Tác giả:

Trên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim…

Chương 431: 431: “đơn Giản Vậy Thôi”

Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… Mạc Nhĩ không còn sức mà khóc, nhưng lệ trong khóe mắt cứ tuôn ra liên tục.“Cho ta chết một cách thống khoái đi…”Đại phu đồng cảm nói: “Ngươi đừng nói gì nữa, vết thương nghiêm trọng, phải sát trùng, ngươi chịu khó một chút”.AdvertisementDứt lời, đại phu liền cầm một nắm muối biển dí vào miệng vết thương, Mạc Nhĩ đau đớn hét toáng lên.“Cái *** ông nội ngươi, đau chết ta…”Đặc Mẫu Đặc Nam ngồi trong phòng lao bên cạnh, nhìn thấy cảnh này, không tự chủ run lên, khi mới bắt đầu, hắn ta còn gào thét chửi bới, gì mà vô nhân đạo, không có tính người, nhưng sau khi thấy vô số binh sĩ bị lôi ra ngoài, không một ai trở lại, Mạc Nhĩ thì càng thảm hơn, ngày ngày bị treo lên, đưa đi, khi quay về bộ dạng thân tàn ma dại, và cả bốn đại phu luôn túc trực bên cạnh hắn ta, chỉ lo hắn ta chết, Đặc Mẫu Đặc Nam liền không dám ho he gì nữa.Đám người này rốt cuộc là loại gì đây? Quá tàn nhẫn, thượng đế ơi, ta không muốn bị như tên Mạc Nhĩ kia đâu.Thành Thiên Khải, Hoa Hạ.Lãnh Thiên Minh đang ngồi ngẩn người ở một góc xưởng công binh.“Hoàng thượng, ngài sao thế?”, Giáp Tử Thất hỏi.“A…ta đang nghĩ, tại sao kỹ thuật c*̉a Đại Bất Liệt Điên lại dẫn trước chúng ta? Không lí nào”.“Hoàng thượng, mỗi quốc gia đều có lĩnh vực nổi trội, ví dụ như Hoa Hạ, đã dẫn đầu ở rất nhiều phương diện, quan trọng là chúng ta có thể phát triển thế mạnh hay không”.“Ừm, gần đây xưởng công binh không có gì mới hả?”Giáp Tử Thất ngừng một lúc, nói: “c*̃ng không tính là mới, chính là bom cháy ngài nói, chúng ta có lẽ đã chế tạo được rồi”.“Có lẽ? Là sao?”Giáp Tử Thất cười, nói: “Vì không có hàm lượng kỹ thuật, không biết có phải loại hoàng thượng cần không”.“Ngươi nói thử xem”.“Lần trước sau khi ngài nói, chúng ta đã bắt tay vào thiết kế, nhưng độ khó quả thực quá cao, sau đó một học viên gợi ý trực tiếp cho con dấu lửa* vào trong thùng thuốc súng, bắt lửa bằng vụ nổ, chúng ta đã thử làm theo, thực có hiệu quả”.*Ngòi nổ/bật lửaLãnh Thiên Minh mờ mịt.“Đơn giản vậy thôi?”“Đúng, đơn giản vậy thôi”.“c*̃ng được, chỉ cần có tác dụng, mọi người hãy sản xuất càng nhiều thùng thuốc súng và bom cháy, không bao lâu nữa, chúng ta sẽ tấn công vương triều Ba Nhĩ Đồ”.“Hoàng thượng yên tâm, với năng lực sản xuất hiện giờ, tuyệt đối không có vấn đề gì, thần đã kêu gọi các xưởng đóng tàu nỗ lực hết mình, thành lập Hạm đội thứ ba càng sớm càng tốt".“Ừm, vẫn là lão Giáp hiểu trẫm, chúng ta bắt buộc phải đẩy nhanh kế hoạch, nếu không một khi phương tây thống nhất sẽ rắc rối to”.Đại Bất Liệt Điên.Nửa đêm tĩnh lặng, trong một tiệm rèn ở thị trấn ven biển, hơn một chục nam nhân mặc đồ đen lặng lẽ đột nhập vào, hai người trong tiệm chưa kịp phản ứng đã bị đánh bất tỉnh và đưa đi.Ngay sau đó, nhóm người di chuyển đến bến tàu, đem cả hai lên một tàu buôn cực lớn.

