữ vương của Hồng Mao?""Ta là nữ vương của nước La Sát, An Na Nhất Thế, chủ nhân của nơi này"."Ồ, chủ nhân của nơi này, ha ha...!vậy tộc Hồng Mao của các người không ở yên ở đây mà chạy sang lãnh thổ của chúng ta làm gì?""Ta...!chúng ta chỉ muốn có chút than đá, để cuộc sống của bách tính tốt hơn một chút"."Vậy dân chúng của các ngươi là người, bách tính của Hoa Hạ chúng ta không phải là người sao? Muốn than đá thì có thể bỏ tiền ra mua, tàn sát dân chúng Hoa Hạ ta chính là cách để các ngươi có được than đá và giàu có sao?""Thế giới này vốn là như vậy, cá lớn nuốt cá bé, đây là quy tắc sinh tồn từ xưa đến nay của nhân loại này, Đa tướng quân không hiểu sao?"Đa Đoạt cười đáp: "Người phụ nữ cô đây trông cũng khá xinh đẹp, đáng tiếc không có não, nếu cô cũng đã biết cá lớn nuốt cá bé rồi thì còn đến đây đàm phán cái gì? Tiếp theo cứ chờ xem chúng ta rốt cuộc là ai nuốt ai đi"."Ngươi..."An Na Nhất Thế cố hết sức kiềm chế lửa giận của mình, nhìn đám người trong đại trướng, cười nói: "Đa tướng quân, có thể nói chuyện riêng được không, các ngài cũng không muốn bao nhiêu người như vậy ức h**p một người phụ nữ chứ".Đa Đoạt mỉm cười: "Được thôi, ta muốn xem xem nữ vương đại nhân muốn nói chuyện gì với ta, các ngươi ra ngoài trước đi".Rất nhanh trong cả đại trướng chỉ còn lại Đa Đoạt và An Na Nhất Thế và một phiên dịch đi theo.An Na Nhất Thế cười nói: "Được, ta nhận sai, nước La Sát chúng ta không nên xâm phạm thành trì của các ngài, hy vọng các ngài có thể nhanh chóng rút binh, để chúng ta kết thúc trận chiến tranh này"."Nếu như nhận sai có tác dụng thì còn dùng đến binh lính làm gì?""Đa tướng quân, chỉ cần ngài có thể rút binh, ta đảm bảo sẽ đưa cho ngài kim tiền mà ngài dùng mấy đời cũng không hết, hơn nữa ngài muốn cái gì ta đều có thể cho ngài, đến lúc đó ngài có thể rời khỏi trung nguyên, đến bất cứ nơi đâu trên thế giới, sống cuộc sống như hoàng đế, há chẳng phải sung sướng hơn sao.Nếu như ngài bằng lòng đến nước La Sát ta, ta còn có thể phong ngài làm thân vương, thế nào?"Đa Đoạt nghiền ngẫm cười nói: "Ai yo, nữ vương bệ hạ xinh đẹp, ý của cô là ta muốn cái gì cô đều cho ta sao?""Đúng, chỉ cần ngài có thể rút binh, cái gì ta cũng có thể cho ngài"."Ha ha ha...!nữ vương bệ hạ, thực không dám giấu ta vẫn cô đơn một mình, ta muốn thử xem nữ vương bệ hạ có cảm giác gì".An Na Nhất Thế lập tức đỏ bừng mặt, từ trước đến nay chưa từng có ai dám trêu ghẹo nàng ta."Hỗn xược, ngươi dám nói chuyện với ta như vậy ư, ngươi...", An Na Nhất Thế muốn chửi bới nhưng biết bản thân hiện tại đã mất quyền chủ động rồi."Đa tướng quân, nếu như ngài muốn phụ nữ thì nước La Sát ta có thể tặng ngài hàng trăm mỹ nữ trẻ trung, thế nào?""Không, ta không thích phụ nữ trẻ, hai chúng ta tuổi tác không quá chênh lệch, ta thích người như cô, cô có đồng ý không?""Nếu như ta không đồng ý thì sao?"

"Không muốn thì mời về".

"Được rồi, ta tự vào được, các ngươi đợi ở đây đi".

Vì vương triều của mình mà vị nữ vương trẻ tuổi này một thân một mình đi vào trong quân doanh của kẻ địch.