Mạc Nhĩ không còn sức mà khóc, nhưng lệ trong khóe mắt cứ tuôn ra liên tục.

“Cho ta chết một cách thống khoái đi…”

Đại phu đồng cảm nói: “Ngươi đừng nói gì nữa, vết thương nghiêm trọng, phải sát trùng, ngươi chịu khó một chút”.

Advertisement

Dứt lời, đại phu liền cầm một nắm muối biển dí vào miệng vết thương, Mạc Nhĩ đau đớn hét toáng lên.

“Cái *** ông nội ngươi, đau chết ta…”

Đặc Mẫu Đặc Nam ngồi trong phòng lao bên cạnh, nhìn thấy cảnh này, không tự chủ run lên, khi mới bắt đầu, hắn ta còn gào thét chửi bới, gì mà vô nhân đạo, không có tính người, nhưng sau khi thấy vô số binh sĩ bị lôi ra ngoài, không một ai trở lại, Mạc Nhĩ thì càng thảm hơn, ngày ngày bị treo lên, đưa đi, khi quay về bộ dạng thân tàn ma dại, và cả bốn đại phu luôn túc trực bên cạnh hắn ta, chỉ lo hắn ta chết, Đặc Mẫu Đặc Nam liền không dám ho he gì nữa.

Đám người này rốt cuộc là loại gì đây? Quá tàn nhẫn, thượng đế ơi, ta không muốn bị như tên Mạc Nhĩ kia đâu.

Thành Thiên Khải, Hoa Hạ.

Lãnh Thiên Minh đang ngồi ngẩn người ở một góc xưởng công binh.

“Hoàng thượng, ngài sao thế?”, Giáp Tử Thất hỏi.

“A…ta đang nghĩ, tại sao kỹ thuật c*̉a Đại Bất Liệt Điên lại dẫn trước chúng ta? Không lí nào”.

“Hoàng thượng, mỗi quốc gia đều có lĩnh vực nổi trội, ví dụ như Hoa Hạ, đã dẫn đầu ở rất nhiều phương diện, quan trọng là chúng ta có thể phát triển thế mạnh hay không”.

“Ừm, gần đây xưởng công binh không có gì mới hả?”

Giáp Tử Thất ngừng một lúc, nói: “c*̃ng không tính là mới, chính là bom cháy ngài nói, chúng ta có lẽ đã chế tạo được rồi”.

“Có lẽ? Là sao?”

Giáp Tử Thất cười, nói: “Vì không có hàm lượng kỹ thuật, không biết có phải loại hoàng thượng cần không”.

“Ngươi nói thử xem”.

“Lần trước sau khi ngài nói, chúng ta đã bắt tay vào thiết kế, nhưng độ khó quả thực quá cao, sau đó một học viên gợi ý trực tiếp cho con dấu lửa* vào trong thùng thuốc súng, bắt lửa bằng vụ nổ, chúng ta đã thử làm theo, thực có hiệu quả”.

*Ngòi nổ/bật lửa

Lãnh Thiên Minh mờ mịt.

“Đơn giản vậy thôi?”

“Đúng, đơn giản vậy thôi”.

“c*̃ng được, chỉ cần có tác dụng, mọi người hãy sản xuất càng nhiều thùng thuốc súng và bom cháy, không bao lâu nữa, chúng ta sẽ tấn công vương triều Ba Nhĩ Đồ”.

“Hoàng thượng yên tâm, với năng lực sản xuất hiện giờ, tuyệt đối không có vấn đề gì, thần đã kêu gọi các xưởng đóng tàu nỗ lực hết mình, thành lập Hạm đội thứ ba càng sớm càng tốt".

“Ừm, vẫn là lão Giáp hiểu trẫm, chúng ta bắt buộc phải đẩy nhanh kế hoạch, nếu không một khi phương tây thống nhất sẽ rắc rối to”.

Đại Bất Liệt Điên.

Nửa đêm tĩnh lặng, trong một tiệm rèn ở thị trấn ven biển, hơn một chục nam nhân mặc đồ đen lặng lẽ đột nhập vào, hai người trong tiệm chưa kịp phản ứng đã bị đánh bất tỉnh và đưa đi.

Ngay sau đó, nhóm người di chuyển đến bến tàu, đem cả hai lên một tàu buôn cực lớn.

Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… Mạc Nhĩ không còn sức mà khóc, nhưng lệ trong khóe mắt cứ tuôn ra liên tục.“Cho ta chết một cách thống khoái đi…”Đại phu đồng cảm nói: “Ngươi đừng nói gì nữa, vết thương nghiêm trọng, phải sát trùng, ngươi chịu khó một chút”.AdvertisementDứt lời, đại phu liền cầm một nắm muối biển dí vào miệng vết thương, Mạc Nhĩ đau đớn hét toáng lên.“Cái *** ông nội ngươi, đau chết ta…”Đặc Mẫu Đặc Nam ngồi trong phòng lao bên cạnh, nhìn thấy cảnh này, không tự chủ run lên, khi mới bắt đầu, hắn ta còn gào thét chửi bới, gì mà vô nhân đạo, không có tính người, nhưng sau khi thấy vô số binh sĩ bị lôi ra ngoài, không một ai trở lại, Mạc Nhĩ thì càng thảm hơn, ngày ngày bị treo lên, đưa đi, khi quay về bộ dạng thân tàn ma dại, và cả bốn đại phu luôn túc trực bên cạnh hắn ta, chỉ lo hắn ta chết, Đặc Mẫu Đặc Nam liền không dám ho he gì nữa.Đám người này rốt cuộc là loại gì đây? Quá tàn nhẫn, thượng đế ơi, ta không muốn bị như tên Mạc Nhĩ kia đâu.Thành Thiên Khải, Hoa Hạ.Lãnh Thiên Minh đang ngồi ngẩn người ở một góc xưởng công binh.“Hoàng thượng, ngài sao thế?”, Giáp Tử Thất hỏi.“A…ta đang nghĩ, tại sao kỹ thuật c*̉a Đại Bất Liệt Điên lại dẫn trước chúng ta? Không lí nào”.“Hoàng thượng, mỗi quốc gia đều có lĩnh vực nổi trội, ví dụ như Hoa Hạ, đã dẫn đầu ở rất nhiều phương diện, quan trọng là chúng ta có thể phát triển thế mạnh hay không”.“Ừm, gần đây xưởng công binh không có gì mới hả?”Giáp Tử Thất ngừng một lúc, nói: “c*̃ng không tính là mới, chính là bom cháy ngài nói, chúng ta có lẽ đã chế tạo được rồi”.“Có lẽ? Là sao?”Giáp Tử Thất cười, nói: “Vì không có hàm lượng kỹ thuật, không biết có phải loại hoàng thượng cần không”.“Ngươi nói thử xem”.“Lần trước sau khi ngài nói, chúng ta đã bắt tay vào thiết kế, nhưng độ khó quả thực quá cao, sau đó một học viên gợi ý trực tiếp cho con dấu lửa* vào trong thùng thuốc súng, bắt lửa bằng vụ nổ, chúng ta đã thử làm theo, thực có hiệu quả”.*Ngòi nổ/bật lửaLãnh Thiên Minh mờ mịt.“Đơn giản vậy thôi?”“Đúng, đơn giản vậy thôi”.“c*̃ng được, chỉ cần có tác dụng, mọi người hãy sản xuất càng nhiều thùng thuốc súng và bom cháy, không bao lâu nữa, chúng ta sẽ tấn công vương triều Ba Nhĩ Đồ”.“Hoàng thượng yên tâm, với năng lực sản xuất hiện giờ, tuyệt đối không có vấn đề gì, thần đã kêu gọi các xưởng đóng tàu nỗ lực hết mình, thành lập Hạm đội thứ ba càng sớm càng tốt".“Ừm, vẫn là lão Giáp hiểu trẫm, chúng ta bắt buộc phải đẩy nhanh kế hoạch, nếu không một khi phương tây thống nhất sẽ rắc rối to”.Đại Bất Liệt Điên.Nửa đêm tĩnh lặng, trong một tiệm rèn ở thị trấn ven biển, hơn một chục nam nhân mặc đồ đen lặng lẽ đột nhập vào, hai người trong tiệm chưa kịp phản ứng đã bị đánh bất tỉnh và đưa đi.Ngay sau đó, nhóm người di chuyển đến bến tàu, đem cả hai lên một tàu buôn cực lớn.

Chương 431: 431: “đơn Giản Vậy Thôi”