Advertisement

Trong đại trướng trung quân, Đa Đoạt nhìn người phụ nữ ngẩng đầu ưỡn ngực, tràn đầy vẻ phong tình nước ngoài, cười nói: "Cô chính là nữ vương của Hồng Mao?"

"Ta là nữ vương của nước La Sát, An Na Nhất Thế, chủ nhân của nơi này".

"Ồ, chủ nhân của nơi này, ha ha...!vậy tộc Hồng Mao của các người không ở yên ở đây mà chạy sang lãnh thổ của chúng ta làm gì?"

"Ta...!chúng ta chỉ muốn có chút than đá, để cuộc sống của bách tính tốt hơn một chút".

"Vậy dân chúng của các ngươi là người, bách tính của Hoa Hạ chúng ta không phải là người sao? Muốn than đá thì có thể bỏ tiền ra mua, tàn sát dân chúng Hoa Hạ ta chính là cách để các ngươi có được than đá và giàu có sao?"

"Thế giới này vốn là như vậy, cá lớn nuốt cá bé, đây là quy tắc sinh tồn từ xưa đến nay của nhân loại này, Đa tướng quân không hiểu sao?"

Đa Đoạt cười đáp: "Người phụ nữ cô đây trông cũng khá xinh đẹp, đáng tiếc không có não, nếu cô cũng đã biết cá lớn nuốt cá bé rồi thì còn đến đây đàm phán cái gì? Tiếp theo cứ chờ xem chúng ta rốt cuộc là ai nuốt ai đi".

"Ngươi..."

An Na Nhất Thế cố hết sức kiềm chế lửa giận của mình, nhìn đám người trong đại trướng, cười nói: "Đa tướng quân, có thể nói chuyện riêng được không, các ngài cũng không muốn bao nhiêu người như vậy ức h**p một người phụ nữ chứ".

Đa Đoạt mỉm cười: "Được thôi, ta muốn xem xem nữ vương đại nhân muốn nói chuyện gì với ta, các ngươi ra ngoài trước đi".

Rất nhanh trong cả đại trướng chỉ còn lại Đa Đoạt và An Na Nhất Thế và một phiên dịch đi theo.

An Na Nhất Thế cười nói: "Được, ta nhận sai, nước La Sát chúng ta không nên xâm phạm thành trì của các ngài, hy vọng các ngài có thể nhanh chóng rút binh, để chúng ta kết thúc trận chiến tranh này".

"Nếu như nhận sai có tác dụng thì còn dùng đến binh lính làm gì?"

"Đa tướng quân, chỉ cần ngài có thể rút binh, ta đảm bảo sẽ đưa cho ngài kim tiền mà ngài dùng mấy đời cũng không hết, hơn nữa ngài muốn cái gì ta đều có thể cho ngài, đến lúc đó ngài có thể rời khỏi trung nguyên, đến bất cứ nơi đâu trên thế giới, sống cuộc sống như hoàng đế, há chẳng phải sung sướng hơn sao.

Nếu như ngài bằng lòng đến nước La Sát ta, ta còn có thể phong ngài làm thân vương, thế nào?"

Đa Đoạt nghiền ngẫm cười nói: "Ai yo, nữ vương bệ hạ xinh đẹp, ý của cô là ta muốn cái gì cô đều cho ta sao?"

"Đúng, chỉ cần ngài có thể rút binh, cái gì ta cũng có thể cho ngài".

"Ha ha ha...!nữ vương bệ hạ, thực không dám giấu ta vẫn cô đơn một mình, ta muốn thử xem nữ vương bệ hạ có cảm giác gì".

An Na Nhất Thế lập tức đỏ bừng mặt, từ trước đến nay chưa từng có ai dám trêu ghẹo nàng ta.

"Hỗn xược, ngươi dám nói chuyện với ta như vậy ư, ngươi...", An Na Nhất Thế muốn chửi bới nhưng biết bản thân hiện tại đã mất quyền chủ động rồi.

"Đa tướng quân, nếu như ngài muốn phụ nữ thì nước La Sát ta có thể tặng ngài hàng trăm mỹ nữ trẻ trung, thế nào?"

"Không, ta không thích phụ nữ trẻ, hai chúng ta tuổi tác không quá chênh lệch, ta thích người như cô, cô có đồng ý không?"

"Nếu như ta không đồng ý thì sao?"

Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… "Không muốn thì mời về"."Được rồi, ta tự vào được, các ngươi đợi ở đây đi".Vì vương triều của mình mà vị nữ vương trẻ tuổi này một thân một mình đi vào trong quân doanh của kẻ địch.AdvertisementTrong đại trướng trung quân, Đa Đoạt nhìn người phụ nữ ngẩng đầu ưỡn ngực, tràn đầy vẻ phong tình nước ngoài, cười nói: "Cô chính là nữ vương của Hồng Mao?""Ta là nữ vương của nước La Sát, An Na Nhất Thế, chủ nhân của nơi này"."Ồ, chủ nhân của nơi này, ha ha...!vậy tộc Hồng Mao của các người không ở yên ở đây mà chạy sang lãnh thổ của chúng ta làm gì?""Ta...!chúng ta chỉ muốn có chút than đá, để cuộc sống của bách tính tốt hơn một chút"."Vậy dân chúng của các ngươi là người, bách tính của Hoa Hạ chúng ta không phải là người sao? Muốn than đá thì có thể bỏ tiền ra mua, tàn sát dân chúng Hoa Hạ ta chính là cách để các ngươi có được than đá và giàu có sao?""Thế giới này vốn là như vậy, cá lớn nuốt cá bé, đây là quy tắc sinh tồn từ xưa đến nay của nhân loại này, Đa tướng quân không hiểu sao?"Đa Đoạt cười đáp: "Người phụ nữ cô đây trông cũng khá xinh đẹp, đáng tiếc không có não, nếu cô cũng đã biết cá lớn nuốt cá bé rồi thì còn đến đây đàm phán cái gì? Tiếp theo cứ chờ xem chúng ta rốt cuộc là ai nuốt ai đi"."Ngươi..."An Na Nhất Thế cố hết sức kiềm chế lửa giận của mình, nhìn đám người trong đại trướng, cười nói: "Đa tướng quân, có thể nói chuyện riêng được không, các ngài cũng không muốn bao nhiêu người như vậy ức h**p một người phụ nữ chứ".Đa Đoạt mỉm cười: "Được thôi, ta muốn xem xem nữ vương đại nhân muốn nói chuyện gì với ta, các ngươi ra ngoài trước đi".Rất nhanh trong cả đại trướng chỉ còn lại Đa Đoạt và An Na Nhất Thế và một phiên dịch đi theo.An Na Nhất Thế cười nói: "Được, ta nhận sai, nước La Sát chúng ta không nên xâm phạm thành trì của các ngài, hy vọng các ngài có thể nhanh chóng rút binh, để chúng ta kết thúc trận chiến tranh này"."Nếu như nhận sai có tác dụng thì còn dùng đến binh lính làm gì?""Đa tướng quân, chỉ cần ngài có thể rút binh, ta đảm bảo sẽ đưa cho ngài kim tiền mà ngài dùng mấy đời cũng không hết, hơn nữa ngài muốn cái gì ta đều có thể cho ngài, đến lúc đó ngài có thể rời khỏi trung nguyên, đến bất cứ nơi đâu trên thế giới, sống cuộc sống như hoàng đế, há chẳng phải sung sướng hơn sao.Nếu như ngài bằng lòng đến nước La Sát ta, ta còn có thể phong ngài làm thân vương, thế nào?"Đa Đoạt nghiền ngẫm cười nói: "Ai yo, nữ vương bệ hạ xinh đẹp, ý của cô là ta muốn cái gì cô đều cho ta sao?""Đúng, chỉ cần ngài có thể rút binh, cái gì ta cũng có thể cho ngài"."Ha ha ha...!nữ vương bệ hạ, thực không dám giấu ta vẫn cô đơn một mình, ta muốn thử xem nữ vương bệ hạ có cảm giác gì".An Na Nhất Thế lập tức đỏ bừng mặt, từ trước đến nay chưa từng có ai dám trêu ghẹo nàng ta."Hỗn xược, ngươi dám nói chuyện với ta như vậy ư, ngươi...", An Na Nhất Thế muốn chửi bới nhưng biết bản thân hiện tại đã mất quyền chủ động rồi."Đa tướng quân, nếu như ngài muốn phụ nữ thì nước La Sát ta có thể tặng ngài hàng trăm mỹ nữ trẻ trung, thế nào?""Không, ta không thích phụ nữ trẻ, hai chúng ta tuổi tác không quá chênh lệch, ta thích người như cô, cô có đồng ý không?""Nếu như ta không đồng ý thì sao?"

Chương 391: 391: Cô Chính Là Nữ Vương Của Hồng Mao